Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát


"Bé cưng, tôi cứu em một mạng rồi, lấy thân báo đáp nhé?" Mặc Tử Khiêm nhìn cô cười lưu manh.

Chỉ là đôi mắt đỏ kia dường như có chút lạnh lùng ở đáy mắt.
"Đồ điên." Lăng Kiều Nhiên cũng chẳng ngại ngùng gì mà lên án hành động điên khùng của anh ta.
"Này tên họ Mạc kia, chẳng phải anh đã bảo chú đợi ở ngoài xe rồi sao?" Nhìn thấy Mạc Tử Khiêm lao vào góp vui, nhất thời Lục Tô Thời lại thấy nổi nóng.
Rõ ràng đã biết nguy hiểm nhưng vẫn lao đầu vào, đây rốt cuộc là loại người không thông minh hay não phẳng vậy?
"Ngươi cũng dám xuất hiện công khai hả?" Brendan nhìn thấy con mồi của mình trước mắt liền nở nụ cười tươi rói, sát khí xung quanh anh ta càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Chỉ có con chó mới phải trốn thôi.

Brendan, cậu nói xem sao cậu phải cố chấp với tôi vậy nhỉ?" Mạc Tử Khiêm từ tốn rút trong túi ra một điếu thuốc rồi hút một hơi.

Vẫn là giọng điệu ngả ngớn kia nhưng hình như có chút khác biệt.
"Chẳng ai thay thế được cậu cả.

Hôm nay giàng binh đến đây thôi, chúng ta rồi sẽ gặp lại.


Tôi đi trước." Vừa nói dứt câu, trước mặt mọi người liền xuất hiện một làn khói trắng.

Để rồi khi làn khói đó vừa tan hết, người đàn ông kì lạ đó cũng biến mất.
"Cô em cũng may mắn khi được tôi cứu đấy." Mạc Tử Khiêm quay người lại nhìn người con gái phía sau mình, vừa cười vừa nói.
"Tôi cảm thấy hôm nay chính là ngày xui xẻo nhất trần đời đó.

Đặc biệt là còn gặp phải các anh." Lăng Kiều Nhiên nhìn thấy mọi chuyện đã được giải quyết xong liền xoay người ý định lên phòng.
Lục Tô Thời và Mạc Tử Khiêm cũng chẳng đuổi theo.

Lục thiếu tướng vẫn còn bận xử lí tàn cuộc, còn Mạc công tử cảm thấy không nên tốn quá nhiều tâm tư cho một cô gái.
Nói về cớ sự ngày hôm nay thì phải quay trở về vài tiếng trước.

Khi Lăng Kiều Nhiên vừa rời khỏi Tiếu Hà Quán không lâu thì điện thoại Lục Tô Thời được báo tin rằng nơi khách sạn hiện tại đang có một vụ ám sát.

Nạn nhân là một chính trị gia có tiếng trong nước.
Nhận được tin, cả hai liền chạy đến ngay.

Chỉ là thân thế Mạc Tử Khiêm có chút nhạy cảm, nếu xuất hiện trước công chúng quá nhiều tương lai sẽ khó bề hành động.
oOo
Sáng hôm sau, khi đến văn phòng, Lăng Kiều Nhiên liền nhận được một bó hoa hồng lớn.
"Chị Lăng, hoa hồng từ sáng đã được giao tới.

Vị thiếu gia nào vừa nghe tin chị ly hôn đã để mắt tới chị rồi?" Cô trợ lý Tiểu Mai ở bên cạnh nhìn thấy liền hóng hớt.

Dù sao chị Lăng nhà cô trước kia khi còn là thiếu phu nhân nhà họ Mạc cũng đã được rất nhiều người để ý.


Bây giờ chị ấy trở thành một người phụ nữ độc thân toàn diện thì thu hút ong bướm cũng là chuyện dễ hiểu.

Phụ nữ vừa có tài năng vừa có sự nghiệp ai mà không muốn có cơ chứ?
Lăng Kiều Nhiêm cũng rất hiếu kì, thế nhưng vừa nhìn thấy chữ Mạc kia cô liền biết là của ai.

Có thể loại trừ được tên chồng cũ, thế nên suy ra được cái cục nợ phiền phức kia rồi.
"Em không cần để ý mấy chuyện này.

Lo mà chuẩn bị cho tốt chuyện của sàn diễn bộ sưu tập sắp tới, chị đã mời được người mẫu chính.

Các em tự lo việc còn lại đi." Lăng Kiều Nhiên vừa nói vừa mở điện thoại ra lướt mạng xã hội.
Chỉ là vừa mở ra xem liền nhìn thấy tin tức nóng hổi của ngày hôm nay.
Báo nói tối qua có khủng bố đột nhập vào một khách sạn có tiếng.

Việc này làm đánh động đến rất nhiều người.

Thế nhưng tin tức hấp dẫn hơn lại là "Nhà thiết kế hàng đầu Lăng Kiều Nhiên vừa ly hôn với cậu hai Mạc Cẩn Nhạc lại có gian tình qua lại với người anh chồng cũ, cũng là người thừa kế của nhà họ Mạc.

Liệu chiến tranh gia tộc này rồi sẽ đi về đâu?"
Vừa xem xong cô liền đen mặt.


Cô xin thề là mình vô tội được không? Vô tình bị bắt làm con tin, tôi vô tình trở thành tình nhân của anh chồng cũ à? Cô còn oan hơn cả hạt đậu Nga nữa được chưa?
Lăng Kiều Nhiên chẳng thể kiềm chế được mà tìm đến Lục Tô Thời để tìm phương thức liên lạc với tên họ Mạc kia.

Bởi chín mươi phần trăm là do tên đó chơi đá chưa đủ liều rồi.
Có được thứ mình muốn, Lăng Kiều Nhiên liền nhanh chóng liên lạc đến.
"Cưng à, nhớ ông đây sao?" Dường như đầu dây bên kia biết trước được mọi chuyện nên cũng chẳng có gì bất ngờ mà mở lời trước.
"Anh bị điên hả? Tin tức trên báo là sao? Nhà họ Mạc các anh không đủ nhân lực để đè chuyện đó xuống hả?" Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã nói chuyện phát ghét như thế là cô thật lòng muốn đá bay tên vô sỉ này.
"Đây là thái độ nhờ vả người khác sao? Với cả tôi đâu có nghĩa vụ phải làm việc đó? Không những thế tôi còn cảm thấy tiêu đề bài báo đó viết rất hay.

Tôi cũng rất nóng lòng muốn biết, rốt cuộc vợ cũ của em trai có mùi vị như thế nào." Mạc Tử Khiêm vừa nói vừa lắc đều ly rượu vang, tư thế ưu nhã, giọng nói bình tĩnh đến độ làm cho người ta nghĩ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến ta.
Lăng Kiều Nhiên chẳng thèm đáp mà cúp máy, cô sợ nếu tiếp tục cuộc trò chuyện này, cô sẽ không kiềm được mà tìm đến anh ta tính sổ.
Lúc này, của văn phòng được mở ra, lại là một người mà cô không ngờ đến.
"Kiều Nhiên, vài ngày nữa tôi có chuyến công tác, em có thể đi cùng tôi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận