Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát


"Kiều Nhiên, vài ngày nữa tôi có chuyến công tác, em có thể đi cùng tôi không?"
Trước cửa văn phòng cô chính là tên chồng cũ đáng nguyền rủa đó, Mạc Cẩn Nhạc.
"Mạc tổng, anh đúng là rãnh rỗi nên mới tới tìm tôi mà." Lăng Kiều Nhiên vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền khẽ nhíu mày.
"Nếu em rãnh, chúng ta..."
"Khoan đã, dừng lại chút.

Tôi không rãnh." Lăng Kiều Nhiên đưa mắt nhìn Mạc Cẩn Nhạc, đáy mắt lộ rõ sự chán ghét.
Cửa phòng lần này được mở ra, lại là một tên họ Mạc lắm tiền, Mạc Tử Khiêm.
"Ồ, em trai đến đây làm gì thế? Muốn nối lại tình xưa với vợ cũ à?" Mạc Tử Khiêm vừa nói vừa cười chế giễu.
Quả thật anh có chút không đến.

Từ lúc về nước, anh chưa từng gặp qua người em trai cùng cha khác mẹ này, thế mà bây giờ lại gặp mặt cậu ta trong trường hợp này, quả là có chút ngoài ý muốn.
"Không liên quan đến anh." Mạc Cẩn Nhạc vừa nhìn thấy người anh trai không cùng huyết lắm kia liền quay người bỏ đi.
Có lẽ cậu sợ, sợ phải đối mặt với người con trai của chính thất kia.

Sợ cái khí thế đế vương từ nhỏ của anh ta.
Hai anh em nhà họ Mạc từ lâu đã được lấy ra làm chủ đề để so sánh.

Thế nhưng dẫu cho Mạc Tử Khiêm chỉ toàn chơi bời lêu lỏng, chuyện học hành từ lâu đã hơn em trai mình vài bậc.


Điều này quả thật đã đả kích đến trái tim người đàn ông kia không hề nhẹ.
Chỉ từ khi Mạc Tử Khiêm được đưa ra nước ngoài, anh ta mới được mọi người chú ý hơn một tý.
"Gì đây, thái độ khó chịu đó của em là như thế nào?" Sau khi Mạc Cẩn Nhạc rời khỏi, anh xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt chán ghét kia của Lăng Kiều Nhiên.
"Hai người các anh quả là âm hồn bất tán mà.

Có thể đừng đến tìm tôi nữa được không?" Lăng Kiều Nhiên khó chịu ra mặt mà lên tiếng.
Lúc này người đàn ông kia không còn đứng trước cửa nữa mà đã tiến vào trong văn phòng.
Văn phòng này được cô tự tay trang trí.

Một vài bộ bàn ghế cùng với gam màu trắng chủ đạo làm nơi đây trong rất sáng sủa.

Vài cái cây nơi này dường như cũng đã được chăm sóc rất cẩn thận.
Trên một góc văn phòng còn có treo vài tấm hình, toàn bộ đều là hình của cô.
Đám người trong văn phòng cùng với Lục Thiếu Phàm có lần ghé qua liền nghịch ngợm mà dán đầy một góc tường.
Từng bước ảnh, từng kích thước khác nhau nhưng tất cả đều là ảnh chụp của một cô gái.
Từ cô nhóc nhỏ xíu mấy tháng tuổi, đến khi năm tuổi được đi nhà trẻ, lại rồi khi tốt nghiệp cấp hai, cấp ba, đều được chụp hình vô cùng chỉnh chu.

Đặc biệt còn có một hình ảnh làm anh chú ý đến.
Người con gái có mái tóc dài cùng với bộ váy trắng thuần khiết trong ảnh tạo cho anh một cảm giác vô cùng quen mắt, nhưng rốt cuộc là ai thì anh chẳng thể nhớ rõ.
"Chị Lăng..." Ngoài cửa, một người đàn ông đang hớt hải mà chạy thẳng vào.
"Anh Nam, anh lại đến trễ rồi." Tiểu Mai lúc này mới dám lên tiếng.
Khí thế của hai người đàn ông từ nãy đến giờ đến làm cô có chút nghẹt thở.

"Anh Mạc, phiền anh rời khỏi đây.

Nơi này không đón tiếp anh." Lăng Kiều Nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng có ngây ngất nhìn mấy bức ảnh liền lên tiếng đuổi người.
"Không sao tôi không bận."
Con mẹ nó, anh không bận nhưng tôi bận được chưa.
Mạc Tử Khiêm đến ghế sofa gần đó mà thản nhiên ngồi xuống, mặc kệ cái nhìn đầy nhạc nhiên của Tiểu Mai và Triều Nam.

Dù sao mấy ánh nhìn hiếu kì kiểu đó, anh cũng đã gặp nhiều.
"Cho tôi một cà phê ít đường, cảm ơn." Mạc Tử Khiêm vẫn tự nhiên như ở nhà mà lên tiếng đòi hỏi.

Lăng Kiều Nhiên cũng chỉ biết mặc kệ mà nháy mắt ra hiệu với Tiểu Mai.

Dù sao bàn về độ vô sỉ, cô cũng không thể so kịp với anh ta.
(...)
Vậy là Mạc Tử Khiêm thật sự ngồi lì ở văn phòng cô đến chiều.

Tận khi mặt trời gần xuống núi, anh ta mới lên tiếng.
"Tan làm thôi.

Ông đây mời cưng đi ăn."
Vừa định mở miệng ra từ chối, cô liền nhớ đến chuyện lúc sáng.

Xem ra cô phải nhận lời đi ăn với tên chính thất phiền phức này rồi, nêu không anh ta sẽ chỉ trích cô đến chết mất.
"Được."
Thật ra Mạc Tử Khiêm cảm thấy cô nàng này cũng rất có sức hút.

Rất xứng đáng với chút thời gian anh ta dành cho cô.
Dù sao cũng là một đại mỹ nhân.

Chỉ một chút thời gian cho người ta để dụ dỗ lên giường cũng coi như là nể mặt.
Cả hai cùng nhau xuống tầng hầm lấy xe.

Chiếc siêu xe của anh ta đậu trong nơi tầng hầm này quả thật là bắt mắt.
Xe khởi hành được một lúc, bỗng cô cảm thấy có gì đó không đúng.

"Này, anh đưa tôi đi đâu đấy?" Lăng Tiêu Nhiên cảm nhận được người đàn ông này đang trốn tránh một cái gì đó.
"Bị cô em phát hiện rồi à? Thế thì cưng ngồi cho vững, ông đây cắt đuôi bọn phía sau cho em xem." Mạc Tử Khiêm vừa nói vừa nhìn phía trước.
Chiếc xe tăng tốc.

Đoàn xe phía sau ngay làm tức bị bỏ xa.

Dù sao đây cũng là xe đời mới, quả thật đồ đắt tiền có chất lượng riêng của nó.
Bỗng lúc này cô nhìn thấy hai bên hẻm nhỏ xuất hiện thêm vô số chiếc xe khác, bọn chúng đều muốn đuổi theo cô đi.
Trời đánh tránh bữa ăn, thế mà bọn chút lại không biết điều mà đuổi theo lúc này.

Thật khiến cho con người ta phải đau đầu mà.
"Em bắn được súng không?"
"Tôi không biết bắn."
"Con mẹ nó, em đừng giả vờ nữa.

Vai diễn bông hoa yếu mềm của em đã vô cùng tròn vai rồi.

Nếu không bắn thì chúng ta cùng nhau đắp mộ cuộc tình đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận