Hầu phủ dụ xuân

Chương 15: Dỗ dành




Nhìn thấy hai mắt nàng lại nổi một tầng sương mờ, Đới Thời Phi vội vàng giải thích: “Lan nhi đừng hiểu lầm, cha không phải đang trách con, chuyện này cũng không phải lỗi của con.”
 
Nam nhân trìu mến vô hạn lại kéo nữ nhân như hoa lê đọng sương sớm kia vào lồng ngực, vỗ nhẹ lưng nàng như dỗ một đứa trẻ con: “Là cha không tốt, cha nói sai khiến Lan nhi đau lòng rồi.”
 
Cúi đầu nhìn thấy nước mắt nàng dần ngừng chảy, Đới Thời Phi mới chậm rãi giải thích: “Vừa nãy cha hỏi con như thế, chỉ là lo lắng cho con thôi. Những lời này nên là mẹ con nhắc với con. Nhưng mà trưởng công chúa không ở trong phủ, cha chỉ đành đích thân nói, hy vọng con đừng trách cha, được không?”

 
Hóa ra là như vậy, Tề Thục Lan có hơi xấu hổ vì hiểu lầm của mình với cha, lại có hơi mất mát. Aiya, lúc này dựa vào trong lòng cha, dán lên bờ ngực rắn chắc lại rộng rãi kia của cha ---- lại thà là vừa nãy cha quan tâm tới chuyện phu thê của mình mà trêu chọc mình thì tốt.
 
Nam nhân thấy nàng không nói chuyện, vuốt nhẹ tóc nàng nói: “Lan Nhi? Đang nghĩ gì thế?”
 
Tề Thục Lan bất giác dùng tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo của nam nhân kia, trong đầu đấu tranh dữ dội, vẫn là cố gắng lấy dũng khí nói: “Lan Nhi đang nghĩ, muốn hỏi cha, ừm,...” Nàng vùi mặt vào ngực nam nhân kia, giọng nói nức nở: “Trước đây Lan Nhi bị bệnh, có phải cha tới thăm con không? Có phải, còn, còn dùng miệng mớm nước cho Lan Nhi không?”
 
Tề Thục Lan ấp úng hỏi, trong lòng xấu hổ muốn chết. Mình thân là con dâu, đây chẳng phải là đang câu dẫn cha chồng sao? Thật là không biết liêm sỉ! Nàng tự trách mình: Tề Thục Lan à Tề Thục Lan, trước nay ngươi từng đọc “Nữ tắc”, “Nữ giới” rồi, những gì đọc được đều cho chó ăn hết rồi sao?
 
*Nữ tắc, nữ giới: là phép tắc chuẩn mực của nữ nhi.
 
Nhưng mà, thân là Trấn Bắc Hầu quyền thế hiển hách, là Đới Thời Phi khiến bao nhiêu nữ nhân siêu lòng, vậy mà lại ôn nhu với mình như vậy, lau nước mắt cho nàng, vỗ về nàng, dỗ dành nàng. Mặc dù nàng là đích nữ thế gia bị quản giáo nghiêm khắc, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân dễ dàng rung động mà thôi.
 
Nhưng nếu như cha nói người đó không phải cha, vậy thì trong lòng cha mình chẳng phải trở thành một dâm phụ sao?
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com

 
Tề Thục Lan căng thẳng đợi câu trả lời của hắn. Nàng nghĩ, nếu như cha nói không phải, vậy thì mình sẽ về đông viện tự kết liễu mình luôn, chẳng còn mặt mũi để sống tiếp nữa.
 
Nam nhân kia lại cười nhẹ, xoa đầu nàng nói: “Đương nhiên là cha rồi! Trước đây khi cha bị thương, Lan Nhi đã chăm sóc cha đó. Bây giờ Lan Nhi bị thương, cha đương nhiên phải chăm sóc Lan Nhi rồi.”
 
Lời này của hắn nói vừa tự nhiên vừa thân mật, dường như trong hầu phủ rộng lớn này, nàng và hắn là hai người coi nhau như mạng sống vậy.
 
Tề Thục Lan chỉ cảm thấy trong lòng có một đóa hoa nhỏ, vốn vẫn luôn là nụ hoa, thời khắc này chỉ vì câu nói đó mà nở rộ đón gió.
 
“Có điều!” Nam nhân nâng mặt nàng khỏi ngực mình, thành khẩn nhìn vào đôi mắt nàng: “Cha trước nay không hề biết chăm sóc người khác, khi đó con bị bệnh không có sức lực, nước bón tới miệng cũng không chảy vào trong được. Khi đó cha nhất thời sốt ruột, liền, liền dùng miệng mớm cho con, con đừng hiểu lầm cha, được không?”
 
Tề Thục Lan nhìn khuôn mặt anh tuấn đang gần trong gang tấc không chớp mắt, trên khuôn mặt nam nhân là vẻ mặt trưởng thành ổn trọng, lúc này lại hơi hồng lên, giống như thiếu niên đang xấu hổ vậy, nàng nhìn đến ngây người ra.

 
Cho tới khi hơi thở của hắn phả lên mặt nàng, Tề Thục Lan mới hồi thần, xấu hổ tới mức không thể hình dung được, cúi đầu thấp xuống: “Không đâu, Lan Nhi hiểu cha đang quan tâm con mà.”
 
“Vậy con nói cha nghe, hôm nay con đã chịu uất ức gì ở đông viện vậy?”
 
Không được rồi, vừa nãy nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, hắn suýt nữa hung hăng mà hôn lên đôi môi ấy. Đới Thời Phi nỗ lực khống chế mình, vậy mà lại xúc động như vậy với nàng, suýt nữa làm hỏng cả kế hoạch rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận