Hầu phủ dụ xuân

Chương 17: Phật tự



Âm thanh nơi phật đường vang lên từng hồi, cây xanh ngút ngàn, Tề Thục Lan quỳ gối trên gồ đoàn, chắp tay nhắm hai mắt, nhưng lại chưa hề cầu nguyện, vẫn cứ ngây người ra đó.
 
Thế tử bên cạnh nàng cũng thấp thỏm không yên, tiết trời đầu hạ nóng bức, mặc dù chùa ở dưới chân núi mát mẻ, nhưng cơ thể hơi mập của hắn đã không thể chịu nổi tư thế quỳ lạy lâu như vậy.
 
Nhưng trưởng công chúa đang quỳ ngay trước mặt, lại vô cùng thành tâm thành ý, dùng âm lượng mà chỉ có mình và thần minh nghe được, yên lặng đọc cái gì đó.

 
Người trong phủ Trấn Bắc Hầu mặc dù xa lánh nhau, nhưng đối với bên ngoài phủ vẫn phải giữ thể diện, đặc biệt là trưởng công chúa, trong một năm phải dẫn mọi người trong nhà tới ngôi chùa cổ này dâng hương cầu phúc, một là để cầu nguyện, hai là cũng nỗ lực che giấu chuyện không hòa thuận trong phủ Trấn Bắc Hầu với người ngoài, duy trì danh tiếng.
 
Chỉ là trước hôm nay, bộ binh đột nhiên sai người tới mời Hầu gia, hắn liền vội vàng rời đi, tới bây giờ vẫn chưa tới.
 
Đợi tới khi hương tàn rồi, trưởng công chúa liền muốn cùng chủ trì trong chùa nói chuyện. Tòa chùa cổ này cũng không phải là chùa miếu chuyên thuộc hoàng gia, nhưng lại ẩn mình nơi ngoại thành phía nam kinh thành. Chỉ có những cao môn thế gia mới có tư cách bước vào đây. Hôm nay sớm biết Trấn Bắc Hầu phủ muốn tới, liền cự tuyệt tất cả những gia đình khác muốn tới, vì thế trong nội các vô cùng yên tĩnh.
 
Không lâu sau, thế tử khó chịu tới buồn bực, ngắt lời trụ trì: “Sư thái, bản thế tử nhớ phía sau núi có khe suối nhỏ, hôm nay thời tiết nóng nực, bản thế tử quả thật không chịu được nữa, muốn tới nơi mát mẻ đó nghỉ ngơi.”
 
Chủ trì ân cần nói: “Thế tử thật có ý tứ, bần ni sẽ sai người chuẩn bị đồ giải nhiệt, mang tới cho thế tử.”
 
Thế tử gật gật đầu, quay đầu nhìn Tề Thục Lan, thấp giọng cười: “Nương tử, nàng có muốn theo phu quân đi không, tắm uyên ương với ta?”
 
Hắn ở trước mặt các ni cô hỏi nàng như vậy, quả thật là càn dở lỗ mãng vô cùng, cũng không hề che giấu sự khinh miệt đối với nàng. Tề Thục Lan chợt nổi lên lửa giận, cũng không đành làm ầm trước mặt mọi người, chỉ lạnh nhạt nói: “Thục lan muốn ở đây với mẫu thân, thế tử cứ đi đi.”
 

Trưởng công chúa đang nghe chủ trì giảng về những câu chuyện nhân quả báo ứng, nghe vô cùng hăng say thành kính, thấy hai tiểu bối như vậy, cũng không muốn quản nhiều, chỉ xua tay nói: “Vũ Nhi, con mau đi đi, đừng để bị nóng, có điều phải mau chóng trở lại, lát nữa cha con cũng tới rồi. Lan Nhi con tự đi thăm quan trong chùa đi. Đúng rồi, sau điện có điện quan âm, con tới đó cầu nguyện đi.”
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Tề Thục Lan đợi mấy tiểu ni cô cười khúc khích, làm mặt quỷ, dẫn thế tử ra ngoài, rồi mới tự mình cung kính đứng dậy, hành lễ với trưởng công chúa và trụ trì, rồi đi ra khỏi chính điện.
 
Nơi chùa viện cỏ mọc um tùm, chỉ có tiếng chim kêu, nàng hít sâu một hơi không khí trong lành, cảm thấy thư thái hơn nhiều trong hầu phủ bức bối đó, tùy ý đi xung quanh thăm thú.
 
Hầu gia sao vẫn chưa tới?
 

Mấy ngày trước trong núi giả, mình bị xấu mặt trước mặt cha, cha lại hoàn toàn không khiến nàng có cảm giác ngại ngùng gì. Khi đó tự mình cởi áo ngoài, dùng khăn của cha lau sạch sữa thấm lên áo, trong suốt quá trình đó, cha đứng ở bên ngoài, quả thật là không hề quay đầu vào nhìn một lần nào.
 
Vừa nghĩ tới đây, Tề Thục Lan cũng không khỏi thở dài. Hầu gia quả thật là một quân tử, trong lòng không hề rối loạn, đối với mình hoàn toàn là sự quan tâm nhân từ mà trưởng bối thường có. Chính mình nên vui mới phải, nhưng mà khi đó, nàng vừa cảnh giác, vừa có chút hy vọng muốn cha quay đầu lại nhìn mình một lần.
 
Nàng dùng khăn có hương thơm của hắn lau lên nụ hoa trên ngực, xấu hổ tới mức đứng không vững. Nếu như khi đó hắn quay đầu lại nhìn trộm, nhìn thấy bộ dạng bản thân lăng loàn như vậy, không biết liệu có nảy sinh một vài suy nghĩ mà trưởng bối không nên có với nàng không?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận