Chương 10: Bảo vệ
Cánh môi kia không có chút ý xấu nào, lại cứ vươn đầu lưỡi linh hoạt cạy mở cánh môi nàng, cứ như vậy bón nước nóng trong miệng vào miệng nàng.
“Ừm…” Tề Thục Lan nửa tỉnh nửa mê, bất giác hài lòng hừ nhẹ.
Nam nhân cười nhẹ, cúi thấp đầu nhìn nữ nhân yếu ớt trong lồng ngực. Sắc mặt nàng trắng bệch, cách môi vì vừa được làm ướt nên trơn bóng vô cùng xinh đẹp. Nước trên môi lấp lánh, khi hắn rời khỏi môi nàng, còn mang theo sợi chỉ trong suốt, rơi lại trên khóe môi nàng, vô cùng mê người.
Yết hầu nam nhân hơi động, cố đè lại ý niệm trong lòng, nhắc nhở bản thân nàng vẫn đang bị bệnh. Hơn nữa, quý nữ được giáo dục nghiêm khắc, xuất thân thế gia giống như nàng, chỉ sợ là cho dù nàng tỉnh lại cũng không thể nào chấp nhận tình ý của cha chồng mình được.
Hắn thở dài ôm lấy nàng, chỉ cảm thấy cơ thể yếu ớt này quả thật vô cùng mỏng manh, đáng thương.
Vẫn còn nhớ rõ, sau khi thế tử thành hôn, nàng chậm rãi bước tới kính trà cho cha mẹ chồng. Đới Thời Phi đã ở lâu trong quân ngũ, chỉ vừa nhìn tư thế bước đi của nàng đã nhận ra vết thương đau đớn giữa hai chân nàng rồi. Trong đầu nghĩ tới cảnh tượng thế tử không ra hồn kia kịch liệt hợp phòng với nữ nhân xinh đẹp như thế này, vật dưới thân lại cứng rắn ngẩng đầu lên, sắc mặt không đổi mà thay đổi tư thế ngồi.
Sau đó, nàng kính trà cho hắn. Cánh tay nhỏ nhắn bưng chén trà trắng nõn nà, yếu ớt như không xương. Màu trắng của chén trà hắt lên đó, khiến hắn rất muốn dùng bàn tay to của mình nắm lấy tay nàng, chậm rãi chơi đùa với nó.
Khi đó, hắn sắc mặt không đổi liếc nhìn một cái, dựa vào bản lĩnh bao nhiêu năm trong quân doanh quen biết với nhiều người, hắn đã phán đoán ra được dáng người nàng: Ừm, cần cổ thon dài, bờ vai yếu ớt, hai bầu ngực phía trước hẳn là dùng một tay là nắm trọn, eo nhỏ tinh tế, cặp mông hơi vểnh lên, hai chân thon dài, đôi gót sen nhỏ nhắn nhanh nhẹn --------- Vừa hợp với loại hình trong suy nghĩ của hắn.
Mặc dù nơi biên cảnh phía bắc cũng có nữ nhân đẹp, hắn cũng không tịch mịch, nhưng mà nhìn thấy thiên kim tiểu thư đoan trang được nâng niu như thế này, tâm tư nam nhân ngay lập tức đều hưng phấn lên.
Che giấu sự cương cứng của cự vật giữa hai chân, hắn không khỏi tưởng tượng tới cảnh: trong cánh rèm đỏ, hắn và nàng cơ thể trần trụi, mái tóc nàng rối tung, ngoan ngoãn nằm dưới chân hắn, lúc này miệng anh đào nhỏ đang gọi hắn là “cha”, khi đó nàng lại ngậm lấy cự vật cứng rắn thô to của hắn vào trong miệng, nỗ lực liếm mút lấy nó. Còn dục vọng mà hắn vẫn luôn khao khát ấy cũng tha hồ phóng thích trong bờ môi của nàng…
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Vì thế, trước khi rời đi, hắn không nhịn được quay lại cười với nàng.
Chỉ có điều, Đới Thời Phi hắn dù sao cũng không phải là người hoang dâm thất đức, chút ý nghĩ bí mật này nghĩ thôi cũng được, nhưng hắn sẽ không động thủ với con dâu trên danh nghĩa của mình đâu.
Nhưng bây giờ, tất cả đã không giống thế nữa…
Nghĩ tới tình hình trước mắt, Đới Thời Phi giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay hắn, dỗ dành nói: “Lan nhi đừng sợ, Lan nhi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh thôi, cha sẽ bảo vệ con.”
---------------------------
khi Tề Thục Lan tỉnh lại, trong phòng đã có than được đốt lên, khiến căn phòng lại ấm trở lại.
Thanh Thanh nhìn thấy nàng tỉnh lại, rất vui vẻ nói: “Tiểu thư, chúng ta không cần buồn khổ nữa, Hầu gia nghe được tình hình chỗ chúng ta, sai người mang tới rất nhiều thuốc, than và ngân lượng nữa. Còn lệnh cho thế tử và hai thứ đê tiện kia không được phép ỷ thế mà quấy rầy người dưỡng thương! Tiểu thư, người chính là ở hiền gặp lành, trước đây khi Hầu gia bị thương, là người vất vả chăm sóc, bây giờ ngài ấy tới báo đáp người đó!”
Báo đáp sao? Tề Thục Lan miễn cưỡng mỉm cười, nhớ lại tình hình trong khi mình hôn mê được nam nhân ôm vào lòng, không nhịn được hỏi: “Hôm nay, có ai tới không?”
Thanh Thanh lắc đầu: “Không có người tới đâu, Thanh Thanh vẫn luôn canh gác ở ngoài viện, không nhìn thấy có người vào trong.”
Vậy thì, hẳn là mình si mê vọng tưởng nảy sinh ảo giác rồi. Tề Thục Lan cười khổ, vô lực nằm xuống giường.
Vẫn là nên nghĩ tới tình cảnh khó khăn trước mắt, làm thế nào để lại sinh thêm một đứa nữa vậy.