Chương 18: Thiện phòng
Đới Thời Phi mặc dù không thờ phật, nhưng không muốn coi nhẹ thể diện của trưởng công chúa, càng quan trọng hơn là, con dâu nhỏ của hắn cũng cùng tới chùa. Hắn không muốn nàng một mình đối diện với trưởng công chúa và thế tử. Vừa làm xong mọi chuyện, hắn liền vội vàng phi ngựa như bay đuổi tới nơi.
Nghĩ tới nàng, khuôn mặt anh tuấn của Đới Thời Phi không ngăn được ý cười, vô cùng đắc ý. Mấy ngày trước mình ở trong núi giả khống chế bản thân thật là quyết định sáng suốt, khiến hình tượng của mình trước mặt nàng trở nên vô cùng đáng tin cậy. Bước tiếp theo dễ dàng hơn nhiều rồi.
Khi đó nữ nhân nhỏ dựa trong lòng mình, lại bị chảy sữa, khiến y phục mỏng manh ướt hết. Mặc dù biết hiện tượng tự nhiên sau khi sinh này của phụ nữ, nhưng trước đó rõ ràng nàng không sao hết, nhưng cơ thể dựa vào lòng mình chà sát vô ý lại làm ướt một mảng trước ngực.
Chuyện như thế này, bây giờ nghĩ lại cũng khiến hắn kích động.
Mà khi đó, hai vệt nước ướt đẫm trước vạt áo nàng, y phục mỏng manh dính lên da, tạo thành hình dạng hai bầu ngực tròn đang vểnh lên, thậm chí còn hơi hơi lộ ra nụ hoa màu hồng phấn kiều diễm kia. Thứ nhỏ nhắn mê người như vậy lại vẫn không hay biết gì, chỉ biết luống cuống xấu hổ tới mức sắp khóc đến nơi rồi.
Đối diện với mỹ nhân tuyệt sắc như thế, dường như chẳng có nam nhân nào còn có thể trụ vững được. Hắn chỉ sợ ngày lập tức ấn nàng lên bàn đá rồi lập tức hành hình.
Mà Đới Thời Phi hắn không hổ là quân hầu nhất phẩm có sở trường về mưu lược, cân nhắc lợi và hại, lập tức liền rút lui, bảo vệ ở cửa cho nàng. Cho dù nghe thấy tiếng khi nàng cởi y phục, sự tiếp xúc của khăn tay và da thịt nàng, hắn chỉ cảm thấy khí huyết trong mình cuộn trào điên cuồng, lại phải cố gắng nhịn xuống không nỡ quay đầu nhìn nàng.
Quả nhiên, ngày thứ hai nàng giặt sạch khăn tay trả lại hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn đều là sự tín nhiệm và sùng bái.
Mặc dù gả làm vợ người ta, nàng lại hoàn toàn không hiểu chút gì về thủ đoạn phong hoa tuyết nguyệt, cho dù nàng hiểu thì cũng làm sao địch lại nổi nam nhân trưởng thành cơ trí đã bình tĩnh bày sẵn lưới rồi chứ?
Con nai con này, đã rơi xuống bẫy mà hắn bày ra, chỉ cần đợi thu lưới nữa thôi.
Nghĩ tới như vậy, Đới Thời Phi liền đắc ý cười, khuôn mặt anh tuấn lập tức vui phơi phới, một tay nắm dây cương, một tay khác lấy khăn tay ra ngửi. Ừm, trên khăn tay dường như còn lưu lại mùi sữa thơm ngon của nàng.
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
Vội vàng đi vào trong chùa, Đới Thời Phi nghe được thế tử và phu nhân đều đã dâng hương xong, đến cả chính điện cũng không bước vào nữa, yên lặng mặc kệ ni cô đang đi theo mình, tự mình nhảy lên mái hiên cao, muốn hướng tầm mắt ra xa xem nàng đang tản bộ nơi nào.
Trong chùa lúc này không có mấy ni cô đang đi bên ngoài, vì thế tìm người càng thêm dễ dàng. Vừa nhìn một lượt, liền nhìn thấy thứ nhỏ nhắn của hắn đang ngây người đứng bên ngoài thiện phòng gần phía sau điện, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn vào bên trong.
Đới Thời Phi không khỏi cười thầm, vị khuê tú thế gia này từ khi nào đã học được kiểu nhìn trộm này rồi? Xem ra nàng cũng không quá cứng nhắc như mình nghĩ đâu, ngược lại còn có mấy phần đáng yêu hoạt bát.
Hắn nổi lên lòng muốn trêu đùa nàng, nhẹ nhàng nhảy về hướng bên đó.
Đới Thời Phi thích lực rất mẫn cảm, còn chưa tới gần đã nghe thấy âm thanh trong thiện phòng, lập tức hiểu bên trong đang xảy ra chuyện gì. Trong lòng thầm mắng, tên khốn nạn này, đến cả nơi chùa phật này cũng không được yên ổn.
Thiện phòng mặc dù đóng kín cửa, nhưng tiếng rên rỉ lanh lảnh của nữ nhân vô cùng dâm đãng lại rõ ràng truyền ra bên ngoài. Trong đó còn lẫn cả tiếng cười phóng đãng của tên thế tử kia. May mà nơi này cách chính điện rất xa, ni cô xung quanh đây hình như đều cố ý tránh đi, vì thế cũng không có người nghe thấy.
Đứa trẻ ngốc kia lại không biết tại sao đi tới nơi này, vậy mà lại thông qua khe hở quan sát chuyện hoan ái bên trong phòng.
Gặp phải phu quân của mình đang thâu hoan, tinh thần của nàng cũng không hề phẫn nộ hay khinh bỉ gì. Đới Thời Phi trong lòng đột nhiên có dự cảm: Có lẽ, nữ nhân này thật ra cũng rất khát vọng loại chuyện như vậy?