Hào Môn Cô Lăng Em Chạy Không Thoát


"Con mẹ nó, em đừng giả vờ nữa.

Vai diễn bông hoa yếu mềm của em đã vô cùng tròn vai rồi.

Nếu không bắn thì chúng ta cùng nhau đắp mộ cuộc tình đấy." Mạc Tử Khiêm lên tiếng vạch trần đoá bạch liên giả dối kia.
Thật ra lúc cứu cô ở khách sạn, anh đã vô tình nhìn thấy một cây súng ở dưới cổ chân.

Có lẽ do vị trí khá đặc biệt nên những người khác khó lòng mà phát hiện.
"Đưa đây." Lăng Tiêu Nhiên có chút hoảng hốt.
Cô không ngờ tên đàn ông này lại biết chuyện cô có thể dùng súng.

Nhưng xem ra bây giờ chẳng phải thời gian để chần chừ, mọi hành động phải được diễn ra nhanh gọn hơn đã.
Lăng Tiêu Nhiên giơ súng, bắn vào cửa kính của chiếc xe đang chèn ép bọn họ bên trái.

Cửa kính vỡ tung, lộ ra một đám đàn ông lực lưỡng ngồi đó, bọn họ nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Khiêm.

Chúng vừa tính giơ súng bắn anh liền bị cô bằng một viên đạn bắn thủng bánh xe.
Chiếc xe đó bị tuột lại phía sau làm ùng ứ cả một đoạn đường.
"Xe anh là xe chống đạn nhỉ?" Lăng Tiêu Nhiên giương mắt nhìn người đàn ông phía trước.

Đó không phải một câu hỏi mà đã trở thành một câu khẳng định chắc nịch.
"Đúng rồi, ngầu lắm nhỉ?" Mạc Tử Khiêm nghe xong liền cười trừ đáp.


Vốn dĩ hôm nay anh ta nên mang theo một tên tài xế rồi giở trò anh hùng cứu mỹ nhân.

Bây giờ như thế này thì thật khó lòng hành động cho vị anh hùng này.
Lăng Tiêu Nhiên yên lặng không đưa ra bình luận.

Xe chống đạn thường là xe của quân đội, nếu không thì cũng là những tên có thế lực đáng gồm.

Người có thể ung dung chạy con xe này trên thành phố chắc hẳn là không tầm thường.
"Xem ra chúng đến là vị cái đầu của anh rồi." Cô nhớ lại bọn người đó hoàn toàn chỉ một lòng muốn thủ tiêu anh ta liền lên tiếng.
"Đúng rồi, cái đầu đẹp trai này ai mà không muốn cơ chứ." Mạc Tử Khiêm vẫn đang tự mãn vô đối.

Dù sao mấy chuyện ám sát rượt đuổi thế này cũng đã trở thành thói quen trong cuộc sống của anh ta.
Có một số kẻ không biết trời cao đất dày vẫn luôn ảo tưởng có thể lấy đầu anh xuống, thế nhưng có phi vụ nào hoàn thiện được cơ chứ?
Xe đang chạy bỗng nhiên bị thắng gấp, một chiếc xe ngang nhiên chặn đầu bọn họ lại.
Brendan từ đó bước xuống.

Người đàn ông đó như ma như quỷ mà tiến đến.

Lúc trước anh ta mặt một thân đen tuyền.

Nhưng giờ đây lại diện một bộ âu phục phẳng phiu thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
"Mạc Tử Khiêm anh lại rơi vào tay tôi rồi.

Anh nói xem mình thích chết thế nào? Lột da, móc mắt hay rút xương đây?" Tên đó tự mãn đến độ chưa nhìn thấy người trong xe liền lên tiếng hỏi thăm.
Dù sao anh ta cũng đã truy sát Mạc Tử Khiêm nhiều lần nhưng vẫn không thành công.

Đó thật sự là một đả kích to lớn đối với anh ta đi.
"Cưng ngồi yên đây.

Xuống xe là mất mạng đấy." Mạc Tử Khiêm rút một điếu thuốc trong túi quần ra đưa lên miệng châm thuốc rồi nhả khói.
Cửa xe lúc này được mở ra, Mạc Tử Khiêm thế mà thật sự xuống xe giữ lòng địch.
Tư thế ưu nhã cùng khí chất đế vương không lẫn vào đâu được.

Lúc này dáng vẻ công tử phong tình dường như đã được anh ta rửa sạch.
Giờ đây cả người Mạc Tử Khiêm toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.

Thật sự như một con người hoàn toàn khác.

Lúc này bọn họ dường như đã bị bao vây hoàn toàn.


Đoán chừng cũng phải hơn trăm tên.

Xem ra lần này bọn họ có mọc cánh bay lên cũng khó lòng thoát nổi.
Lăng Tiêu Nhiên thấy không an tâm liền gọi điện thoại cho Lục Tô Thời.
"Lục thiếu, bạn bè chí cốt của anh, cậu Mạc đang gặp vấn đề." Điện thoại vừa được kết nối, Lăng Tiêu Nhiên liền gấp rút mà báo cáo tình hình.
"Mạc? Tử Khiêm ấy à? Đám trợ lý của cậu ta đâu?" Bân này, dường như Lục Tô Thời đang tham gia một buổi tiệc xã giao, không khí vô cùng náo nhiệt.
"Hôm nay anh ta đi một mình.

Gấp lắm rồi, cậu Lục, tôi sẽ gửi vị trí cho cậu.

Mau cho người đến nhé." Lăng Tiêu Nhiên cảm thấy không nên chần chừ chờ đợi gì nữa.

Vừa nói xong liền cúp máy cái rụp mà chẳng đợi bên kia phản ứng.
Lúc này, ở phía ngoài chiếc xe.

Mạc Tử Khiêm dường như có ý định một mình chống chọi hết tất cả.

Chỉ là con trâu đánh lâu cũng chết, bị một đám hơn trăm tên hội đồng thì dù có khoẻ đến đâu cũng khó lòng mà giành được phần thắng.
Không đợi cô suy nghĩ, bọn họ liền lao vào đánh.
"Mạc Tử Khiêm, tôi thấy cậu nên đầu hàng đi.

Cậu không thể thắng được đâu." Brendan đứng ở phía sau mà điềm tĩnh lên tiếng.
Một lúc sau, Mạc Tử Khiêm đã thấm mệt, có thể quan sát rõ từng hành động của anh ta dường như đã chậm dần.
Bỗng từ phía sau, một người đàn ông cầm dao từ phía sau lao đến, tính đâm lén Mạc Tử Khiêm.
Dường như cô chẳng kịp suy nghĩ mà lao ra khỏi xe cản con dao đó lại.

Dao đâm vào trúng bả vai cô, máu chảy ra đỏ thẫm một bên vai.
Cô khẽ nhíu mày, thế nhưng con đau này có là gì đối với những gì trong quá khứ?

Chẳng kịp để cô kịp suy nghĩ, người đàn ông phía sau cô đã nổi điên.
"Con mẹ nó, em bị điên à? Tôi có bảo em lao lên đỡ cho tôi sao? Đứa con gái như em thì thể giúp được gì chứ?" Mạc Tử Khiêm khi vừa nhìn thấy một thân hình mỏng manh lao từ trong xe ra liền cảm thấy nóng mắt, người như anh ta còn cần một cô nhóc bảo vệ sao?
"Câm miệng lại mà tập trung đánh đi.

Anh đừng tưởng mình là thần thánh có thể chống chọi được hết bọn họ.

Tôi không làm vướng chân anh đâu." Vốn dĩ lúc đầu Lăng Tiêu Nhiên dự tính sẽ giữ kín năng lực của mình, thế nhưng trong tình thế như này thật sự không thể trơ mắt đứng nhìn mà.
Mạc Tử Khiêm chẳng đáp lại.

Trong lòng có chút rung rẩy.

Ngoài mẹ anh ta ra, đây là lần đầu tiên có người thật tâm lo lắng cho cái thân thể này.
Bọn họ đều nói anh là Mạc Tử Khiêm, là người thừa kế của Mạc gia nên phải vững vàng mạnh mẽ.

Là thần là thánh, thế nên anh ta chẳng có quyền được gục xuống mà nghỉ ngơi.

Để rồi dường như anh đã quen với việc phải gồng mình lên chịu đựng tất cả mọi thứ
Lúc này, bỗng có một người giơ súng ra bắn về phía Lăng Tiêu Nhiên.

Dường như đã nhìn thấy được mọi thứ, Mạc Tử Khiêm liền lấy thân mình ra che chắn cho cô.
Người con gái trong lòng ngực anh cả người run rẩy mà đẩy ra, gương mặt trắng bệch mà lo lắng nhìn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận