Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Sáng sớm, một chiếc xe ngựa cực kì xa hoa chậm rãi chạy về phía hoàng
cung. Trong xe ngựa, một nam tử tuyệt mỹ tựa vào trên giường nhỏ, đôi
mắt tà mị đào hoa nhắm thật chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà trong ngực của hắn, ôm lấy một nữ tử áo đỏ, lông mi thật dài giống
như cánh quạt trên khuôn mặt phấn nộn. Mắt đẹp nhẹ nhàng nhắm, đang chợp mắt một chút.

Liên Hoa ở ngoài đánh xe, âm thanh xe ngựa chạy nhanh vang lên tiếng
'lộc cộc'. Suy nghĩ trong lòng Hiên Viên Vô Thương cực kỳ phức tạp. . . . . .

Lần này, bọn họ tiến vào hoàng cung, tuy chỉ dẫn theo mấy trăm ám vệ cận thân, nhưng đã nắm chắc phần thắng!

Đến cửa cung, cấm vệ quân kia vừa nhìn thì biết rõ là xe ngựa của Hiên
Viên Vô Thương. Ngày trước xe ngựa Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung
đều không cần thông báo, cho nên hôm nay cũng không dám lục soát liền
cho đi. Phải biết các đại thần vào cung, nếu không phải ngày lễ ngày tết là không thể mang xe ngựa cùng vào, đến cửa cung phải xuống xe ngựa đi
bộ đi vào, chỉ có vị Nhiếp Chính vương phong hoa tuyệt đại này là một
ngoại lệ.

Tuy các cấm vệ quân không cản, nhưng vẫn phái người đi tới chỗ Dạ Tử Kỳ
bẩm báo. Dù sao có vua thế nào thì triều thần thế ấy, trong lòng cũng
không biết trong suy nghĩ của hoàng thượng lúc này, Nhiếp Chính vương
điện hạ có địa vị thế nào, cho nên vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.

Mà dưới sự giúp đỡ của hạ nhân, Dạ Tử Kỳ đã sửa sang xong áo mũ, một
thân long bào uy phong lẫm liệt. Đang chuẩn bị đi Vũ Đức điện để lâm
triều, đi tới cửa lại thấy một tiểu thái giám vội vàng tới báo: "Bệ hạ,
Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung!"

Lông mày tuấn tú nhíu lại, có chút kinh ngạc mở miệng: "Phương hướng đi là Vũ Đức điện?"

"Không phải, là trực tiếp đến hậu cung!" Vũ Đức điện là nơi lâm triều,
cho nên hắn cũng có chút kỳ quái. Sáng sớm Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung, sao không thượng triều mà lại chạy đến hậu cung làm cái gì?

"Người đâu!" Quát về phía không trung, không lâu lắm, một người áo đen
xuất hiện trước mặt của hắn, quỳ một chân trên đất: "Hoàng thượng!"

"Đi xem hắn ta dẫn theo bao nhiêu người vào cung!" Không thượng triều
lại đến hậu cung, hoặc là tới tìm hắn, hoặc là đến tìm cô. Nếu là đến
tìm mình, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Nếu là đến tìm cô, chắc chắn sẽ không mang theo bao nhiêu người, như vậy vừa đúng
lúc một lần giết chết hắn ta!

"Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay hủy bỏ lâm triều!" Dạ Tử Kỳ mở miệng về
phía tiểu thái giám bên cạnh. Nếu có thể giết Hiên Viên Vô Thương, một
lần lâm triều tính là cái gì!

"À? Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." Chỉ sợ không ổn?

"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi! Nói thân thể trẫm khó chịu!" Lạnh lùng mở miệng quát lớn.

"Nô tài đáng chết! Nô tài đi ngay!" Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống
nhận lỗi, rồi sau đó nhanh chóng chạy về phía Vũ Đức điện. . . . . .

Không lâu sau, hắc y nhân được phái đi thăm dò trở lại, lần nữa quỳ gối
trước mặt của hắn: "Hoàng thượng, Nhiếp Chính vương điện hạ đến đây, chỉ dẫn theo mấy trăm ẩn vệ và một phu xe!"

Mấy trăm ẩn vệ và một phu xe? Đây không phải là tìm chết sao?

"Ha ha ha. . . . . . Tốt! Hiên Viên Vô Thương, ngươi đã đưa tới cửa,
trẫm cũng không khách khí! Đi truyền Công Tôn Bằng, bí mật bao vây Cần
Chính Điện, hôm nay trẫm muốn một lần giết chết hắn!" Tâm tình Dạ Tử Kỳ
rõ ràng là cực tốt, không hề biết một đạo ý chỉ này không phải giết Hiên Viên Vô Thương, mà chính là cắt đứt đường lui của hắn!

"Dạ!" Người áo đen kia lĩnh mệnh bay đi.

Dạ Tử Kỳ sải mấy bước nhảy vào Cần Chính Điện, sau đó bắt đầu lo lắng
chờ đợi, thậm chí có chút đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng không nắm
chắc. Bởi vì chuyện này là chủ ý của một mình hắn, không biết có ổn thỏa hay không? Nếu Hiên Viên Vô Thương có hậu chiêu? Suy nghĩ một chút, cắn răng, vẫn tiếp tục kiên định. Trên đời này không có trận chiến nào chắc chắn sẽ thắng, luôn phải gánh vác chút nguy hiểm! Nếu đi hỏi cô, hoặc
là lão gia hỏa thừa tướng kia, khẳng định bảo hắn không nên vọng động
vân vân, như vậy lại không biết phải nhịn đến bao lâu nữa!

Nghĩ tới càng thêm kiên định! Hôm nay, không phải Hiên Viên Vô Thương chết, chính là Dạ Tử Kỳ hắn chết!

Mà Vũ Đức điện bên kia, Dạ Hoằng Quy lại cảm giác có chút kỳ quái. Sáng
sớm hôm nay, Dạ Tử Mộng bị dìm lồng heo, sau đó ông vội vàng vào triều
bẩm báo chuyện này với bệ hạ. Bình thường trong tông tộc xảy ra chuyện
như vậy, ông có thể trực tiếp xử lý, nhưng xử lý xong phải báo lên cho
triều đình! Nhưng đúng lúc bệ hạ bị bệnh, lâm triều hủy bỏ không nói,
Nhiếp Chính vương điện hạ còn sai người đến truyền lời, bảo ông bí mật
đi đến ngoài cửa Cần Chính Điện chờ đợi, không phải bệ hạ bị bệnh sao?
Ông đi Cần Chính Điện làm gì? Còn phải bí mật! Thật sự là quỷ dị!

Quỷ dị thì quỷ dị, nhưng thân phận Hiên Viên Vô Thương vẫn còn đó, cho
nên coi như ở Cần Chính Điện có kẻ ám sát chờ ông, ông vẫn phải. . . . . . bí mật đi đến đó.

Phượng Nghi cung, cung điện nguy nga, lang can bằng vàng, bậc thềm bằng
ngọc, mái nhà cong bằng ngà voi, mang theo một cỗ khí uy nghiêm.

"Quý Phi nương nương, Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung!" Một tiểu thái giám quỳ gối bên chân Hạ Mộ Yên, lấy tin tức mình thăm dò được bẩm báo
lên trên.Quý Phi nương nương từng nói, nếu như Nhiếp Chính vương điện hạ vào cung, phải lập tức bẩm báo cho nàng.

"Cái gì!" Hạ Mộ Yên đứng lên, trên mặt là kích động và phẫn hận khó nén! Hiên Viên Vô Thương, ngươi rốt cuộc đã đưa tới cửa!

"Quý Phi nương nương?" Tiểu thái giám có chút không hiểu. Nhiếp Chính
vương điện hạ tới, nương nương kích động như thế làm cái gì?

"À, bổn cung không sao." Nói xong đưa tay lấy xuống vòng ngọc trên cổ
tay, đưa cho hắn, "Đây là thưởng cho ngươi! Ngươi trước đi xuống đi, có
chuyện bổn cung sẽ cho truyền ngươi!"

"Quý Phi nương nương, nô tài sao có thể nhận vật này, ngài vẫn là lấy
lại đi!" Vòng ngọc kia vừa nhìn liền biết được chế tạo bằng phỉ thúy
thượng hạng, giá trị xa xỉ!

"Cho ngươi cầm ngươi cứ cầm, về sau bổn cung còn cần dùng tới ngươi!" Mánh khóe trong cung, nàng vẫn chơi đùa cực kỳ đúng chỗ .

"Vậy, nô tài tạ ơn Quý Phi nương nương!" Nói xong cặp mắt sáng lên nhận lấy vòng ngọc, rồi sau đó lui ra ngoài.

Đợi bốn phía an tĩnh lại, Hạ Mộ Yên lạnh lùng mở miệng: "Người đâu!"

Một ẩn vệ lập tức xuất hiện, quỳ gối bên chân của nàng: "Thừa tướng đại nhân!"

"Đi thông báo công tử tin tức tốt này, sau đó xem việc này nên ứng đối
ra sao!" Tuy nàng thông minh, nhưng nếu so với công tử không chỉ là kém
cỏi một ít thôi đâu. Cho nên vẫn là bẩm báo với công tử trước, để tránh
xảy ra biến cố!

"Dạ!" Ám vệ này ứng xong, nhanh chóng đi ra ngoài.

Hạ Mộ Yên ngồi trở lại trên ghế, móng tay dài khảm vào bên trong bàn gỗ
tử đàn. Năm đó nàng ở trong lao ngục, chịu nhục sống tạm qua ngày. Sau
lại được Mộng công tử cứu giúp, mới có thể trốn thoát. Hạ Mộ Yên nàng
còn sống, chỉ có một mục đích, đó chính là báo thù cho nữ hoàng bệ hạ!

Hiên Viên Vô Thương, không giết ngươi, Hạ Mộ Yên ta thề không làm người!

. . . . . .

Khi xe ngựa Hiên Viên Vô Thương chạy nhanh đến cửa Cần Chính Điện, Vũ
Văn Tiểu Tam ngủ không sâu lập tức tỉnh lại. Nhìn hắn nhắm mắt, không
biết lại đang suy nghĩ cái gì, thở dài một tiếng, ôm hông hắn: "Thương
Thương, nếu chàng không nhẫn tâm, chúng ta trở về đi."

Đôi mắt tà mị đào hoa mở ra, sờ sờ tóc của nàng, bờ môi giống như hoa
anh đào nâng lên một nụ cười khổ: "Sợ là chúng ta muốn đi về, người khác cũng sẽ không để cho chúng ta bình an trở về." Trước khi tới, hắn đã
tính toán tất cả, dù bây giờ hắn muốn bỏ qua cho Dạ Tử Kỳ, quay đầu trở
về, nhưng Dạ Tử Kỳ cũng sẽ không bỏ qua hắn.

"Thương Thương. . . . . ." Giết huynh giết mẫu, đặc biệt là người giống
như Dạ Tử Mị và Dạ Tử Kỳ, có lẽ đối với người hiện đại mà nói không tính là cái gì. Nhưng mà đối với cổ nhân mà nói, là phải khoét vào tim! Tuy
chuẩn bị xong mượn tay người khác, nhưng cũng không thay đổi được sự
thật hắn là người chủ mưu. Cho nên nàng biết, trong lòng hắn không dễ
chịu.

"Ta không sao. Xuống xe thôi." Không có đường quay về rồi. Nếu có, hắn cũng sẽ không lựa chọn quay đầu!

Nắm cả hông của nàng vững vàng xuống xe ngựa, đây là lần đầu tiên Vũ Văn Tiểu Tam tới hoàng cung Dạ Mị. Còn nhớ ba năm trước đây, nàng từng ở
trước cửa hoàng cung Hiên Viên đế quốc nói qua, không bao giờ bước vào
tòa hoàng thành nào nữa, nhưng hôm nay lại quấn vào phân tranh của Dạ Mị đế quốc.

Thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có chỗ bọn họ dung thân, tứ hải to lớn nhưng lại không có niết bàn thuộc về bọn họ!

Bàn tay bên hông giật giật, hắn dịu dàng cười một tiếng về phía nàng,
tựa như trấn an. Nàng cũng cười đáp lại, cũng là khích lệ và ủng hộ
không tiếng động! Thương Thương, bất luận chàng quyết định như thế nào,
ta đều sẽ ủng hộ chàng!

Nhìn thấu suy nghĩ trong mắt nàng, làm trái tim mơ hồ đau đớn của hắn
trong nháy mắt được ôn nhu nồng đậm bao bọc. Nhìn cửa cung Cần Chính
Điện kia một chút, nên có một kết thúc! Thở dài một hơi: "Liên Hoa, bây
giờ ngươi đi về hướng Vũ Đức điện, nhìn thấy thân vương liền mang ông ta tới đây. Nhớ, đừng để người khác nhìn thấy, sau đó núp ở ngoài Cần
Chính Điện, phải bảo đảm ông ta có thể nghe được mỗi một câu bên trong
Cần Chính Điện!"

"Dạ!" Liên Hoa lĩnh mệnh mà đi.

Vững vàng đi vào Cần Chính điện, Dạ Tử Kỳ đã đợi ở bên trong. Vừa thấy
Hiên Viên Vô Thương liền mở miệng: "Không biết hôm nay biểu đệ đến đây
vì chuyện gì?" Công Tôn Bằng còn chưa tới, cho nên tạm thời không cần
vọng động mới thỏa đáng.


"Chính là đến tìm biểu huynh hàn huyên một chút mà thôi." Hắn đang chờ, Dạ Hoằng Quy.

"Biểu đệ mời ngồi, huynh đệ chúng ta thật lâu không tán gẫu rồi. Nhớ lại năm đó, quan hệ huynh đệ của chúng ta vẫn rất tốt!" Đây vẫn là chỗ hắn
nghĩ không ra, năm đó người biểu đệ này bảo vệ hắn mọi chuyện. Nhưng có
một lần, hắn ta đột nhiên mất tích. Một tháng sau, xuất hiện lần nữa
liền đối nghịch với hắn khắp nơi! Ngay cả ngôi vị hoàng đế đã giành tới
được trong tay, cũng thiết kế để cho hắn đánh mất. Nhiều năm như vậy,
hắn vẫn luôn không hiểu vì sao hắn ta lại trước sau tương phản đến vậy.

Lời này cũng khiến Hiên Viên Vô Thương hơi hoảng hốt, nhiều năm trước,
quan hệ của bọn họ thật đúng là rất tốt. Mặc dù thỉnh thoảng Dạ Tử Kỳ sẽ biểu lộ ra chút khinh thường trong ánh mắt, cũng bởi vì khinh bỉ xuất
thân của hắn. Năm đó vì Dạ Tử Mị bị cướp đoạt đến Hiên Viên đế quốc, vẫn bị người Dạ Mị đế quốc coi là sỉ nhục quốc gia!

"Nếu năm đó biểu huynh không tồn tại lòng riêng, quan hệ huynh đệ chúng
ta cũng không trở thành như vậy." Nhàn nhạt mở miệng, một bộ dáng giống
như cái gì cũng không biết, cũng là nói cho Dạ Tử Kỳ, hắn cái gì cũng
biết.

Những lời này lập tức khiến sắc mặt Dạ Tử Kỳ biến thành xấu hổ. Không
sai, ban đầu hắn ngồi lên vị trí thái tử, cũng biết uy hiếp lớn nhất của hắn đã không phải là phụ hoàng, cũng không phải là nhị hoàng đệ vô dụng đó, càng không phải là tam hoàng đệ có chút tài hoa, mà là nhiếp chính
vương danh chấn thiên hạ này!

Cho nên hắn thiết kế tốt bẫy rập, chôn xuống sát cơ, chính là chờ hắn ta nhảy tới, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì hắn ta đã biến mất. Lần
nữa xuất hiện, cũng không cho hắn cơ hội động thủ, liền diệt trừ tất cả
cơ sở của hắn!

Mà khoảng thời gian biến mất kia, chính là Hiên Viên Vô Thương bị Dạ tử
Mị làm trọng thương, rồi sau đó được Thiên Sơn lão nhân cứu chữa, những
thứ này Dạ Tử Kỳ đều không biết.

Vì lúng túng nên không tiện tiếp tục đề tài này. Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam
bên cạnh Hiên Viên Vô Thươngmột chút , đầu tiên là ngẩn ra, cô gái này
rất đẹp, mặc dù đang ở bên cạnh Hiên Viên Vô Thương, dung mạo rất khó
trở nên nổi bật, nhưng lại không thể phủ nhận đó là một giai nhân tuyệt
thế. Rồi sau đó mở miệng cười: "Vị này chắc là biểu đệ tức Gia Luật Trục Lộc khiến biểu đệ giận đỏ mặt vì hồng nhan, đánh chết Phượng Phi Yên
đi?" Từ trong miệng Hạ Mộ Yên, hắn đã biết thân phận chính xác của nữ
nhân này, nhưng nói toạc ra đối với hắn có hại vô lợi, cho nên dứt khoát giả bộ ngu.

Lần nữa nghe xưng hô Gia Luật Trục Lộc này, khóe miệng mỗ nữ không tự
chủ giật giật, ở trong lòng đánh mắng Gia Luật Trục Nguyên đó ngàn vạn
lần, rồi sau đó một bộ dáng duyên dáng sang trọng mở miệng: "Đúng là bản công chúa!" Nàng là đang nhắc nhở hắn, thân phận của mình trừ là nhiếp
chính vương phi, còn là công chúa của hai nước, để cho hắn làm chuyện
gì, trước tiên cũng phải đắn đo nặng nhẹ một chút.

Quả nhiên vừa tự xưng như vậy, Dạ Tử Kỳ hơi sững sờ một lúc, đáy mắt
thoáng qua một đạo ánh sáng không tốt. Hắn thế nào quên sau lưng Hiên
Viên Vô Thương còn có Hiên Viên đế quốc, mà sau lưng nữ nhân này, còn có chỗ dựa Gia Luật Trục Nguyên. Do dự một chút nhưng vẫn kiên định xuống, những thứ này vẫn không ảnh hưởng được quyết tâm muốn trừ Hiên Viên Vô
Thương của hắn!

Hai bên đều đang đợi người, cho nên trong lúc nhất thời vẫn chỉ là trò
chuyện với nhau, đánh mê tung quyền xung quanh. Nói xong những lời có
hay không cũng được, trong lúc nhất thời nói toàn những lời thừa thải,
mà lời hư tình giả ý lại chiếm đa số. . . . . .

. . . . . .

Phượng Nghi cung. Một hắc y nhân xuất hiện trong phòng của Hạ Mộ Yên.

"Công tử!" Lúc này Hạ Mộ Yên quỳ một chân trên đất. Thật ra thì nàng
cũng không biết người trước mặt rốt cuộc là ai, chỉ là hắn có ân cứu
mạng đối với mình. Nếu không có hắn, mình cũng không có cơ hội ở chỗ này báo thù cho nữ hoàng, nên vẫn dùng xưng hô chủ tớ với hắn. Hơn nữa hình như hắn cũng có thù không đợi trời chung với Hiên Viên Vô Thương, mục
tiêu giống nhau, tự nhiên càng thêm thân thiết.

"Đứng lên đi." Giọng nói vẫn không phân biệt được là nam hay nữ.

Hạ Mộ Yên đứng lên, có chút khẩn cấp nhìn hắn: "Công tử, hôm nay Hiên
Viên Vô Thương chỉ dẫn theo mấy trăm ẩn vệ liền vào cung, bên cạnh còn
có gánh nặng là Vũ Văn Tiểu Tam. Nếu chúng ta động thủ bây giờ, chắc
chắn có thể một lưới bắt hết bọn chúng!"

Bên trong hoàng cung Dạ Mị đế quốc, có 5000 tinh binh của Thanh Loan
quốc! Đây là nữ hoàng đương nhiệm Phượng Phi Loan cho nàng, không quá
nhiều, cũng không quá ít. Quá nhiều, Dạ Tử Kỳ thân là nhất quốc chi
quân, tự nhiên sẽ cảm thấy uy hiếp, quá ít liền không có tác dụng gì.

Đôi mắt âm hàn của hắc y nhân kia cười như không cười nhìn nàng, trầm
giọng nói: "Ngươi cho rằng Hiên Viên Vô Thương kia đần như vậy sao?"

Lời này vừa nói ra, vẻ kích động trên mặt Hạ Mộ Yên tụt xuống trong nháy mắt! Đúng vậy, nàng chỉ lo vui mừng ngược lại quên! Hiên Viên Vô Thương chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc trận chiến! "Vậy, công tử, chúng ta nên làm thế nào?" Cũng không thể bỏ qua cơ hội đã tới tay chứ!

Hắc y nhân kia xoay người lại, nhìn ngoài cửa sổ, lại rơi vào trầm tư.
Nếu bây giờ Hiên Viên Vô Thương còn dám đánh bạo tới hoàng cung. Như
vậy, hoặc chính là hắn ta đến tìm chết, hoặc chính là binh mã hoàng cung đã bị hắn ta khống chế! Hoàng cung có hai vạn cấm vệ quân, mà người
của Thanh Loan chỉ có 5000! Cứng đối cứng không thể nghi ngờ là lấy
trứng chọi đá!

Nhưng binh mã của kinh thành không phải đều ở trên tay Công Tôn Bằng
sao? Chợt, con ngươi co rút lại, hôm qua Công Tôn Bằng đi phủ nhiếp
chính vương, sau đó lại trở về rồi, nhưng. . . . . . Nếu như người trở
về kia không phải là Công Tôn Bằng? Hôm qua hắn cảm thấy rất kỳ lạ, lấy
tính khí của Công Tôn Bằng, làm sao lại không xảy ra chuyện gì mà đã trở về rồi. Mà Hiên Viên Vô Thương biết Công Tôn Bằng phái người động thủ
với nhi tử của mình, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta! Hắn biết bên
cạnh Hiên Viên Vô Thương có một Liên Vụ.

Nhưng nếu chỉ lấy binh mã trong tay Công Tôn Bằng, bước kế tiếp của Hiên Viên Vô Thương phải là bao vây diệt trừ mười vạn đại quân mới đúng chứ, sao hắn ta có thể khinh suất như thế? Vậy cũng chỉ có một lời giải
thích. . . . . . (Chỗ này chỉ diệt trừ đại quân của Nhạc Thanh Minh, vì
binh quyền nằm trong tay Công Tôn Bằng và Nhạc Thanh Minh)

"Đi!" Nói xong liền xoay người nhìn Hạ Mộ Yên.

Hạ Mộ Yên sững sờ, có chút không hiểu: "Đi đâu?"

"Đúng vậy! Nếu ta đoán không sai. Hoàng thành, không, có thể là binh mã
cả Dạ Mị đế quốc đều đã bị Hiên Viên Vô Thương không chế trong tay,
triều đình Dạ Mị đế quốc lại phải thay đổi rồi!" Nói ra suy nghĩ của
mình. Nếu như là đúng như mình nghĩ, Hạ Mộ Yên thân là quý phi của Dạ Tử Kỳ, hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ!

"Không! Ta không đi! Đây là cơ hội duy nhất để báo thù cho nữ hoàng bệ
hạ! Ta không đi, ta tuyệt đối không đi!" Nàng rất kiên quyết mở miệng.

"Đi!" Hắc y nhân kia rất kiên quyết nhìn nàng.

Hạ Mộ Yên điên cuồng gào thét: "Ta không đi! Ta không đội trời chung với Hiên Viên Vô Thương! Không báo thù cho nữ hoàng, ta tuyệt đối không đi! Ngươi không hiểu được, ngươi không hiểu được tâm tình của ta!" Nàng há
có thể vì mình tham sống sợ chết liền buông tha cơ hội báo thù cho nữ
hoàng chứ!

"Ngươi cho rằng ta không muốn báo thù cho Yên nhi sao?" Những lời này
mang theo gào thét! Cặp mắt âm hàn kia lại dính vào chút nước mắt.

Hạ Mộ Yên ngẩn ra, có chút không rõ cho nên nhìn hắn."Yên nhi" , "Yên
nhi" , xưng hô này rất quen tai, hình như là nhiều năm trước. . . . . .

Một giây kế tiếp, hắc y nhân kia kéo mặt nạ xuống trước mặt nàng. . . . . .

Nàng trợn to cặp mắt nhìn hắn, chỉ trong nháy mắt nước mắt đã rơi đầy
mặt: "Là ngài! Là ngài, ngài rốt cuộc trở lại. Nhưng….nhưng nữ hoàng
người. . . . . ." Là hắn, nhưng tại sao hắn vẫn muốn giấu kín thân phận, không để cho mình biết là hắn?

"Không để cho ngươi biết là ta, là vì muốn bớt đi một chút phiền toái.
Đi thôi! Tin tưởng ta! Hiên Viên Vô Thương nợ Yên nhi , ta nhất định
muốn hắn trả lại gắp trăm lần!" Hắc y nhân kia cắn răng mở miệng, gắt
gao giấu xuống nước mắt nơi đáy mắt.

"Được!" Lần này là không chút do dự gật đầu! Tất cả mọi người trong
thiên hạ này có thể phản bội nữ hoàng, duy chỉ có người này, tuyệt đối
sẽ không!

Thanh Loan quốc, một mảnh đau buồn ảm đạm.

Phượng Phi Loan nhìn về hướng Dạ Mị đế quốc, mây mù trong lòng vây lượn tầng tầng.

Ban đầu, nếu không phải hoàng tỷ tìm nàng về , bây giờ nàng vẫn chỉ là
một công chúa lưu lạc dân gian, chịu hết khi dễ. Dù biết hoàng tỷ tìm
nàng về vì có tâm tư khác, nhưng ân tình này, nàng sẽ trọn đời không
quên! Thế nhưng cuộc chiến ngũ quốc lần trước. . . . . . nàng thật xin
lỗi hoàng tỷ! Hoàng tỷ quý trọng Thanh Loan đế quốc nhất, nhưng hàng vạn lê dân bách tính kia đều đã chết dưới lòng riêng của nàng!

Trong lúc suy nghĩ ngàn xoay trăm đảo, Thừa Tướng đương nhiệm của Thanh Loan quốc vững vàng đi vào: "Bệ hạ!"

"Thừa tướng, mời đứng lên!" Nhìn thừa tướng một chút, trong lòng mơ hồ
đoán được nguyên nhân bà ta tới đây. Thừa tướng này vốn là lại bộ thượng thư, Hạ Mộ Yên rời đi, mới nâng bà ta lên làm thừa tướng. Cả đời trung
quân ái quốc, là nguyên lão tam triều!

Tuy biết mục đích bà ta đến đây, nhưng vẫn làm bộ như không biết, hơi
kinh ngạc mở miệng: "Không biết thừa tướng đến đây vì chuyện gì?"

"Bệ hạ, xin thứ cho cựu thần nói thẳng, hôm nay Thanh Loan ta đã một
mảnh lụn bại như thế, việc bệ hạ phải làm là chăm lo việc nước, lần nữa
thiết lập lại triều đình trở về như cũ. Chứ sao có thể sa sút như bây
giờ, bởi vì nam sắc mà hại nước!" Ban đầu Phượng Phi Loan cố ý muốn kết
hôn với Mộ Di Tuyết, họ đã cảm thấy không ổn. Mộ Di Tuyết là nam nhân
duy nhất làm tướng quân Thanh Loan quốc được năm năm, nhưng mỗi lần nữ
hoàng đề cập hôn sự với hắn, thái độ hắn vẫn luôn là không hứng thú. Hơn nữa người này lạnh nhạt nhưng cũng kiêu ngạo, xử sự tùy tính, chưa bao
giờ chịu ảnh hưởng của thế tục.

Cho nên bọn họ cũng biết cưỡng ép sẽ xảy ra chuyện! Nhưng cuối cùng nữ
hoàng vẫn không nghe các nàng khuyên can, cầu hôn bị cự tuyệt, còn diệt
cả nhà Mộ gia, mới dẫn đến toàn bộ hai mươi vạn đại quân của Thanh Loan

đế quốc bị diệt! Linh hồn của quân đội Thanh Loan đế quốc cũng theo đó
mà biến mất!

"Tâm của thừa tướng, trẫm hiểu! Trẫm đã phái Hạ Mộ Yên và 5000 tinh binh đi Dạ Mị đế quốc, chỉ hy vọng họ có thể không phụ ủy thác của trẫm, vì
hoàng tỷ̉ báo thù!" Nữ hoàng một nước bỏ mình vô cùng nhục nhã như thế,
hẳn là muốn đòi lại .

Thừa tướng vừa nghe, lúc này mới hơi yên tâm, cuối cùng bệ hạ cũng không suy sụp hoàn toàn, còn biết nên báo thù cho nữ hoàng tiền nhiệm."Bệ hạ
có tâm này, tin tưởng tiên hoàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm
thấy rất vui mừng, cựu thần cũng hi vọng bệ hạ có thể chuyên cần với
quốc sự, trọng chấn hồng uy của Thanh Loan quốc ta!" Hiện tại Mông Man
đế quốc rục rịch ngóc đầu dậy, Thanh Loan hiện nay là một nước nhỏ yếu
nhất. Nếu Mông Man đế quốc chọn mục tiêu là họ, các nàng tuyệt không
đánh trả nổi!

Đánh một trận thất bại, dâng thư đầu hàng lên , buông tha mười tòa thành trì, tiếng oán than, mắng chửi của dân chúng ở khắp nơi. Đều nói bệ hạ
ngu ngốc, vì lợi ích của mình mà ép tướng quân phản bội, còn xảy ra mấy
trận bạo động không lớn không nhỏ. Tuy đã bị trấn áp xuống, nhưng bây
giờ thực lực của nước Thanh Loan quốc bọn họ, aizz. . . . . .

"Thừa tướng yên tâm đi, trẫm sẽ lập tức phấn chấn lại!" Một trận đánh
đó, nàng thật xin lỗi hoàng tỷ. Nếu còn không tỉnh lại, sợ rằng hoàng tỷ dưới cửu tuyền sẽ chết không nhắm mắt!

"Nếu đúng như vậy, cựu thần an tâm!" Nói xong liền lui xuống, vẻ mặt đã nhẹ nhõm không ít.

. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương và Dạ Tử Kỳ hàn huyên một lúc lâu, người nên đến cuối cùng đã đến!

Một tiểu thái giám chạy đến, không biết nói những gì bên tai Dạ Tử Kỳ,
nét mặt Dạ Tử Kỳ lập tức trở nên giống như đã tính trước ."Biểu đệ, hôm
nay đã đến đây rồi, cũng đừng trở về nữa."

Lời này vừa rơi xuống, lập tức một đội cấm vệ quân liền đi vào, vây kín căn phòng lại.

Mà Hiên Viên Vô Thương nghe lời này của hắn ta, hình như không hề ảnh
hưởng tâm tình một chút nào, ngược lại tự rót một ly trà, nhàn nhạt mở
miệng: "Huynh trưởng thật muốn mạng của đệ đệ?"

Dạ Tử Kỳ lập tức nghe được vấn đề trong xưng hô của hắn, nhíu lông mày mở miệng: "Ngươi gọi trẫm là gì?"

"Huynh trưởng, hoặc là. . . . . . Bắc Minh Hách?" Ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn hắn.

Trong lòng Dạ Tử Kỳ dâng lên sóng to gió lớn, mặt đầy kinh ngạc! Hắn và
Bắc Minh Hách có quan hệ gì? "Ngươi nói bậy bạ gì đó, Bắc Minh Hách
không phải đã sớm bị phụ hoàng ném chết rồi sao?"

"Có phải bị phụ hoàng ngươi ném chết hay không, ngươi hỏi cô cô tốt của
ngươi một chút sẽ biết. Huynh trưởng có thể nghĩ lại xem, nếu ngươi
không phải Bắc Minh Hách, vì sao bà ta lại đối xử với ngươi tốt như
vậy?" Thong thả ung dung bưng trà đến bên môi Vũ Văn Tiểu Tam, "Tam nhi, uống trà."

Mỗ nữ nhìn hắn một cái, uống trà vào, có chút đoán không ra suy nghĩ
trong lòng hắn. Đoán không ra thì không đoán nữa, cho nên chỉ đưa tay.
không biến sắc nắm chặt một bàn tay khác của hắn.

"Nói bậy! Dạ Tử Kỳ ta là đại hoàng tử của Dạ Mị đế quốc, sao có thể là
Bắc Minh Hách?" Dạ Tử Kỳ hung dữ mở miệng, kết luận là Hiên Viên Vô
Thương nói hưu nói vượn.

"Có phải hay không, hỏi Dạ Tử Mị một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Trên
dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một tia trào phúng. Đại hoàng tử Dạ Mị đế quốc, Dạ Tử Kỳ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo vì thân phận này, không biết lúc bị phá hủy toàn bộ, trong tim của hắn ta sẽ có cảm tưởng gì đây!

Cấm vệ quân vừa mới chạy vào đều hai mặt nhìn nhau, hoàng thượng không
phải là người của hoàng thất Dạ Mị đế quốc? Thực hay giả vậy? Nếu là
thật, như vậy hôm nay bọn họ nghe được tin tức trọng đại như vậy, tuyệt
đối không có đường sống!

"Không! Trẫm không tin! Hiên Viên Vô Thương, ngươi chết đến nơi rồi mà
còn muốn vu oan trẫm, ngươi nói trẫm hỏi trẫm liền hỏi, vậy chẳng phải
trẫm sẽ mắc bẫy của ngươi sao!" Dạ Tử Kỳ một bộ dáng thề chết cũng không tin, trong lòng cũng đã xác định là Hiên Viên Vô Thương dù chết cũng
muốn kéo mình xuống nước!

Nam tử tuyệt mỹ nghe nói thế cũng không giận, chỉ là thong thả ung dung
mở miệng: "Có lẽ ngươi còn không biết, ngôi vị hoàng đế của ngươi tới
thế nào."

"Ngôi vị hoàng đế của trẫm, đương nhiên người tông tộc cảm thấy thân
phận của trẫm cao quý hơn Dạ Tử Lân, cho nên trả lại triều đình cho
trẫm!" Vẻ mặt Dạ Tử Kỳ chắc chắn! Thật ra vấn đề này, hắn cũng chưa từng tỉ mỉ suy tư qua, nhưng sau khi lấy nguyên nhân mình đoán nói ra, chính bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Hắn với Dạ Tử Lân đều là cùng một mẹ, duy nhất khác biệt chính là hơn Dạ Tử Lân mấy tuổi, thân phận cũng
không cao quý hơn bao nhiêu.

"Ngươi cũng cảm thấy lý do này rất buồn cười đi? Bổn vương đề nghị ngươi hỏi cô cô của ngươi đã làm gì đi. Ừ, không đúng, phải là mẹ ruột của
ngươi mới đúng." Từng câu từng chữ đánh vào trái tim yếu ớt của Dạ Tử
Kỳ.

Vẻ mặt Dạ Tử Kỳ không dám tin, hắn không tin! Hắn không tin hắn là Bắc
Minh Hách, hắn tuyệt đối không phải là Bắc Minh Hách! Hắn rõ ràng là
hoàng tử tôn quý nhất Dạ mị đế quốc! Hắn rõ ràng có huyết thống hoàng
thất cao quý! "Được! Người tới, đi truyền trưởng công chúa, trẫm muốn
ngươi chết rõ ràng!" Cặp mắt đỏ hồng, đáy lòng lại mơ hồ có chút chột
dạ.

Nếu như hắn ta nói láo, vậy vì sao cô cô lại đối xử với mình tốt như
vậy? Đặc biệt là sau khi phụ hoàng tự tay ném chết con của cô, cô còn
đối xử với mình tốt như thế, hình như không hợp lẽ thường. Nhưng tại sao Dạ Tử Kỳ hắn có thể là Bắc Minh Hách đây? Không, hắn không phải! Hắn là Dạ Tử Kỳ, không phải Bắc Minh Hách!

Trên nóc nhà, Dạ Hoằng Quy đang đợi với Liên Hoa cũng nhíu mày. Dạ Hoằng Quy hiện đang đảm nhiệm chức vị đứng đầu tông tộc Dạ Mị đế quốc, quyền
lực ở trong hoàng thất Dạ Mị đế quốc là không thể khinh thường. Xuyên
thấu qua khe hở nhìn Dạ Tử Kỳ một chút, lại nhìn bộ dáng như đã tính
trước của Hiên Viên Vô Thương. Trong lòng lo lắng, chẳng lẽ Dạ Tử Kỳ
thật sự không phải là con trai của hoàng huynh?

Nếu đúng như vậy, phải bọn họ đã cho một người họ khác làm hoàng đế nhiều năm sao?

"Các ngươi cút ra ngoài chờ cho trẫm! Chuyện hôm nay, nếu nhắc tới với
bất kì ai, tru diệt cửu tộc!" Dạ Tử Kỳ điên cuồng hét lên với đội cấm vệ quân vừa mới tiến vào kia. Bất luận chuyện này có phải sự thật hay
không, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ lời đồn đãi nào truyền bá ra
ngoài! Về phần bọn cấm vệ quân này, bây giờ còn có chỗ dùng, chờ sau khi giết Hiên Viên Vô Thương, lại giết chết bọn chúng!

Các cấm vệ quân nhìn nhau, do dự một chút liền ngoan ngoãn lui ra ngoài. Thật ra thì bọn họ biết Công Tôn Tướng quân đã đầu phục nhiếp chính
vương, trong lòng cũng vô cùng do dự rốt cuộc là nên giúp nhiếp chính
vương hay giúp hoàng thượng. Tuy nói hổ phù ở trên tay Công Tôn tướng
quân, nhưng dù sao suy nghĩ trung quân ái quốc, bọn họ vẫn có một chút,
cho nên lúc đầu bọn họ vẫn vô cùng do dự! Nhưng nếu như hoàng thượng
không phải hoàng thượng, vậy. . . . . .

Chỉ chốc lát sau, Dạ Tử Mị liền vững vàng đi vào. Nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó trong mắt lóe lên hận ý rõ
ràng, mặt đầy chán ghét nhìn hắn một cái, rồi không nhìn lại nữa! Tiếp,
một bộ dáng từ mẫu mở miệng về phía Dạ Tử Kỳ: "Hoàng thượng, triệu cô
đến đây vì chuyện gì?"

Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy Dạ Tử Mị, rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc nàng hỏi Thương Thương người nào xinh đẹp nhất, hắn chỉ nói
trong lòng hắn nàng là người đẹp nhất. Thì ra dáng dấp Dạ Tử Mị xinh đẹp như vậy! Tính toán tuổi, đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng vẫn giống như tiểu
cô nương khoảng hai mươi tuổi, chỉ là giữa trán có phong vận mà nữ nhân
thành thục mới có. Nhìn thật có chút ghen tỵ. Mẹ ơi! Một nữ nhân lớn
tuổi còn xinh đẹp như vậy làm cái gì!

Dạ Tử Kỳ nhìn khuôn mặt cô biểu lộ rõ tình mẫu tử, hơi lùi về phía sau
mấy bước. Vì sao hắn chưa bao giờ phát hiện ánh mắt của cô khi nhìn hắn
rất đặc biệt. Ánh mắt yêu thương như vậy, sao có thể dùng để nhìn điệt
nhi (cháu trai)! Chẳng lẽ hắn thật không phải là Dạ Tử Kỳ chân chính?

"Cô, không…Dạ Tử Mị, ta hỏi ngươi, ta là ai?" Trong lòng có trăm ngàn
giọng nói đang nói hắn chính là Dạ Tử Kỳ, nhưng lại có một giọng nói rất rõ ràng nói hắn không phải!

Dạ Tử Mị nghe hắn hỏi như vậy thì hơi ngẩn ra, bước chân có chút không
ổn, quay đầu nhìn nam tử mặc áo trắng đang ngồi ở một bên, giống như
chuyện không liên quan gì đến hắn, còn có nữ tử áo đỏ đó. Trong mắt tràn đầy phẫn hận, nhất định là hắn, nhất định là bọn họ nói!

Thu lại ánh mắt, cười mở miệng về phía Dạ Tử Kỳ: "Hoàng thượng, người
đây là hỏi cái gì, người là ai? Người đương nhiên là Dạ Tử Kỳ, đại hoàng tử! Người là hoàng đế tôn quý nhất Dạ Mị đế quốc! Hoàng thượng tuyệt
đối không thể tin người bên ngoài nói xằng nói bậy!" Mỗi một chữ, mỗi
một câu đều vang vang có lực.

"Hiên Viên Vô Thương, ngươi có nghe thấy không? Ta là Dạ Tử Kỳ! Dạ Tử
Kỳ, không phải huynh trưởng của ngươi, càng không phải là Bắc Minh Hách
gì đó!" Gào thét về phía Hiên Viên Vô Thương. Nhưng trong lòng hắn lại
cực kỳ phức tạp, không nói được rốt cuộc là mình tin lời nói của Dạ Tử
Mị, hay là không tin.

"Vậy, có muốn nhỏ máu nhận thân thử một chút hay không?" Nam tử tuyệt mỹ cười như không cười mở miệng, trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy
giễu cợt.

Đây cũng là do Dạ Tử Kỳ quá coi trọng thân phận cao quý của mình. Trên
thực tế, năm đó Bắc Minh Tướng quân -- Bắc Minh Kình Thiên, tuy là thua
trên tay phụ hoàng, nhưng cũng là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa!
Có bao nhiêu người hi vọng mình là nhi tử của Bắc Minh tướng quân, nhưng bọn họ không phải. Còn Dạ Tử Kỳ, nghe được người khác nói mình là Bắc
Minh Hách, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải mình có quan hệ sâu xa
với đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy kia, mà là mình có thể vì vậy mà
mất đi thân phận cao quý hay không?


Hoàng tử thì cao quý sao? Nếu triều đại thay đổi, hoàng tử cái gì cũng không còn!

Nhỏ máu nhận thân? Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt Dạ Tử Mị trắng bệch!

"Không, không, không thể nhỏ máu nhận thân!" Giọng nói Dạ Tử Mị run rẩy mở miệng, "Không thể nhỏ máu nhận thân, không thể!"

"Vì sao không thể?" Ngoài dự đoán, lời này lại là Dạ Tử Kỳ hỏi.

"Bởi vì, bởi vì. . . . . ." Trong nháy mắt Dạ Tử Mị trở nên hoang mang
lo sợ, "Bởi vì, bởi vì người là hoàng đế, không thể tổn hại long
thể...!"

"Nếu như trẫm nhất định phải nghiệm thì sao?" Dạ Tử Kỳ nói xong đi về
phía Dạ Tử Mị, ép Dạ Tử Mị liên tục lùi về phía sau. Muốn biết được đáp
án từ trong miệng của bà ta, nhưng cũng sợ lấy được không phải là đáp án mình muốn!

Nhất định phải nghiệm, nhất định phải nghiệm. . . . . . Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, bước từng bước về phía mình, rốt cuộc Dạ Tử Mị không nhịn được áp lực trong lòng, ngồi liệt trên mặt đất, nước mắt trong đôi mắt
đào hoa kia đã tràn mi, mở miệng về phía Dạ Tử Kỳ: "Đúng! Đúng! Con là
nhi tử của ta! Con là Bắc Minh Hách, con là nhi tử của ta và tướng
quân!" Không sai, bà là mẫu thân của hắn, không có ngày nào bà không hy vọng hắn có thể gọi bà một tiếng "Nương" , mà không phải cô!

"Hách nhi, con có thể gọi ta một tiếng nương không?" Dạ Tử Mị tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

Dạ Tử Kỳ nghe lời này, bước chân lung lay mấy cái, suýt nữa ngã xuống
đất, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân trên đất: "Ngươi nói bậy!
Ngươi không phải là nương ta! Ngươi không phải!" Nói xong lôi bà ta lên, nắm chặt bả vai của bà ta, khuôn mặt tuấn tú giận đến đỏ bừng: "Ngươi
nói láo có đúng không! Ta là con trai của phụ hoàng, ta không phải con
trai của Bắc Minh Kình Thiên! Bắc Minh Kình Thiên không phải là phụ thân của ta! Ông ta làm sao xứng làm phụ thân của ta, ông ta không xứng! Ông ta không xứng!"

"Ba!" Dạ Tử Mị tát một cái lên mặt của hắn: "Con có thể không nhận
nương! Nhưng sao con có thể nói phụ thân con như thế! Phụ thân con là
đại anh hùng đỉnh thiên lập địa! Việc con là con của hắn không làm nhục
con!"

Một tát này, đánh đầu Dạ Tử Kỳ lệch qua một bên. Dạ Tử Kỳ ngước đầu cười lớn, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m nếu như bây giờ hắn vẫn không
rõ rốt cuộc hắn là ai, thì hắn thật sự là kẻ ngu rồi!

Cười cười, cười đến chảy nước mắt: "Ha ha ha. . . . . . Dạ Tử Kỳ ta vẫn
cho mình là…cho mình là hoàng tử tôn quý nhất Dạ Mị đế quốc. Không ngờ,
không ngờ ta lại là do kẻ tiện nhân như ngươi sinh! Một nữ nhân hầu hai
phu, còn vứt chồng bỏ con, lại là nương của ta, ha ha ha. . . . . ."

Dạ Tử Mị nghe lời này của hắn, giận đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, hung hăng chỉ vào hắn. Không ngờ! Không ngờ bà làm nhiều việc như
vậy, bà làm nhiều việc cho hắn như vậy, thậm chí không tiếc danh tiết
của mình thừa hoan dưới thân những nam nhân kia, đổi lấy chính là mấy
câu này sao! Tiện nhân? Một nữ nhân hầu hai phu, vứt chồng bỏ con?

Vung tay lên, lại hung hăng tát một cái lên mặt Dạ Tử Kỳ, rất kích động
bắt lấy thân thể của hắn: "Súc sinh! Tiện nhân sao? Không có ta, làm sao có ngươi! Nếu không phải là ta, nếu không phải là ta - tiện nhân trong
miệng ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến hôm nay? Nếu không
phải là ta, ngươi cho rằng ngươi có thể lên vương vị này sao?"

Lời này làm Dạ Tử Kỳ đang cười lớn phải ngừng lại, một tay bóp cổ bà ta: "Ngươi nói cái gì? Nếu không phải là ngươi, ta làm sao có thể ngồi lên
vương vị? Trẫm ngồi lên vương vị có quan hệ gì với ngươi?"

Dạ Tử Mị bị bóp đến suýt nữa đoạn khí, nhưng hành hạ trên người so ra
còn kém hành hạ trong lòng rất nhiều. Bà bỏ tất cả giúp hắn mưu đoạt
ngôi vị hoàng đế, đổi lấy lại là đối đãi như vậy! Tướng quân, Mị nhi
thực xin lỗi chàng! Không dạy tốt đứa con trai này! Tướng quân, Mị nhi
thực xin lỗi chàng. . . . . .

Nghĩ tới, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy nước mắt, nhìn mặt của nhi
tử, đứt quãng mở miệng: "Được! Được! Ta nói. . . . . . nói cho ngươi
biết, nói cho ngươi biết ngôi vị hoàng đế có được thế nào! Chính tiện
nhân trong miệng ngươi. . . . . . tiện nhân này, là ta ở trên giường lấy lòng những nam nhân kia đổi lấy cho ngươi! Nhi tử tốt của ta, ngươi
chính là hồi báo ta như vậy sao!"

Lời này làm sắc mặt trắng bệch của Dạ Tử Kỳ càng thêm khó coi. Khó
trách, khó trách Hiên Viên Vô Thương vừa mới nói như vậy. Khó trách! Khó trách! Thì ra hoàng vị của hắn là tới như vậy! Đám đại thần kia ngoài
mặt thì cung kính, sau lưng không biết đang cười nhạo hắn thế nào! Dùng
một tay cầm tay nữ nhân kia, hung hăng ném xuống đất. Một tay rút kiếm
ra, chỉa bà ta: "Bây giờ trẫm liền giết chết ngươi!"

"Ngươi giết đi! Ngươi giết đi! Giết đi! Đâm tim của nương ngươi đi! Tới! Giết đi!" Mặt Dạ Tử Mị treo đầy nước mắt chỉ ngực mình.

Kiếm trong tay Dạ Tử Kỳ khẽ run, chỉa về phía bà ta, cũng có chút xuống tay không được.

Mà nam tử tuyệt mỹ mặc áo trắng ngồi ở một bên, nhìn mẹ con bọn họ biểu
diễn tình thâm, trong lòng đã từ từ bình tĩnh lại. Cùng là con trai của
bà ta, lại đối xử khác biệt như vậy, hắn sớm đã quen, đã quen!

Vũ Văn Tiểu Tam không biến sắc cầm tay của hắn, lại quay đầu nhìn hắn
cười một tiếng với nàng, cặp mắt tà mị đào hoa bình tĩnh trở lại, giống
như nói hắn không quan tâm. Đúng, hắn không cần, những người này không
đáng được hắn để ý!

Đúng lúc này, cửa đại điện bị người đẩy ra, bóng dáng Dạ Hoằng Quy xuất hiện ở cửa!

Lòng của Dạ Tử Kỳ dần dần lạnh lại, nhìn Dạ Hoằng Quy, giọng nói run rẩy mở miệng: "Hoàng thúc. . . . . ." Dạ Hoằng Quy ở Dạ Mị đế quốc có danh
vọng không thấp hơn hoàng đế, chỉ là không quan tâm đến chánh sự, cho
nên liền bắt tay vào làm quản lý chuyện tông tộc.

"Đừng có gọi bổn vương là hoàng thúc, ngươi không phải là người hoàng thất Dạ Mị quốc!" Còn mạo danh hoàng tử, đây là tử tội!

Dạ Tử Kỳ, không, là Bắc Minh Hách, hắn điên cuồng lắc đầu: "Không! Hoàng thúc, ta là....ta là người hoàng thất Dạ Mị quốc. Ta là...ta là hoàng
đế tôn quý nhất Dạ Mị quốc! Ta là...Người đừng nghe tiện nhân kia nói
bậy!" Nói xong cầm kiếm trong tay, hung hăng chỉ vào Dạ Tử Mị dưới đất.
Trong đôi mắt kia dính vào ánh sáng khát máu, chỉ Hiên Viên Vô Thương,
rồi sau đó mở miệng về phía Dạ Tử Mị: "Nhất định là ngươi, nhất định là
các ngươi có đúng hay không? Là ngươi và Hiên Viên Vô Thương liên hiệp,
mẹ con các ngươi thông đồng muốn hại trẫm, có đúng hay không?"

"Không sai, đúng! Là ta và Hiên Viên Vô Thương thiết kế muốn hại ngươi!
Đúng!" Dạ Tử Mị lớn tiếng gào thét, mục đích là vì muốn gạt Dạ Hoằng
Quy, lần nữa tìm được con đường sống cho con trai của mình! Nhưng ai
cũng biết, những lời này có bao nhiêu độ tin cậy! Hoặc là nói, căn bản
không có!

Nhưng bà ta lại không nghĩ tới, những lời này của bà ta, đổi lấy là
tiếng cười lớn của Bách Minh Hách. Giờ phút này Bắc Minh Hách đã rơi vào trong điên cuồng, hung hăng nhìn bà ta chằm chằm: "Quả nhiên là ngươi!
Trẫm biết! Biết kẻ tiện nhân là ngươi muốn hại trẫm, chính là ngươi!
Trẫm muốn ngươi chết!" Nói xong hung hăng đâm một kiếm xuyên ngực bà ta. . . . . .

"Phốc. . . . . ." Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Dạ Tử Mị,
nhìn nhi tử mình thương yêu, trong mắt có không dám tin và đau đớn tận
xương! Hắn biết rõ mình là mẹ của hắn, hắn biết rõ, nhưng hắn lại xuống
tay được, lại xuống tay được!

Mà Hiên Viên Vô Thương ở một bên, cũng không nghĩ đến Bắc Minh Hách lại
đột nhiên ra tay! Cái ly trong tay không tự chủ rớt xuống đất, phát ra
một tiếng vang thanh thúy

Hắn từng nghĩ, sự tình bại lộ, nữ nhân này và Bắc Minh Hách bị hoàng thất Dạ Mị xử tử. . . . . .

Hắn từng nghĩ, là một tay mình chủ đạo, đưa bọn họ xuống địa ngục. . . . . .

Hắn từng nghĩ, hắn từng nghĩ. . . . . . Hắn cái gì cũng nghĩ qua, nhưng
hắn chỉ không nghĩ tới khi trái tim bà ta bị đâm xuyên trước mặt mình,
đáy lòng của hắn là đau đớn và khủng hoảng như vậy!

Gần như là không kịp suy nghĩ, liền lắc mình qua, ôm lấy thân thể của bà ta, nước mắt không hề có điềm báo trước rơi xuống: "Nương. . . . . ."

Dạ Tử Mị bị một kiếm kia xuyên thấu ngực, không nhịn được cười như điên: "Ha ha ha. . . . . . Ta thật hận! Thật hận! Cả đời ta chấp niệm, lại là vì một nghiệt tử như vậy! Ta thật hận! Thật hận. . . . . ."

Sau khi cười một lúc lâu, khuôn mặt treo đầy nước mắt quay đầu, nhìn đứa con trai đang ôm mình một chút. Tay run run sờ lên mặt của hắn, chạm
đến nốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt giống mình như đúc: "Thương Nhi, Thương
Nhi, nương thực xin lỗi con! Thực xin lỗi con! Thương Nhi, Thương Nhi
của ta. Nếu có kiếp sau, nhất định đừng làm con trai của ta, ta không
xứng! Không xứng. . . . . ."

"Không! Nương, người đã nói, người đã nói ta và ca ca đều là con trai
người yêu nhất, ngươi đã nói. . . . . ." Mặc dù hắn biết đó là giả,
nhưng tận đáy lòng hắn vẫn nhớ câu.

"Nhi tử ngốc, đó là lừa gạt con, lừa gạt con. . . . . ." Giờ khắc này,
bà mới thật hối hận. Bà dầy xéo chân tâm tiểu nhi tử, lại là vì thành
toàn một nghiệt tử như vậy! Bà hối hận, hối hận, nhưng ông trời cũng
không cho bà cơ hội hối hận.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng khổ sở kia, ngồi xổm người xuống đỡ hắn, ở
bên cạnh hắn rơi lệ. Thương Thương, nhìn giống như cái gì cũng không để
ý, nhưng thật ra vẫn muốn tình yêu của mẫu thân. Nhưng lúc Dạ Tử Mị chân chính tỉnh ngộ, cũng là lúc bà ta sắp chết.

Dạ Tử Mị nhìn Vũ Văn Tiểu Tam ở bên cạnh một chút, trên khuôn mặt xinh
đẹp xuất hiện chút áy náy. Nếu không phải năm đó bà ta hạ độc, cũng sẽ
không làm hại hai người bọn họ suýt nữa bỏ mạng! Vươn tay, run run nhìn
Vũ Văn Tiểu Tam: "Thật xin lỗi! Là ta hại các con, dù ta chết rồi, cũng
không chuộc nổi một thân tội nghiệt này. Ta chỉ cầu xin con. . . . . .
cầu xin con chăm sóc Thương Nhi của ta thật tốt, cầu xin con. . . . . ." Bà nợ đứa con trai này thật sự là quá nhiều, nhưng bà không có cơ hội
bồi thường cho hắn, không có cơ hội. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam bắt được tay của bà ta, nghẹn ngào mở miệng: "Ngươi yên tâm! Ta biết rồi! Ta biết rồi!"

Lần này, hình như Dạ Tử Mị mới yên tâm, bờ môi như hoa anh đào nâng lên
một nụ cười, nhìn hư không một chút, lại nôn ra một ngụm máu tươi:
"Tướng quân, tướng quân. . . . . . Mị nhi tới. . . . . . Mị nhi tới. . . . . ."

Cổ tay như bạch ngọc trượt xuống, cuối cùng không còn hơi thở. . . . . .

"Nương --" Một tiếng gào thét khổ sở, vang dội cửu tiêu!

Bắc Minh Hách ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn tay mình một chút, hình như có chút không dám tin là mình làm! Vội vàng vứt bỏ kiếm trong tay giống như là củ khoai lang phỏng tay!

Nhìn người đầy phòng, trong mắt dần hiện ra sát ý điên cuồng: "Người đâu! Người đâu!"

Chỉ chốc lát sau, cấm vệ quân liền chạy vào.

"Giết toàn bộ bọn họ cho trẫm! Giết toàn bộ!" Giết sạch! Chỉ có giết
sạch sẽ, không có người biết thân phận thật của hắn! Hắn vẫn còn là một
cữu ngũ chí tôn của Dạ Mị đế quốc! Giết! Giết tất cả!

Nhưng những cấm vệ quân kia lại không nhúc nhích! Giống như không nghe được lời của hắn.

Dạ Hoằng Quy nhìn hắn không hề có chút bộ dáng hối cải, mặt đầy thất
vọng lắc đầu một cái, lấy kim bài tông tộc ra, mở miệng: "Hai tám ẩn vệ
có đó không?"

"Ở đây!" Hai tám tuyệt thế cao thủ lập tức xuất hiện trong điện.

"Bắc Minh Hách không phải người hoàng thất ta, lại giả mạo hoàng tử hơn
30 năm. Vốn niệm tình không biết để miễn tội chết, nhưng nay lại giết
chết mẫu thân của hắn, táng tận lương tâm! Có thể nhẫn nại nhưng không
thể nhẫn nhục! Giết!"

Đồng thời lúc này, tình cảm đám ngự lâm quân kia lại trở nên xúc động:

"Giết! Giết!" Tuy bọn họ cái gì cũng không biết, nhưng bọn họ biết người này giả mạo hoàng thất, lừa gạt bọn họ rất nhiều năm, còn giết mẹ ruột của mình, cầm thú như vậy phải bị vạn tên xuyên tim!

"Không! Không! Các ngươi không thể giết trẫm! Trẫm là hoàng đế Dạ Mị đế quốc, các ngươi không thể giết trẫm. . . . . ."

Bắc Minh Hách kinh hoàng gào thét, cuối cùng vẫn không ngăn được mũi tên nhọn phá không mà đến. . . . . .

Từng mủi tên xuyên thấu trái tim của hắn, thân thể lung lay mấy cái, té
xuống, nhưng hắn vẫn chấp nhất ngôi vị hoàng đế! Quay đầu, nhìn long ỷ
sau ngự án, bò từng bước qua, máu tươi nhuộm khuôn mặt tràn đầy kiên
định của hắn: "Trẫm là hoàng đế, trẫm là hoàng đế. . . . . . Là hoàng
đế. . . . . ."

Cuối cùng, vẫn chỉ bò được một nửa, lúc sắp đụng được long ỷ thì đoạn khí. . . . . .

. . . . . .

Dạ Hoằng Quy thở dài một hơi, lắc đầu: "Chôn cất thi thể hắn. . . . . . bên mộ Bắc Minh tướng quân!"

"Dạ!" Mấy tiểu binh tiến lên, kéo thi thể Bắc Minh Hách đi.

Lúc này Hiên Viên Vô Thương cũng đứng dậy, ôm thi thể Dạ Tử Mị trong
ngực, bước ra Cần Chính Điện. Vũ Văn Tiểu Tam đi theo bên cạnh hắn, nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của hắn tràn đầy bi thương, nàng cái gì cũng không
nói, đáy lòng mơ hồ có chút hối hận không phản đối hắn tới đây.

. . . . . .

Chôn cất Dạ Tử Mị ở lăng mộ hoàng thất Dạ Mị.

Đây là công chúa duy nhất của Dạ Mị có thể tiến vào hoàng lăng. Chỉ vì
hắn có lòng riêng, sinh tiền Dạ Tử Mị muốn nhất là theo Bắc Minh Hách ở
chung một chỗ, nhưng hắn là con trai của Hiên Viên Ngự Phong, tuyệt đối
không thể làm chuyện có lỗi với phụ hoàng! Mà trước khi chết bà ta không tiếc tất cả cũng muốn thoát khỏi bên người phụ hoàng, cho nên hắn cũng
không đưa bà ta vào hoàng lăng Hiên Viên đế quốc.

Nếu là như vậy, thì chôn cất bà ở hoàng lăng Dạ Mị đi, để tất cả đều trở lại thời điểm ban đầu. . . . . .

Nam tử tuyệt mỹ một thân áo trắng đứng ở trước mộ Dạ Tử Mị, đứng bên cạnh hắn là một cô gái hồng y tuyệt sắc. . . . . .

Thật lâu sau, hai người cũng không nói lời nào. Tuy là đầu mùa hè, ánh
sáng mặt trời cũng có chút nóng, chiếu lên người của hai người. . . . . .

Cuối cùng, nam tử tuyệt mỹ lên tiếng: "Tam nhi, nàng nói, có phải ta làm sai rồi không?" Giọng nói mơ hồ có chút run rẩy. Là hắn, là hắn tự tay
hại chết mẫu thân của mình, tuy hắn không ra tay, nhưng cũng là một tay
hắn chủ đạo!

"Thương Thương, chàng không làm sai. Có lẽ, chết đối với bà ta mà nói,
cũng là một loại giải thoát!" Đúng vậy, nam tử mình yêu chân thành đã
vĩnh viễn rời khỏi mình, vẫn phải sống trong ánh mắt khiển trách của
người đời, vì con trai mình yêu nhất mà bày mưu tính kế. Cả đời này của
Dạ Tử Mị cũng rất khổ! Nên khiến tâm tình bà ta vặn vẹo!

Nàng vẫn nhớ, một khắc Dạ Tử Mị chết, trong mắt bà ta là hạnh phúc, ánh
mắt bà ta nhìn hư không, lẩm bẩm nói qua -- Tướng quân, Mị nhi tới. . . . . .

Lấy góc độ của một nữ nhân, nàng biết, Dạ Tử Mị hạnh phúc! Cái loại hạnh phúc đó chính là cuối cùng bà ta đã có thể ở cùng chỗ với người mình
yêu. . . . . .

Hắn nắm chặt tay của nàng, tâm trạng đã thông suốt."Tam nhi, cám ơn
nàng!" Cuộc đời này có nàng làm bạn, thật sự là may mắn của hắn!

"Ai da, không cần cám ơn, không cần cám ơn. Chàng biết con người của ta, từ trước đến giờ người ta rất khiêm tốn, làm chuyện tốt không cần lưu
danh, cám ơn cái gì!" Mỗ nữ cười hì hì mở miệng, hóa giải bầu không khí
ngột ngạt.

Hắn quay đầu lại, cặp mắt tà mị đào hoa kia ẩn chứa ý cười và chút cảm
động, ôm lấy thân thể của nàng: "Đi! Chúng ta trở về vương phủ!"

Nàng ôm cổ của hắn, cọ xát ở ngực hắn: "Ừ, người ta cũng sắp chết đói! Thần nhi và Cuồng nhi chắc cũng nhớ chúng ta rồi !"

Lời này vừa rơi xuống, hắn rõ ràng tăng nhanh bước chân, Tam nhi của hắn đói bụng, tự nhiên muốn đi nhanh một chút. Về phần hai tên ranh con
chết tiệt kia...ách, hắn cũng có chút nhớ nhung rồi. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đặt đầu tại vai hắn, cặp mắt đẹp nhìn bia một của Dạ Tử
Mị. . . . . . Người yên tâm! Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt! Chúng ta sẽ
hạnh phúc . . . . . .

Trong thoáng chốc, nàng giống như thấy khuôn mặt Dạ Tử Mị trên bia mộ
kia. Nữ tử tuyệt mỹ kia nở một nụ cười, phất phất tay về phía nàng. . . . . .

. . . . . .

Năm 217 trước công nguyên, Dạ Mị đế quốc lần nữa đảo chính! Gọi là "Chính biến tháng tư"!

Hoàng đế Dạ Tử Kỳ bỏ mình. Tiên Đế Dạ Tử Lân dưới sự ủng hộ của Hiên Viên Vô Thương và Dạ Hoằng Quy, lần nữa ngồi lên vương vị!

Nhạc Thanh Minh, thừa tướng, lễ bộ thượng thư và dư đảng của Dạ Tử Kỳ bị tiêu diệt toàn bộ.

Tháng sáu, năm 217 trước công nguyên, Dạ Tử Lân đăng cơ làm đế, hiệu lệnh thiên hạ!

Không ai biết trong trận chính biến kia xảy ra chuyện gì, nhưng cũng
không thể nào thăm dò. Sau khi dân chúng hơi rối rắm, cuộc sống an cư
lạc nghiệp lại lần nữa tiếp tục, chỉ cần cuộc sống của bọn họ vẫn không
thay đổi, ai làm hoàng đế có gì khác nhau đâu?

Hoàng thất Dạ Mị đế quốc cố gắng giấu nhẹm vụ tai tiếng ly miêu hoán
thái tử. Mà nhiếp chính vương Hiên Viên Vô Thương, trở thành đệ nhất
công thần cần vương. Thánh chỉ truyền đạt, vinh sủng của nhiếp chính
vương được truyền lại muôn đời, Dạ Mị đế quốc không ngã, vinh sủng của
nhiếp chính vương không thay đổi!

Mà nhiếp chính vương phi, được phong làm"Vinh Hoa phu nhân" , địa vị
ngang với hoàng hậu, là nữ nhân duy nhất trong lịch sử không có hậu vị,
nhưng lại hưởng thụ đãi ngộ như của hoàng hậu tôn quý!

Vũ Văn Tiểu Tam cầm thánh chỉ trong tay, chậc chậc cảm thán: "Ta rốt
cuộc thành danh rồi! Thật là quá khó khăn rồi!" Phải biết kiếp trước
thành tích môn lịch sử của nàng cực kỳ tốt, cho nên rất rõ ràng, câu
"Địa vị ngang hàng với hoàng hậu" là có ý gì, không phải nói rõ địa vị
nàng rất cao, mà là nói rõ tuyệt đối sẽ ghi đại danh Vũ Văn Tiểu Tam
nàng vào sử sách! Ha ha ha. . . . . . Không lên làm đệ nhất hoàng hậu
của Hiên Viên Mặc, làm đệ nhất phu nhân của Thương Thương cũng rất tốt!

"Mẫu thân, chúc mừng người!" Tuy Tiểu Lạc Thần không cảm thấy chuyện này có gì thay đổi, nhưng nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng như vậy, nên
cũng nói câu chúc mừng.

"Ừm! Ừm! Ngoan! Ngoan. . . . . . Ai da, không ngờ Vũ Văn Tiểu Tam ta lại có thể biết có ngày hôm nay! Ha ha ha. . . . . . Chuyện hài lòng nhất
cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi! Ha ha ha. . . . . ." Nói xong đứng
lên, một chân giẫm ở trên ghế, ngước đầu, há to mồm, cười đến run rẩy
hết cả người.

Vẻ mặt Tiểu Nguyệt chết lặng đứng ở một bên nhìn nàng. Nhìn tiểu thư lúc này, hình như nàng nhìn thấy bộ dáng tiểu thư ba năm trước, lúc tiểu
thư tỉnh lại sau khi trúng độc! Nói gì mà "Ta rốt cuộc xuyên qua" , bệnh điên của tiểu thư đã nhiều năm không tái phát, chẳng lẽ hiện tại lại
tới rồi sao?

Lần đầu tiên hai đứa bé nhìn thấy đức hạnh này của Vũ Văn Tiểu Tam, hẳn là bị sợ đến ôm nhau run lẩy bẩy. . . . . .

"Ca ca, Mẫu. . . . . . mẫu thân làm sao vậy?" Rõ ràng là âm thanh hai hàm răng va vào nhau.

"Ta...ta cũng không biết!" Rõ ràng là giọng nói cố giả bộ trấn định.

Từ xa, Hiên Viên Vô Thương đã nhìn thấy nha đầu kia giẫm lên ghế đẩu
cười to, bên cạnh còn có hai đứa bé ôm nhau run lẩy bẩy, lắc đầu, cười
khẽ một tiếng, bước thong thả tới: "Tam nhi. . . . . ."

"Đừng quấy rầy! Để cho ta cười một lát nữa! Ha ha ha ha. . . . . ." Mỗ nữ cũng không quay đầu lại phất phất tay.

Sau ót nam tử tuyệt mỹ xẹt qua một đám vạch đen: "Tam nhi. . . . . ."

"Đã nói chàng đừng ầm ĩ rồi mà! Ta còn chưa cười xong ! Ha ha ha ha. . . . . ." Mỗ nữ hung thần ác sát quay đầu, trừng mắt liếc hắn một cái, rồi sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục cười.

Một đám vạch đen thứ hai hoa lệ chảy xuống. . . . . .

Sau khi mỗ nữ ngước đầu cười vài tiếng, nụ cười trên mặt thu lại, trở
nên hết sức dữ tợn nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Đều tại chàng! Cứ nhất
định cắt đứt ta! Hiện tại thì tốt rồi? Ta không tìm được cảm giác nữa!"
Hu hu hu. . . . . . Cảm giác đắc ý mới vừa nãy của nàng đều bị phá hư
hết rồi!

Sau ót mọi người xuất hiện một đám vạch đen. . . . . . Cười mà còn cần phải có cảm giác hả?

Tiếp, mỗ nữ lại mở thánh chỉ ra, lại nhìn một chút, sau đó ngước đầu vừa cười mấy tiếng, hình như có một chút cảm giác! Tiếp lại nhìn một chút,
cười mấy tiếng nữa. . . . . .

Mọi người cứ như vậy nhìn nàng điên cuồng biểu diễn, yên tĩnh không tiếng động!

Tiểu Nguyệt và hai đứa bé vô cùng ăn ý ra tay, đánh một cái lên ót của mình: "Khùng như thế này có chút nghiêm trọng!"

"Ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dáng ba người bọn họ, mọi người đồng loạt phá lên cười.

Vào thời khắc này, Đình Vũ kéo thân thể đầy máu chạy vào, sau khi nhìn
thấy Hiên Viên Vô Thương, chỉ kịp kêu một tiếng "Vương gia" liền ngã
xuống đất, hôn mê bất tỉnh. . . . . .

Nhìn bộ dáng cả người đều là máu của nàng, đáy mắt Hiên Viên Vô Thương xẹt qua một tia thâm sắc, mịt mờ không hiểu.

Mà Vũ Văn Tiểu Tam đang cười đến vui vẻ, rốt cuộc không cười được nữa.
Đôi tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Đình Vũ trên đất. Giác quan thứ sáu của
nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này trở lại tuyệt đối không đơn giản
như vậy!

Liên Vụ và Đình Vân cùng tiến lên trước, đỡ nàng ta lên, nhìn Hiên Viên
Vô Thương một chút: "Vương gia, chúng ta mang nàng đi chữa trị!"

"Ừm!" Gật đầu một cái, không nhìn ra tâm tình.

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Liên Hoa xuất hiện chút thần sắc không
hiểu, vương gia vẫn coi bọn hắn như thủ túc, nhìn thấy Đình Vũ bị thương thành như vậy, làm sao một chút phản ứng cũng không có? Chợt, trong đầu xẹt qua một tia sáng, cũng hiểu một chút! Tính tình Đình Vũ cực kỳ mạnh mẽ, nếu thật bị trọng thương, tuyệt đối không thể kéo thân thể máu me
đầy người trốn về!

Lấy tính tình Đình Vũ, chỉ sợ sớm đã tự vận tại chỗ! Nhưng bây giờ nàng
ta cố tình trở lại! Vương gia chắc chắn cũng phát hiện kỳ hoặc trong đó đi?

Vẻ mặt Tiểu Nguyệt chán ghét nhìn Đình Vũ được đám người Đình Vân đỡ đi, ở đáy lòng hừ lạnh một tiếng, tiện nhân! Bị trọng thương gì chứ, chính
là muốn trở lại giành vương gia với tiểu thư thôi! Tuy nói nàng không có thông minh như vương gia và Liên Hoa, có thể nhìn ra những đầu mối kia, nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân chắc sẽ không sai!

Đáy mắt Hiên Viên Lạc Thần cũng thoáng qua chút thâm sắc, nhìn sắc mặt
của phụ vương một chút, cũng phát giác ra được có cái gì đó không đúng.

Mà Hiên Viên Sở Cuồng, tuy cái gì cũng không nhìn ra được, nhưng vẫn hết sức chán ghét mím mím môi. Đại thẩm Đình Vũ đáng ghét này lại trở lại,
chẳng lẽ bọn họ dạy dỗ chưa đủ?

Cùng ca ca liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai đứa trẻ đều lộ ra nụ cười gian. . . . . .

Chú thích:

(1) Cần vương: tận trung, xả thân vì triều đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận