Hải Đường Nhàn Thê

Trong phòng mọi người đều yên lặng, thật không ngờ gốc gác của bọn họ là thế, khó trách những người này đối với chuyện của Phương gia lại hiểu biết như vậy, “Công tử, chuyện này có chút kì quái, những người này bình thường đều tìm những hộ không có quan hệ đến quan gia mà xuống tay, tại sao lần này lại chọn Phương gia”

“Tướng công, chuyện này phải tính làm sao?”, những người này quả thật không nên chiều theo.

Phương Sở Đình chống tay lên mặt bàn suy nghĩ một hồi, qua thời gian độ một tách trà, “Lần này không thể dễ dàng cho qua như vậy. Phương quản gia, ngươi ra mặt đuổi bọn họ đi, vấn đề tiền nong đừng chi ra sớm quá. Đại Nhất, ngươi cho người truyền lời đến Đại Nhị, sau khi bọn họ đi rồi liền âm thầm theo dõi, xem bọn họ có tiếp xúc với người nào hay không. Chuyện nơi này giao cho các ngươi, hôm nay chúng ta sẽ hồi phủ”

Vội vàng trở về Phương phủ, đến nơi cũng đã là chạng vạng. Hải Đường rời Sở Đình lập tức bước nhanh về hướng Đường Viên, đã vài ngày không gặp Đô Đô, nàng quả thật có chút nhớ con.

Trong sân Đường Viên, Đô Đô cùng Thu Lan và Thu Qua ba đứa đang xúm lại một chỗ, giữa đám nhóc là một cái chậu gỗ nhỏ, bên trong có hai con cá vàng. Đô Đô đang cầm trong tay một nhánh cây chọc vào trong chậu.

“Đô Đô!”

“Nương, người mau đến xem, cá!”, Đô Đô kéo nàng ngồi xổm xuống.

Mùa đông lạnh thế này sao lại có cá vàng?

“Đô Đô, con cá này từ đâu ra?”, một con màu đỏ, một con có hoa văn trên thân, thật là đẹp!

“Ngũ cô”, Đô Đô cúi đầu nói lớn, “Nương, tại sao chúng lại đứng im như vậy? Không phải cá đều bơi qua bơi lại sao?”

Văn Đình? Là nha đầu kia à, có ý tứ, “Hiện tại là mùa đông a, cá sợ lạnh rồi! Lúc trời lạnh không phải ngươi cũng trốn kỹ trong phòng sao?”


Đô Đô không phục đáp lại, “Đâu có!”, đúng vậy, tiểu gia hỏa này có bao giờ chịu trốn kỹ trong phòng a, “Nương, tại sao nó không mặt nhiều quần áo một chút, chỉ cần mặc quần áo ấm là có thể ra ngoài chơi a!”

Vấn đề này quả thật có chút khó khăn, Hải Đường không trả lời được, nàng muốn tìm một bậc thang để leo xuống cũng không dễ. Đúng lúc ấy, Vân Nhi lên tiếng, “Tiểu thiếu gia, đến giờ tắm rồi, không khéo nước lại nguội mất!”

“Đúng rồi, mau đi tắm a, đến đây, để nương tắm cho ngươi!”, Hải Đường kéo hắn đi lên lầu.

“Đợi đã, nương, đợi một chút thôi!”, Đô Đô bỏ tay nàng chạy đến ôm chậu gỗ nhỏ lên lầu.

Hải Đường kinh ngạc nhìn hắn, “Làm gì vậy? Đi tắm còn mang theo thứ này làm gì?”

“Chúng sợ lạnh mà! Trên lầu có lò sưởi sẽ ấm áp hơn!”, Đô Đô vừa đáp vừa cẩn thận ôm chậu gỗ vào lòng, chỉ sợ sóng sánh làm nước rơi ra ngoài.

Hải Đường vô lực vỗ vỗ trán liếc mắt nhìn Vân Nhi đang đứng một bên xem náo nhiệt, cuối cùng nàng đành theo đứa con lên lầu.

Tiểu gia hỏa tắm không lo tắm mà cư nhiên đem chậu cá đặt luôn vào trong bồn tắm, Hải Đường than nhẹ một hơi, quả nhiên tiểu tử này là do mình chìu hư.

Đô Đô đứng trong bồn tắm nhưng một tay lại vói vào chậu gỗ chọt chọt con cá vàng màu đỏ. Sau khi ngâm vào nước ấm, con cá cũng bắt đầu bơi qua bơi lại, chỉ cần ngón tay Đô Đô chạm vào là nó lập tức bơi vọt sang một bên khiến tiểu gia hỏa vô cùng mừng rỡ. Trong lúc cao hứng, con cá có hoa văn trên thân búng mạnh rồi vọt ra khỏi chậu gỗ, “A! Nương a, cá nhảy vào bồn!”

Tiểu gia hỏa vừa kêu to vừa bổ nhào vào Hải Đường bên này, chân hắn đá loạn xạ tựa như sợ cá vàng cắn trúng, Vân Nhi đứng một bên nhìn thấy cảnh này liền cười đến gập thắt lưng.

Hải Đường vừa bế con vừa vỗ vỗ vào lưng hắn, nàng mỉm cười an ủi, “Đừng sợ đừng sợ, tại sao lại sợ mỹ nhân ngư a?”


Đô Đô nhớ lại truyện cổ tích mỹ nhân ngư mà Hải Đường đã từng kể, hắn quay đầu nhìn vào bồn tắm rồi lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, coi như có chút không cam lòng, hắn lại nghiêng người nhìn chằm chằm con cá vàng đang phấn khởi bơi lội trong chậu, “Nương a, tại sao mỹ nhân ngư lại giống thế này?”

Hải Dường cố nén cười, “Bởi vì nó còn nhỏ, chờ đến lúc trưởng thành sẽ là một mỹ nhân ngư vô cùng xinh đẹp a!”

“Mỹ nhân ngư xinh đẹp?”, Đô Đô vẫn có chút lo lắng, hắn muốn đặt chân xuống xong lại sợ bị cá cắn nên khẽ cau mày lưỡng lự.

“Đúng vậy, sau khi lớn lên nó sẽ trở thành mỹ nhân ngư xinh đẹp như nương vậy”

Đô Đô quay đầu nhìn nàng một chút, hắn gật đầu một cách khẳng định, “Ừm, mỹ nhân ngư xinh đẹp giống như nương vậy”

Hải Đường rốt cuộc nhịn không được liền tựa vào bồn tắm cười ha ha, thân mình rung lên theo tiếng cười, tiểu gia hỏa này thật là…thật là…

Cuối cùng Đô Đô cũng yên tâm, mỹ nhân ngư sẽ không cắn người, hắn dùng bàn tay nhỏ bé muốn tóm con cá nhỏ bỏ trở lại vào chậu nhưng con cá không nghe lời hắn mà cùng nhau chơi trò đuổi bắt, Đô Đô tức giận hoa chân múa tay, nhất định phải bắt được nó, “Để xem ngươi chạy trốn đến khi nào?”

Cả đêm Đô Đô ngồi nói chuyện với mỹ nhân ngư của hắn, Đô Đô nói thì thào, căn bản không nghe hắn nói được những gì, còn thường xuyên dùng tay cho vào chậu sờ sờ thân cá. Hải Đường có chút lo lắng cho hai con cá vàng kia, nếu cứ quấy phá chúng như thế, nói không chừng đến ngày mai sẽ không còn cá để chơi.

Quả nhiên, ngày thứ hai Đô Đô còn chưa thức dậy thì Hải Đường đã phát hiện hai con cá trong chậu bơi ngữa, nàng nhanh chóng giao chậu cá cho Tiểu Cam giấu biến đi.

Khi Đô Đô thức dậy, hắn liền la hét đòi mỹ nhân ngư, “Đô Đô, mỹ nhân ngư nếu cứ sống trong chậu sẽ không thể lớn lên, như vậy chúng sẽ không còn là mỹ nhân ngư a!”

Đứa con không nói gì mà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi, “Vậy nên nương đã phân phó Tiểu Cam tỷ tỷ bắt bọn chúng thả xuống hồ, chờ đến khi chúng biến thành mỹ nhân ngư, Đô Đô lại đến xem, có được không?”


“Không được!”

“Tại sao? Đô Đô không muốn nhìn thấy bọn chúng biến thành mỹ nhân ngư sao?”

Nhìn ánh mắt của Hải Đường, Đô Đô biết hết thảy sự tình xem như đã định, hắn cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Nương, ta có thể đến bờ hồ nhìn chúng không?”

“Có thể, nhưng phải để Từ Nhâm bác dẫn đi”

“A, được rồi!”, thần thái trong mắt đã khôi phục lại.

“Tốt lắm, mau xuống dưới lầu ăn cơm, đợi lát nữa đi gặp Thái nãi nãi nhân tiện ghé qua hồ nhìn chúng một chút”, dù sao lúc này muốn nhìn cũng không nhìn thấy.

Đuổi con đi rồi, Hải Dường quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt buồn cười của Sở Đình, “Nhìn cái gì?”

“Quả nhiên Diệp Hải Đường nói dối thật lưu loát”

“A, ngươi có cách khác sao, vậy thì ngươi ra nói với hắn đi, nói là mỹ nhân ngư của hắn đã bị hắn nghịch chết, đi đi!”, Hải Đường nhìn hắn khiêu khích.

Phương Sở Đình bước từng bước một đến trước mặt nàng, mắt sáng như đuốc quét qua quét lại trên gương mặt nàng, hắn nâng chiếc cằm khiêu khích của nàng lên rồi dùng trán của chính mình khẽ chạm vào trán nàng vô cùng thân thiết, thanh âm nỉ non, “Ngươi nha! Đúng là không có biện phép tóm được ngươi!”

Hải Đường không nghĩ hắn còn có chiêu này, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, nàng nhất thời sửng sốt, tim đập thình thịch, thẳng đến khi đi xuống lầu nhịp tim mới trở lại bình thường. Sao lại thế này? Cả hai đều đã thành lão phu thê, tại sao tim vẫn còn đập mạnh thế này?

Dùng qua điểm tâm, hai người đang bước ra cửa thì Hải Đường đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, lão gia nói như thế nào?”


“Phu thân nói trước mắt cứ xử lý như vậy, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện”

“Đối phó với những người này thật sự không thể dễ dãi như vậy, lão gia từ tâm quá rồi!”, Hải Đường có chút ảo não.

Phương Sở Đình nhìn trần nhà tuyết đọng xa xa, “Ta đã phái người theo dõi”

Sau khi nghe thuật lại chuyện của vài ngày qua, phu nhân an tâm thở phào một cái, “Lần này cũng nhờ có hắn, Hải Đường, phải đa tạ Nhị ca của ngươi rồi!”

“Có lẽ!”, Hải Đường tựa như đang hứa hẹn với chính mình, nếu có cơ hội, nhất định nàng sẽ “đa tạ” hắn.

***

Hết nắm cũ, tất cả các phòng trong phủ đều quét tước sân, dán song cửa sổ, mọi người ồn ào náo nhiệt. Hải Đường mang theo vài tiểu nha hoàn đi ra phía sau núi, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, diện tích đất đai Phương phủ bị ngập tràn trong lớp tuyết tan, nơi nơi trong viện đều treo lồng đèn đỏ, nàng ngàn lần cảm khái, một năm nữa lại qua, Đô Đô cũng đã là một đại hài tử, trước đó vài ngày Như Sinh còn phát hiện tóc bạc trên đầu nàng, tuy rằng chỉ có hai sợi nhưng cũng khiến Hải Đường thật sự buồn bực, trước kia một đầu đen mượt như thé, hiện tại lại phát sinh tóc bạc, khó trách người xưa kết hôn sớm, nguyên lai là bọn họ rất mau già a!

Giao thừa, người trong nhà vẫn như trước tụ tập lại Du Viên, Lão thái thái nhìn căn phòng đầy người liền cảm thấy trong lòng an lạc. Hải tử, con dâu, tôn tử, tôn tức, hơn nữa còn có hai thái tôn, coi như tứ đại đồng đường, dù ngay lúc này nàng phải đi gặp tổ tông Phương gia thì cũng đã có thể ngẩng đầu.

Trong thời khắc này, Tô Lam Nhân không thể trách mắng hài tử, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Ngọc cùng Đô Đô chơi đùa trong sân. Đô Đô kéo Văn Đình kể cho nàng nghe chuyện mỹ nhân ngư. Văn Đình vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng là hai con cá vàng, nói thế nào lại thành mỹ nhân ngư? Ngày ấy Nhị ca cho nàng hai con cá vàng chơi, không ngờ Đô Đô lại rất thích, thấy hắn nhìn chính mình chớp chớp mắt, nàng nhất thời mềm lòng tặng hắn, về sau vẫn cảm thấy hối hận. Sau khi biết Đô Đô đã thả hai con cá vàng vào hồ, nàng thật sự tiếc đứt ruột, đúng là chán ghét!

Cả đêm Nhị phu nhân đứng ngồi không yên, nàng thường liếc mắt nhìn Nhị lão gia, thấy hắn không có phản ứng liền dùng chân đá hắn. Nhị lão gia không kiên nhẫn ngồi tránh sang một bên, ánh mắt thường lảng sang hướng Như Ý, một cô nương trinh nguyên như nước trong thế này, nếu có thể kéo vào phòng thì tốt biết bao!

Trông thấy Nhị lão gia nhìn chằm chằm vào Như Ý, Nhị phu nhân tức giận ho nhẹ một tiếng rồi kéo ống tay áo của hắn, nàng nghiêng người thì thầm vào tai hắn một câu, “Lão gia, quá giờ Tý rồi, có phải ngài đã quên chính sự rồi không?”

Nhị lão gia quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, nữ nhân này bảo hắn tuyên bố vào ngày hôm nay, không phải muốn hắn bị mắng sao? Hắn không để ý đến nàng mà tiếp tục quét mắt lên người Như Ý, vóc dáng thật hút hôn, đợi lát nữa bàn bạc với nương một chút, xem chuyện đó có khả năng hay không…

“E hèm, lão gia, không phải ngài có việc cần nói với mọi người hay sao? Thừa dịp hôm nay mọi người có mặt đầy đủ, cơ hội này lần sau chưa chắc lại có a!”, thấy hắn không chịu để ý mình, nàng dùng thanh ấm lớn tiếng để buộc hắn bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận