Hầu phủ dụ xuân


 
Ngoài hồ nước nóng bên ngoài có thể ngắm cảnh ra, trong sơn trang cũng có hồ nước dẫn vào trong phòng, xây thành mấy hồ tắm nhỏ, lập tức có thể dùng để tắm rửa thường ngày, cũng có thể dùng làm nơi nghỉ ngơi nhỏ.
 
Đêm qua trong kinh thành và cả vùng ngoại ô bỗng nhiên có tuyết rơi, đường đi trở nên khó khăn. Dù sao cũng nhàn rỗi, mọi người cũng tự hiểu không đi lại trong sơn trang.
 

 
Khi trời đã quá nửa đêm, Đới Thời Phi mặc xong y phục, dùng chăn quấn lấy con dâu đã mơ hồ lại thành một bọc, sau đó ôm ra khỏi phòng thế tử, trở về phòng mình nghỉ ngơi.
 
Đợi tới khi thế tử mơ hồ tỉnh lại thì đã nằm chung một chỗ với nữ tử đã cùng mình tới sơn trang trước kia. Tối hôm qua hắn vốn say rượu, mặc dù mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không nhớ rõ nữa, cứ coi như là mình uống quá say đi. Nữ tử yêu kiều bên cạnh dâng lên cánh môi mềm mại, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, mơ mơ màng màng rơi vào trong sự ôn nhu ấy.
 

Trưởng công chúa được tỳ nữ bẩm báo, cũng không còn hỏi thêm về chuyện này nữa. Bà ấy bị bệnh lâu ngày không thấy chuyển biến tốt hơn, vốn là vô cùng sợ lạnh nhưng không biết vì sao cứ muốn ra ngoài ngắm cảnh tuyết. 

Tới chạng vạng tối, bệnh tình trong cơ thể càng trầm trọng hơn, hoàn toàn nằm liệt trên giường không dậy nổi nữa.
 
Đới Thời Phi hẳn là đoán ra được nguyên do, cũng tới thăm theo lẽ thường, nhưng lại lạnh lùng châm chọc nói: “Công chúa phải giữ gìn ngọc thể, bây giờ đã không còn như trước kia, người cũng không còn là thiếu nữ như hoa nữa, hà tất phải ngắm tuyết rơi rồi nhớ nhung người trong lòng chứ.”
 
“Chàng-------!” Trưởng công chúa bị đâm trúng bí mật, cục tức nghẹn lại trước ngực, nhất thời ho mãi không ngừng, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng đỏ bừng lên: “Chàng, chàng vậy mà lại……. Chàng làm sao mà biết được------------”
 
Đới Thời Phi nhìn thấy bà ấy như vậy, mặc dù có hơi đáng thương, nhưng rồi trong lòng lại cảm thấy sảng khoái vô cùng: “Công chúa vốn là thê thất của bản hầu, chuyện cũ của công chúa, bản hầu tại sao lại không thể biết chứ? Chỉ có điều, công chúa sau này vào cung cũng phải thận trọng hành vi lời nói. Dù sao chuyện này nếu như bản hầu có thể biết được, bệ hạ đương nhiên cũng có thể biết.”
 
Nói xong, hắn lập tức quay người muốn đi.
 

“Đứng lại!” Trong lòng trưởng công chúa mặc dù sợ hãi vô cùng nhưng vẫn giữ được sự kiên định mà khí thế mạnh mẽ: “Dù sao bây giờ ngoài Vũ nhi ra chàng cũng chẳng còn đứa con nối dõi nào nữa, thế này đi, để Vũ nhi tới biên cảnh, để nó được rèn luyện chút. Nếu như… có người muốn tìm hiểu sâu xa, cuối cùng lộ ra nó không phải con ruột của chàng, vậy thì thể diện Đới Thời Phi chàng cũng không còn sáng sủa nữa đúng không?”
 
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Đới Thời Phi quả thật muốn cười thành tiếng. Nữ nhân này bị sủng ái thành hư cả một đời, đến nơi này rồi vậy mà vẫn ngu xuẩn như vậy, luôn không hề sợ hãi chút nào.
 
Ức hiếp Đới Thị ta sâu như nào! Nhục mạ Đới Thời Phi ta sâu ra sao!

 
Có điều hắn cũng bình thản gật đầu đồng ý: “Cũng được, vậy thì người là mẫu thân nói với nó đi. Bản hầu không muốn làm người xấu bắt nó tới bắc cảnh chịu khổ, làm tình cảm phụ tử này tệ hơn.”
 
Hắn bước ra ngoài, nhưng lại hoàn toàn không hề có sự vui vẻ khi chiếm thế thượng phong, trong lòng chỉ có phiền não.
 
Khi hắn còn là thiếu niên, chỉ muốn quang minh lỗi lạc, bảo vệ quốc gia. Nhưng đáng tiếc lại nhẫn nhục tới ngày hôm nay, sớm đã không còn dáng vẻ của trước đây nữa rồi.
 
Hắn đi thẳng vào một phòng ấm có hồ nước nóng, không gọi thắp đèn, cứ ngây người ngồi trong bóng tối sắp ngả về đêm ấy.
 
Hắn nhớ lại tin mật được gửi tới lúc chiều: Thánh Thượng bỗng nhiên nhiễm phong hàn, bệnh tình thêm nặng.
 
Từ trước tới nay, Hoàng Thượng vẫn luôn cho rằng thế tử là cốt nhục của hắn……..
 
Đới Thời Phi cũng từng nghĩ như vậy. Cho tới mấy năm trước, cùng với sự lớn mạnh của thế lực âm thầm dưới trướng hắn, để hắn bất ngờ phát hiện được chân tướng về thân thế của thế tử…
 

Ánh trăng chiếu lên nền tuyết, đêm đã khuya mà cứ như ban ngày.
 
Bầu trời kinh thành thay đổi quá đột ngột…
 
Mặc dù trưởng công chúa khứu giác nhạy bén, cuối cùng cũng nhớ tới phải đưa thế tử rời đi, nhưng mà chỉ sợ là đã muộn rồi.
 
Cho dù trong hoàng cung thâm sâu đó, ai ai cũng đều lòng dạ khó lường, liệu có biết chân tướng của chuyện này hay không.
 
Trong kinh thành quả thật quá phức tạp, Đới Thời Phi lười nghĩ tiếp, thấp giọng dặn dò bên ngoài: “Nếu như nàng đã nghỉ ngơi tốt rồi, đưa nàng ấy tới đây đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận