Hầu phủ dụ xuân

Chương 16: Lau chùi
 

Đới Thời Phi cũng không phải thật sự muốn hỏi nàng, nàng mặc dù không muốn trả lời, chuyện ở đông viện cũng không giấu được hắn. Chỉ có điều lúc này ôm nàng, hương thơm từ tóc nàng bay vào mũi, quanh quẩn khiến hắn ngứa ngáy.
 
Còn nàng, đang dựa vào trong lòng hắn, hai khối mềm mại trước ngực không chút kiêng dè dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Áo xuân mỏng manh, chỉ cách lớp vải mỏng, xúc cảm đó vẫn tinh tế mềm mại ấm áp như thế. Hắn thậm chí còn cảm nhận được đôi hồng đào tròn trịa của nàng đang ép lên người mình, bị từng lớp yếm mỏng quấn xung quanh. Từ cảm giác này có thể thấy, ngực nàng đã to hơn không ít, có lẽ là vì không lâu trước đây thường cho con bú nên mới vậy.
 
Ừm, ngực to hơn rồi, mông nàng hẳn là cũng to hơn nhỉ?
 
Vật giữa hai chân đã cứng rắn lại càng thêm ngạnh, Đới Thời Phi phải dùng sự bình tĩnh khi trấn áp sa trường mới có thể khống chế bàn tay muốn vuốt ve cặp mông đang vểnh cao kia của nàng. Vì thế chỉ đành tùy tiện nói vài câu, rời sự chú ý của mình đi.

 
Ai ngờ, nàng lại thành thật nói tất cả những gì mình nhìn thấy với hắn. Mặc dù chỉ miêu tả sơ lược nhưng hắn đã có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng thế tử khốn nạn và hai nữ nhân hoan ái làm tình kia với nhau rồi. Nữ tử trong lòng vẫn còn xấu hổ run rẩy, đôi hồng đào tròn trịa kia cũng run rẩy ở ngực hắn, eo mảnh mai của nàng trong cánh tay hắn cũng bất giác hơi vặn vẹo.
 
Đáng chết mà! Hắn dường như sắp mất đi khả năng khống chế rồi. Còn quan tâm cái kế hoạch từ từ dụ dỗ kia làm gì chứ? Lúc này hắn chỉ muốn đè nàng lên bàn đá, xé rách hết tất cả y phục của nàng, đâm vật cứng rắn giữa chân mình vào trong cơ thể mềm mại của nàng, hung hăng mà chiếm lấy nàng.
 
Đới Thời Phi dường như muốn lột bỏ lớp mặt nạ người cha hiền từ mà mình ngụy trang kia xuống, cánh tay nắm chặt chuẩn bị hành động, nhưng khi hắn cúi đầu lại nhìn thấy nét mặt bi thương của nàng.
 
Aiya, từ khi nàng gả cho thế tử, cuộc sống của nàng như rơi xuống ngàn trượng. Hôm nay quả thật đã chịu sự sỉ nhục và kích thích quá lớn, nếu như lúc này hắn lại cưỡng bức nàng, chỉ sợ là càng khiến cho mọi chuyện tệ hơn thôi.
 
Thôi vậy, nhẫn nhịn thêm chút nữa. Ai bảo thứ hắn muốn có được không chỉ là cơ thể nàng mà còn là trái tim của nàng chứ.
 
Đới Thời Phi thu liễm lại tâm trạng, vẫn là dùng sự ôn nhu để an ủi nàng: “Lan Nhi đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, cha không muốn con phiền lòng. Cha sẽ trút giận cho con!”
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Không thể cứ ở đây ôm nàng nữa rồi, hắn đã không thể chịu thêm được nữa. Mặc dù không nỡ, Đới Thời Phi cũng quả quyết buông nữ nhân trong lòng ra: “Lan Nhi trở về nghỉ ngơi cho tốt, nơi này âm u lạnh lẽo, không nên ở lâu, chỉ sợ sẽ khiến mình bị bệnh thôi.”

 
Tề Thục Lan đã quen với sự ấm áp vây quanh mình rồi, lại bỗng nhiên bị đẩy ra khỏi vòng ôm ấy, bỗng nhiên mất mát. Thật ra vừa nãy nàng mặc kệ sự ngại ngùng mà miêu tả lại cho cha những gì mình nhìn thấy, đã cảm nhận được hơi thở của cha nặng nề hơn và vật nóng rực giữa hai chân cha khiến nàng bất tri bất giác bản thân cũng khô nóng theo.
 
Còn vào lúc nàng đang kể lại mọi chuyện còn âm thầm coi mình là nữ nhân bị lụa đỏ kéo hai chân đó, còn người cùng nàng vui vẻ kích tình thì chính là nam nhân trước mắt nàng này.
 
Nhưng mà, cha lại không có bất kỳ hành động nào, bình tĩnh lại, còn đẩy mình ra như thế.
 
Nàng sững sờ đứng đó, cảm thấy vừa ủy khuất vừa mất mặt. Cho tới khi nhìn thấy cha bỗng nhiên cúi đầu, nhìn xuống trước ngực mình, nàng mới hơi giận nói: “Cha, cha đang nhìn gì vậy?”
 
Chỉ thấy khuôn mặt nam nhân chợt đỏ, hắn ho khan một tiếng, vội quay lưng đi, giơ tay đưa khăn cho nàng: “Lan Nhi, con mau lau một chút đi.”
 
Tề Thục Lan cúi đầu nhìn xuống, xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể chui xuống khe hở dưới đất trốn đi.

 
Hóa ra là hai ngực mình chảy sữa, khiến y phục bị ướt một mảng, chẳng trách mà cha cứ nhìn chằm chằm như thế.
 
Nàng chỉ cho Đại Tỷ Nhi bú sữa mấy ngày, sau khi Đại Tỷ Nhi bị đưa đi, sữa của nàng cũng ngưng lại. Vốn cho rằng đã kết thúc rồi, ai biết lúc này lại chảy ra như vậy chứ?
 
Nam nhân đã tự giác đi ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Cha ở đây canh chừng cho con, con yên tâm lau xong hãng ra, đừng để người khác nhìn thấy.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận