"Đây là hai trăm vạn, là phần thưởng vì cô đã dụ dỗ Thẩm Tiêu phá giới."
Không lâu sau, Quý Như Du tìm đến tôi, ném cho tôi một tấm thẻ
Hình như Quý Như Du rất thích mặc sườn xám, chậm rãi ngồi xuống trước mặt tôi.
Còn tôi thì đau khổ, không có tâm trạng chỉnh trang lại mái tóc bù xù của mình.
"Tôi đã nhận tiền của nhà họ Thẩm..."
Tôi xấu hổ từ chối.
“Có số tiền đó là đủ rồi."
"Không không."
Quý Như Du nhoẻn miệng cười.
“Đây là phần thưởng tôi dành cho cô."
"Tại sao?"
"Đương nhiên là vì anh ấy phá giới, người khác mới có cơ hội."
"Tôi từng nói cho cô biết chưa, Thẩm Tiêu, anh ấy chưa từng đến gần phụ nữ."
"Cấp ba chúng tôi ngồi bàn, anh ấy chỉ hận cách xa tôi tám trăm mét."
"Trước đây cuối tuần nào anh ấy cũng phải đi chùa bái Phật, sau khi cô xuất hiện, anh ấy không đi nữa."
"Xem ra mùa xuân của anh ấy đã tới rồi, mùa xuân của tôi cũng sắp tới đó."
Quý Như Du cười khúc khích, đẩy tấm thẻ về phía trước.
“Mật mã là ngày sinh của cô."
Tôi chưa kịp từ chối thì cô ấy đã đứng dậy bỏ đi.
Tôi đuổi theo, lại nhìn thấy cô ấy đã bước lên xe, ở trên ghế lái là một hình bóng quen thuộc.
Tôi siết chặt tay, trơ mắt nhìn chiếc xe đi xa.
Tôi vẫn còn giữ tấm thẻ đó, không động lấy một phần, sau đó nhờ người ta trả lại cho Quý Như Du.
Bao nhiêu năm rồi, tôi cố tình không để ý đến quan hệ giữa Thẩm Tiêu và Quý Như Du.
Cho dù ở trong cùng giới giải trí, tôi cũng cố gắng tránh mặt cô ấy.
Không ngờ vừa về Bắc Kinh đã phải gặp.
Tôi mỉm cười, tựa lưng vào ghế sô pha, lẩm bẩm.
“Đúng là vẫn không buông được, năm đó... Sao mình phải làm vậy chứ?"
Vẫn nên nhanh chóng trở về, rời xa Bắc Kinh là quan trọng nhất.
____________
Vừa mới đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, hai bé con ở nhà đã gọi điện tới.
Hai đứa nhỏ càm ràm.
"Mẹ ơi mẹ ơi, bao giờ mẹ về, con nhớ mẹ."
Đây là em gái Kỳ Kỳ thích làm nũng.
"Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ."
Đây là anh trai Lạc Lạc.
"Mẹ, có phải mẹ đi tìm ba cho bọn con không?"
Hai bé con mỗi đứa một câu, tôi nghe mà thấy đau đầu.
Đúng là gánh nặng ngọt ngào mà.
Lạc Lạc đột nhiên ghé sát vào tai Kỳ Kỳ.
“Em quên rồi à? Không được nhắc đến ba."
Kỳ Kỳ vội che miệng lại.
Chúng nói bé nhưng tôi vẫn nghe thấy.
Tôi đau lòng, bỗng nhiên nghi ngờ hành vi của mình.
Tôi vội vàng nói lảng sang chuyện khác, giải thích với bọn chúng tôi sẽ về muộn, xong xuôi thì bọn chúng phải đi nhà trẻ.
Từng đứa chào mẹ, tim tôi vừa đau vừa mềm.
Bịn rịn cúp máy.
Vừa ngẩng lên đã thấy Thẩm Tiêu đứng trước cửa phòng khách.
"Anh, anh về lúc nào!"
Chết tiệt, sao cửa nhà Thẩm Tiêu chẳng có tiếng động gì vậy!
"Chắc là.... Từ lúc em nói chuyện điện thoại với Đỗ Lam xong?"
________________
Vậy chẳng phải là nghe thấy hết rồi sao?
Chuyện này....
"Nếu em nói, đó là con nuôi của em, anh có tin không?"
Tôi nắm chặt điện thoại, nói ra một câu rất ngu.
Thẩm Tiêu chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, không khí trầm mặc.
Lúc tôi đang thấp thỏm thì anh nói.
“Tin."
"Hả? Anh tin sao?"
IQ của Thẩm Tiêu chắc phải hơn một trăm chứ, dù sao mọi người cũng gọi anh là thiên tài mà.
"Chỉ là em tình cờ nhận nuôi hai đứa trẻ giống y hệt nhau thôi, đúng không?"
Thẩm Tiêu duỗi tay cần quả quýt, bắt đầu bóc vỏ ăn.
"Nói thật thì, đó là con của chồng cũ của em. Chồng cũ của em chết rồi, em lại còn ở trong giới giải trí...."
"Khụ, khụ khụ...."
Thẩm Tiêu đột nhiên bị sặc, khó khăn lắm mới ngừng được, anh nghiến răng nói từng chữ.
“Chồng, cũ? Của em? Còn chết rồi?"
"Đúng vậy, nên thật ra em chính là góa phụ. Anh thả em đi đi, đừng để vì em mà bị mọi người bàn tán."
Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt Thẩm Tiêu u ám.
“Em rất muốn đi? Dù phải từ bỏ đợt tuyển người mới của đoàn kịch Bắc Kinh?"
"Thật ra... Ở thành phố Hàng cũng có đoàn kịch mà."
Tôi nói nhỏ.
Sao tôi thấy mình giống kiểu ăn cháo đá bát vậy?
Lại tiếp tục im lặng, khi Thẩm Tiêu lên tiếng một lần nữa thì giọng đã khàn đi.
"Được, tôi đồng ý với em, thả em đi."
______________
Tiền đề thả tôi đi là anh muốn tôi ở lại hai ngày.
Tôi đồng ý.
Sáng hôm sau, Thẩm Tiêu đích thân lái xe đưa tôi đi, quãng đường đi hoang vắng lạnh lẽo, cuối cùng lại tới một thôn nhỏ.
Phía xa, tôi nhìn thấy sân khấu kịch của thôn cùng với những cô bác đang ngồi chờ.
"Có muốn thử không?"
Thẩm Tiêu đóng cửa xe, ra hiệu cho tôi nhìn sân khấu kịch.
Sân khấu kịch rõ ràng vừa mới được dựng.
"Nghe nói hôm nay có Kịch Hí, không biết diễn vở nào nhỉ?"
"Diễn vở bài không quan trọng, mấy chục năm rồi bà già tôi chưa được xem đâu."
Thẩm Tiêu đặt một tay lên vai tôi.
“Thấy chưa, bọn họ rất mong chờ. Tôi.... Cũng vậy."
"Nhưng mà không có đội ngũ làm việc của em...."
"Yêu Yêu!"
Tôi nghe thấy tiếng quen thuộc, vội vàng quay đầu, "Đàn anh!"