Hạnh Phúc Ở Cổ Đại


Mấy ngày nay Chu Anh Anh tận hưởng cuộc sống cơm tới há mồm, quần áo đến giang tay, mỗi ngày ngủ cho đến tự nhiên tỉnh, chớp mắt đã là ngày Hàn Tam về phủ.Bởi vì phải nghênh đón Hàn Tam, Chu Anh Anh hiếm khi ra khỏi cửa sân, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một vài nam nhân trong hầu phủ.

Chu Anh Anh dựa theo những gì bốn cô nàng Xuân đã dạy trước đó, cung kính chào hai vị lãnh đạo tối cao trong phủ là Lão phu nhân cùng với Hầu gia.

Có lẽ vì luyện võ, Võ An hầu gia thoạt nhìn bảo dưỡng rất tốt, khi đứng cùng hai đứa con trai của mình cũng không trông có vẻ già lắm - về phần Nhị bá Hàn Quang Chiếu thoạt nhìn hào hoa phong nhã, thái độ đối với Chu Anh Anh rất lịch sự mà xa cách.

Mà Đại bá Hàn Quang Diệu ngoài mặt cư xử khiêm tốn, nhưng Chu Anh Anh lại nhận thấy hắn ta luôn vụng trộm dò xét nàng.Chu Anh Anh không thích ánh mắt hắn ta nhìn nàng, vì vậy nàng giả vờ nói chuyện với Xuân Thâm, bảo nàng ấy ngăn ánh mắt của Hàn Quang Diệu ở trước mặt nàng.

Hai người bọn họ vừa mới nói được vài câu, liền nghe thấy gã sai vặt ngoài cửa hét lên: "Tam gia đã về!"Gã sai vặt vừa nói xong, Chu Anh Anh nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi vào đại sảnh.

Nếu như nói Hứa di thái thái là bức tranh thiếu nữ được vẽ tỉ mỉ, thì Hàn Tam chính là bức bích hoạ được đao cắt rìu đục.


Ba cha con Hàn gia vốn có khí chất rất khác nhau, mỗi người đều có vẻ ngoài ưa nhìn - Hầu gia tư thế oai hùng uy võ, Hàn Quang Diệu phong lưu phóng khoáng, Hàn Quang Chiếu hào hoa phong nhã.

Nhưng khi Chu Anh Anh nhìn thấy Hàn Tam, nàng cảm thấy ba người bọn họ cộng lại cũng không bằng người thiếu niên mặc cẩm y này, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy khó quên.Hàn Tam sải bước đi vào, đôi mắt nhìn thẳng, vẻ mặt rất lạnh lùng, chỉ có khi bái kiến Lão phu nhân và Hầu gia mới cố nở nụ cười.

Nhưng nụ cười này hiển nhiên cũng là lễ độ nhiều hơn là chân thành.Lão phu nhân là người đại diện cao nhất của gia tộc, quả thật cũng đã thể hiện sự thăm hỏi thân thiết đến Hàn Tam.

Sau đó, Chu Anh Anh chợt nghe Lão phu nhân gọi nàng: "A Anh, con qua đây.

.


."Hàn Tam theo ánh mắt của lão phu nhân rốt cuộc cũng nhìn về phía Chu Anh Anh.

Trong nháy mắt Chu Anh Anh và hắn nhìn nhau, bọn họ vậy mà có cảm giác như hai con nai chạy loạn lâu ngày mới chạm mặt nhau.Ánh mắt nàng chớp chớp, trong lòng liên tục tự nhủ: Mặc dù Hàn Tam có bề ngoài ưa nhìn, nhưng nàng lại không có hứng thú ăn cỏ non chút nào, bởi vì đã không có hứng thú nên cũng không có gì phải hồi hộp.Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, nai con nghịch ngợm ở trong ngực vẫn cứ nhảy không ngừng.

Cuối cùng, nàng đứng trước mặt Hàn Tam, khẽ hít một hơi rồi mới nói: "Tam gia."Hàn Tam dường như là một người có khuôn mặt lạnh lùng, đối với Lão phu nhân cùng Hầu gia còn có thể miễn cưỡng nở nụ cười tươi.

Đối với Chu Anh Anh thì ngay cả qua loa cũng lười, chỉ là gật đầu ừ một tiếng.Mặc dù Chu Anh Anh hơi có chút bị nam sắc mê hoặc, nhưng thái độ của Hàn Tam giống như một gáo nước lạnh dội lên mặt.

Trái tim vốn nóng sôi ùng ục của Chu Anh Anh trong nháy mắt đã lạnh một nửa, con nai con nhảy loạn xung quanh cũng sắp quỳ xuống.Lão phu nhân là người tinh ranh, khi thấy hai vợ chồng son không quá hợp nhau, bà lập tức đi ra để xoa dịu bầu không khí, "Quang Tễ, vợ con bệnh nặng mới khỏi, từ trước đến nay lại là thể cốt yếu ớt, con cũng đừng lúc nào cũng lạnh lùng dọa sợ con bé."Hàn Quang Tễ nghe xong vội vàng gật đầu, hiển nhiên không để lời nói của lão phu nhân trong lòng.

Có thể là bởi vì Hàn Quang Tễ vừa lập công lớn, hoặc hắn vốn là người khó chơi.

Lão phu nhân thấy bộ dáng của hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo hạ nhân dọn cơm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận