Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Edit: Sóc Là Ta

“Không sao, trừ phi là chuyện liên quan đến tính mạng con người, nếu không thì không việc gìcó thể ảnh hưởng đến bữa cơm của tôi.”

“Vậy thì tốt. Vậy tôi cũng nói thật với cô, thật ra trưa nay quản lý Dương có đến phòng làm việc của tôi vì muốn hỏi về chuyện cô đem tập tài liệu lên cho tôi. Dường như cô ấy rất cảnh giác với cô nên cô ấy hỏi tôi thật nhiều. Cuối cùng, tôi cảm thấy hình như có chuyện gì không đúng nên tôi đã đi theo cô ấy đến phòng làm việc. Đúng như tôi dự đoán, cô ấy tìm cô nói chuyện.”

Quý Tiểu Đông giống như vừa nghe tin sét đánh, cô sợ hãi kêu lên: “Cái gì? Anh nghe lén?”

“Cô nhỏ giọng dùm tôi một chút.”

“Xin lỗi, anh nghe thấy hết rồi sao?”

“Cũng nghe được phần lớn thôi.”

Quý Tiểu Đông sợ tới mức thân thể đông cứng không thể nhúc nhích được. Vậy là anh ấy đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và quản lý Dương.

“Cô đang nghĩ gì?”

“Không, tôi chỉ giật mình một chút thôi.”

“Chuyện này có ảnh hưởng đến bữa ăn này của cô không?”

“Không đâu, vì tôi đâu có làm việc gì sai.”

Hoàng Phủ Chính nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, cương trực của Quý Tiểu Đông, anh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt, thật ra nãy giờ tôi lừa cô đấy, tôi không nghe được bất cứ chuyện gì cả.”

Quý Tiểu Đông nghe vậy cũng cảm thấy thả lỏng đồng thời lại cảm thấy có chút khó tin. Cô kinh ngạc hỏi tiếp: “Anh không đùa đấy chứ?”

“Đúng vậy, làm sao tôi có thể đi nghe lén chuyện người khác như vậy chứ?”

“Vậy anh đứng ở hành lang làm gì?”

Lúc này gương mặt Hoàng Phủ Chính bỗng trở nên nghiêm nghị, anh bình tĩnh nói: “Không làm gì hết, tôi đang muốn đến gặp Dương Mỹ Lệ, đúng lúc cô từ trong phòng bước ra. Lúc đó tôi nghĩ cũng không có chuyện gì gấp gáp nên muốn rời khỏi đó.”

“Vậy hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có, chỉ muốn cùng cô ăn cơm, nói chuyện phiếm mà thôi.”

Bỗng trong lòng Quý Tiểu Đông dâng lên nỗi thất vọng tràn trề, cô luôn nghĩ nhất định anh có việc gì mới tìm mình hoặc anh có thể trả lời khác cũng được, thế mà anh lại trả lời như thế. Xem ra cô đã lãng phí buổi cơm này một cách vô ích rồi.

“A, tôi còn tưởng rằng anh đang có chuyện muốn nói.”

“Vậy cô cho rằng tôi có chuyện gì muốn nói?”

“Cũng không có gì chỉ là đang suy nghĩ tại sao đột nhiên anh lại muốn mời cơm.”

“Tôi muốn mời bạn ăn cơm còn cần phải có lý do sao?”

Hai từ “bạn bè” được nói ra từ miệng của Hoàng Phủ Chính khiến Quý Tiểu Đông lập tức vui vẻ hẳn lên. Rốt cuộc bọn họ không chỉ là đồng nghiệp mà mối quan hệ giữa bọn họ lại có thể lại tiến thêm một bước thành bạn bè. Mặc dù bên ngoài nhìn anh có vẻ lạnh lùng nhưng nội tâm lại đang dần tiến lên một bậc.

“Dĩ nhiên không cần. Cám ơn anh đã xem trọng tôi, xem tôi như bạn bè.”

“Những chuyện xảy đến với chúng ta quả thật rất ly kỳ, dù tôi không muốn xem cô như bạn bè cũng khó.”

“Thật ra tất cả đều là lỗi của tôi. Lần đầu gặp mặt đã dội nước lên mặt anh, nghĩ lại thật sự cảm thấy rất buồn cười.”

Hoàng Phủ Chính cũng không nói gì, lúc này khi nhìn nụ cười trên mặt Quý Tiểu Đông, anh dường như cảm thấy vui lây. Bây giờ khi ngồi nghĩ lại mọi chuyện, lại nhân lúc nói về chuyện làm bạn bè, anh cũng nhận thấy cô là người đầu tiên không đối xử với anh như một tổng giám đốc. Cô chân thành, thật thà, nghĩ gì nói nấy chứ không xu nịnh như những kẻ khác.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thấm thoắt thời gian trôi qua rất nhanh.

Quý Tiểu Đông thật sự xem anh là bạn bè để bày tỏ hết nỗi lòng mình. Cô thân mật nói đủ mọi chuyện với anh như những người bạn nhưng cũng có đôi lúc tim cô sẽ đập rộn lên hoặc hai má cô sẽ đỏ hồng vì những câu nói của anh.

Đến khi hai người đã dùng cơm xong, họ ngẩng đầu đúng lúc hai, ánh mắt giao nhau, lúc đầu là ngạc nhiên sau đó lại vui vẻ thỏa mãn. Hiện giờ bọn họ càng ngày càng có nhiều điểm tương đồng.

Khóe miệng Hoàng Phủ Chính hơi nhếch lên, phong độ hỏi: “Cô ăn no chưa?”

“No lắm, vì những món ăn ở đây quá ngon nên tôi không kiềm lòng được.”

“Không kiềm lòng được là dùng để chỉ mức độ ăn cơm sao?”

“Giống như từ ngữ thông thường thôi, ai cũng có thể nói vậy.”

“Tôi lại thấy không phải vậy. Được rồi, giờ chúng ta nói việc trọng tâm thôi.”

Khuôn mặt đang vui vẻ của Quý Tiểu Đông đang vui chợt dừng lại, thì ra anh tìm cô là có chuyện thật. Nhưng bất kể là chuyện gì, cô vẫn bình tĩnh để đối mặt và giải quyết vấn đề.

“Lão Đại, tôi đang chờ nghe.”

“Thật ra, hôm nay tôi đứng trước cửa phòng và đã nghe hết toàn bộ câu chuyện giữa cô và Dương Mỹ Lệ.”

“Ừ, còn gì nữa không?”

Hoàng Phủ Chính quyết định hỏi ra câu hỏi mà mình treo trong lòng mấy tháng qua: “Hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài chính là muốn hỏi cô tại sao hôm đó cô lại tặng hoa cho tôi và cô có quan hệ gì với tổ trưởng Lưu?”

Vốn Quý Tiểu Đông còn đang ngập ngừng vì nghĩ mình đang dưới trướng Dương Mỹ Lệ, nếu anh cố tình hỏi ra thì cô cũng sẽ nhất quyết không nhận. Nhưng lúc này anh lại hỏi về mối quan hệ giữa cô và tổ trưởng Lưu cho thấy anh đã biết toàn bộ sự thật rồi. Trong tình cảnh này, cô chỉ còn có một cách đó là cô nên nói hết sự thật cho anh biết.

“Tôi hỏi một câu được không?”

“Dĩ nhiên.”

“Tôi tặng hoa cho anh khiến anh gặp phiền toái gì không?”

“Không có, trưa nay tôi với cô ấy cũng chưa hề nhắc đến việc này.”

Quý Tiểu Đông hít sâu một hơi, sau đó nhắc nhở: “Được rồi, lão Đại, anh đừng thất vọng hay tức giận khi tôi nói ra sự thật này nhé.”

Hoàng Phủ Chính nhìn thấy vẻ mặt cô có vẻ nghiêm túc nên cũng nghiêm trang nói: “Cô cứ nói đi, tôi không sao. Tôi thà phải đối mặt để giải quyết vấn đề còn hơn cứ nghĩ mãi vấn đề mà không biết cách giải quyết.”

“Thật ra, bó hoa là do tổ trưởng Lưu tặng tôi. Trưa hôm đó, tôi đem nó vào bồn nước để tưới và sau khi ra ngoài thì gặp anh. Lúc anh thấy tôi cầm hoa thì anh nghĩ tôi muốn tặng cho anh vì ngày hôm đó là sinh nhật anh. Nhưng anh lại không nghĩ rằng ngày hôm đó cũng là sinh nhật tôi.”

Chỉ mấy câu giải thích ngắn ngủi mà Quý Tiểu Đông đã phân tích tình huống hợp tình hợp lý. Còn Hoàng Phủ Chính lại ngạc nhiên rất nhiều. Mặc dù anh đã từng nghĩ đến nhiều tình huống nhưng anh lại không ngờ sự việc lại như thế này, điều này khiến anh có chút thất vọng.

“Tôi xin lỗi!”

“Không, đây là do chính tôi yêu cầu mà tôi cũng muốn biết sự thật. Cô không có lỗi.”

“Lão Đại, lúc trước tại sao anh lại nghĩ rằng tôi muốn tặng hoa cho anh?”

Hoàng Phủ Chính cũng trả lời: “Tôi vẫn nghĩ cô thay người khác tặng tôi.”

“Cũng có thể, đáng tiếc trong lúc vô tình tôi lại khiến quản lý Dương hiểu lầm. Hiện giờ có lẽ cô ấy đang rất hận tôi. Có lẽ cô ấy nói đúng, chính tôi làm anh phiền nhiễu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui