Chương 2 – Cháu nghe Thời Vũ
Sáng hôm sau, vẫn là một ngày trời âm u như cũ.
Tia sáng yếu ớt nỗ lực chiếu từ ngoài cửa sổ vào, trong phòng mờ tối.
Chúc Thời Vũ bị tiếng gõ cửa dồn dập làm cho tỉnh.
“mới sáng sớm, bà gọi nó làm gì, đợi nó dậy rồi nói không được sao?”
“không được! Bây giờ tôi phải hỏi nó rõ ràng, tấm vé này là có ý gì?”
Cách một cánh cửa, tiếng cãi nhau bên ngoài vẫn truyền vào trong tai, Chúc Thời Vũ tỉnh dần, hết cả buồn ngủ.
“tấm vé nào?” Cô mặc áo ngủ mở cửa, Bố Chúc, Mẹ Chúc đang đứng ngoài cửa, một chiếc phong bì màu trắng ném lên người cô.
“con tự xem đi.”
Người vừa hồi phục sau bệnh nặng tức đến đỏ cả mặt, hít thở không thông.
Mẹ Chúc năm nay hơn 50 tuổi, không biết từ lúc nào, tóc hai bên thái dương đã bạc, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt.
Những năm này, bọn họ dường như già đi rất nhanh.
Bố Chúc lo lắng nhìn cô, còn chưa kịp khuyên gì, lập tức đỡ lấy Mẹ Chúc, vỗ nhẹ ngực của bà.
“bác sĩ nói bà đừng kích động, đâ đồng ý như vậy mới về nhà rồi, bà đừng chỉ mới nhìn thấy mà đã kết luận, bình tĩnh trước đã, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì?” Mẹ Chúc nghe xong những lời này, không biết vì sao lại như một thùng nước nóng bị nước lạnh dội vào, đột nhiên bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Chúc Thời Vũ.
“vậy con nói đi, đây là chuyện gì?”
Chúc Thời Vũ đã sớm cúi đầu, nhìn rõ tấm vé trong tay.
Bên trên viết rõ chuyến bay.
2 ngày sau, 10h sáng, từ Ôn Bắc đến Bắc Kinh, hành khách Chúc Thời Vũ.
Cô nhớ lại vài ngày trước mình làm ngơ tin tức trong nhóm công việc của công ty, lúc đó hình như có người tag tên cô.
Từ chức đã gần nửa tháng nên Chúc Thời Vũ không để ý, cô vuốt màn hình xuống cuối cùng, rời khỏi nhóm chat.
Nghĩ đến đây, cô xoay người trở lại phòng, tìm mở điện thoại.
Đúng như dự đoán, trong danh sách hạn chế, đang có một tin nhắn chờ.
Tin nhắn mới nhất là từ 1 ngày trước, từ cấp trên trực tiếp của cô.
Tin nhắn nói bởi vì không liên lạc được với Chúc Thời Vũ bằng điện thoại, mà các phương thức khác cũng không liên hệ được với cô, vì vậy vé máy bay được gửi trực tiếp đến nhà cô, hy vọng cô sẽ trả lời lại anh ta.
Để tiện liên lạc, vì vậy gần đây Chúc Thời Vũ đã đổi sim điện thoại, số điện thoại mới này cô cũng không cho đồng nghiệp cũ biết.
Cô đọc nhanh các tin nhắn chưa đọc trước đó, thở dài, xoa xoa mi tâm.
Lúc học đại học cô học ngành biên đạo, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở một công ty video internet.
Từ vị trí trợ lý quay phim đến trưởng dự án, trong thời gian này cô học được rất nhiều nội dung quay phim độc lập.
Trong đó có một quảng cáo hợp tác với nhãn hàng, lúc đó, do vấn đề người phát ngôn của nhãn hàng nên tạm thời phải dừng quay, phía khách hàng chần chừ không đưa ra câu trả lời chuẩn xác, vì vậy công ty đành dừng dự án này lại, đến bây giờ cũng đã gần nửa năm.
Tuần trước, người đại diện nhãn hàng đã được chọn, đột nhiên muốn quay lại.
Chúc Thời Vũ vội vàng từ chức, những trong 3 ngày cũng đã bàn giao hết những công việc trong tay mình cho đồng nghiệp, còn có một số dữ liệu các dự án ban đầu được lưu trữ trên máy tính.
Bên trong dữ liệu cũng có dự án này, tài liệu kế hoạch phác thảo
cũng có, nhưng có một số tài liệu quan trọng cần chính cô đến xác nhận.
Lúc trước Chúc Thời Vũ là người phụ trách và thương lượng với họ, bây giờ thì vài ngày sau khách hàng sẽ đến công ty tham gia cuộc họp về dự án này.
Nhãn hàng này đứng đầu trong ngành, công ty vô cùng coi trọng.
Ý của cấp trên là muốn Chúc Thời Vũ bay đến lại một chuyến, việc trả thưởng hay hỗ trợ sau này sẽ tính như dự án bình thường.
Công việc thì gấp, mà cô lại mất liên lạc, công ty chỉ có thể lấy địa chỉ nhà mà trước đây cô đã điền vào hồ sơ, trực tiếp gửi tài liệu và vé máy bay tới.
Vì vậy mới có chuyện sáng nay.
Chúc Thời Vũ nắm chặt vé trong tay ngồi ở sofa, tập trung những ý chính, giải thích ngắn gọn nguyên nhân và kết quả.
Phòng khách im lặng.
Chu Trân đang muốn mở miệng nói, đột nhiên ho dữ dội, Chúc An Viễn lập tức xoa xoa lưng của bà mới miễn cưỡng dừng ho, bàn tay ôm ngực, đôi môi nhợt nhạt.
Môi Chúc Thời Vũ động động, cuối cùng vẫn mím chặt.
“mẹ không quan tâm công ty trước đây của con ra sao, dù sao cũng đã từ chức rồi, không được phép đi.” Bà rất khó ổn định lại, đưa mắt lên, sắc mặt âm trầm nói.
“đúng rồi Tiểu Vũ, con từ chức lâu như thế rồi, sao đột nhiên lại bảo con đến đó.” Chúc An Viễn cũng lo lắng nhìn cô, ngữ khí không đồng tình.
“công việc con chưa bàn giao xong nên phải phụ trách.
Đây là điều khoản ký kết lúc ban đầu với công ty.” Chúc Thời Vũ nhẫn nại giải thích, thử thuyết phục bọn họ.
“hơn nữa, chỉ đi một ngày là về.”
Chu Trân đẩy Chúc An Viễn ra để ngồi thẳng, môi mím thành một đường thẳng, xen vào nói: “tiền công bao nhiêu, mẹ đưa.”
Cuối cùng Chúc Thời Vũ vẫn không đi.
Sau giải thích và xin lỗi, cuộc họp được chuyển thành kết nối video, mất một ngày thì các cuộc thảo luận đàm phán của các bên mới hoàn tất.
Trước khi kết thúc, cô cũng khéo léo từ chối lời mời tham gia cuộc gặp thường niên của công ty.
Họp không nghỉ từ sáng tới tối, vì vậy sau khi đóng máy tính, Chúc Thời Vũ đứng dậy mới phát hiện, bản thân đã khô miệng nứt môi.
Bầu không khí trong nhà vì chuyện này mà mấy ngày nay trở nên ngột ngạt, trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh.
Nhiều năm Chúc Thời Vũ không ở nhà nên khó tránh khỏi không quen, quãng thời gian trước cô từ chức quay về thì mối quan hệ mới tốt lên một chút, nhưng qua một đêm dường như lại trở về như ban đầu.
“mấy ngày này con có liên lạc với Tiểu Mạnh không?” bàn ăn đang yên lặng, Chu Trân đột nhiên mở miệng.
Tiếng bát đũa va vào nhau chợt biến mất, động tác của Chúc Thời Vũ và Chúc An Viễn không hẹn mà cùng nhau dừng lại.
“có ạ.” Chúc Thời Vũ lại bổ sung thêm, “không nhiều ạ.”
“Con xem hai ngày tới cậu ấy có thời gian không, mẹ với bố con làm vài món, bảo cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm, chúng ta gặp nhau.” Chu Trân điềm nhiên như không, nói: “lâu rồi mà chưa được gặp Tiểu Mạnh, không biết cậu ấy là người như thế nào?”
Chúc Thời Vũ yên lặng ngồi ở một bên, Chúc An Viễn từ từ cầm thìa múc cháo, cả quá trình không phát ra bất kỳ tiếng nào.
Lâu sau, tiếng Chúc Thời Vũ vang lên.
“con hỏi anh ấy xem đã.”
----
Avatar của Mạnh Tư Ý là một bức ảnh họa tiết màu trắng đơn giản, giống như một đám mây được vẽ bằng màu nước.
Hình ảnh có chút mơ hồ, có một đường viền mờ của giọt nước ở giữa.
Chúc Thời Vũ mở ra khung đối thoại của cả hai, vuốt từ dưới lên trên thì cuộc trò chuyện của cả hai đều là đối thoại bình thường hàng ngày, rất bình đạm.
Nhưng nhật ký trò chuyện hằng ngày lại không gián đoạn quá nhiều.
Một lần dài nhất là khoảng 3 ngày bọn họ không liên lạc.
Không cố ý cắt liên lạc, nhưng cũng không cố ý liên lạc với đối phương, chỉ là thời gian hàng ngày trôi đi mới chợt nhớ ra, mới phát hiện hai người đã mất dấu trong cuộc sống của nhau.
Ngày hôm đó, trước lúc Chúc Thời Vũ ngủ, đã sắp 12h, điện thoại nhận được một tin nhắn mới.
Đến từ Mạnh Tư Ý.
[ngủ ngon]
Thời khắc đó, mọi thứ im lặng, Chúc Thời Vũ dường như lại ngửi được vị của nước chanh thêm muối biển.
Về việc mời tới dùng cơm, Chúc Thời Vũ lựa chọn từ ngữ thích hợp, gửi cho anh.
Mạnh Tư Ý không hỏi nhiều, anh trả lời rất nhanh, đồng ý sẽ tới, cũng chọn luôn ngày.
Chu Trân và Chúc An Viễn đều tỏ ra khá phấn khích, đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn từ sớm, Ngày khách đến, trời vừa sáng, Chúc Thời Vũ vừa dậy đã nghe thấy tiếng băm chặt trong bếp.
Trên thớt đang bày thịt hải sản bằm, còn có sủi cảo đã nặn.
Là món tủ của Chu Trân - sủi cảo hải sản.
Từ sau khi xa nhà hồi đại học, Chúc Thời Vũ chưa từng ăn lại món này.
Lúc thi đại học cô tranh cãi với người nhà, khăng khăng cố chấp làm theo ý mình đăng kí vào trường ở Bắc Kinh học ngành biên đạo.
Sau nhiều năm mâu thuẫn, tốt nghiệp xong, cô nhất quyết ở lại Bắc Kinh.
Sau khi từ chối việc gia đình gọi quay về lại đây để thi công chức thì mâu thuẫn được đẩy lên đỉnh điểm.
Từ lúc đó, Chu Trân và cô chưa từng có cuộc trò chuyện tử tế nào.
Mạnh Tư Ý đến thật đúng giờ, hơn nữa còn lễ độ đến trước nửa tiếng.
Lúc đến cửa, hai tay anh xách rất nhiều quà.
Chúc Thời Vũ đi mở cửa, cô vừa mở cửa lập tức bị sự long trọng và chỉn chu của anh dọa sợ.
“anh sao lại...!mang nhiều đồ đến vậy?” Chúc Thời Vũ quay đầu nhìn phòng bếp, hạ thấp giọng nói với anh.
“lần đầu đến nhà, đây là lễ nghi cơ bản.” Mạnh Tư Ý đứng thẳng ngoài cửa, ánh mắt đoan chính bình tĩnh.
Chúc Thời Vũ nghe xong cũng không nói gì nữa, nghiêng người để anh đi vào.
Hai người trong phòng bếp đã sớm nghe thấy tiếng, vội vàng cởi tạp dề, nhiệt tình tiếp đãi.
“Tiểu Mạnh, đến rồi sao, sao lại mang nhiều đồ như thế, long trọng quá, lần sau đến không cần mang những thứ này đâu, cứ coi như nhà mình.” Chu Trân thân mật cười nói, bảo anh ngồi xuống sofa, Chúc An Viễn nhanh chóng nhận lấy đồ trong tay anh, để trên kệ trong phòng khách.
“uống ít trà chứ? Trà Mao Tiêm mà chú thích nhất, hay là nước ấm?”
Không khí lạnh nhạt trong nhà nhiều ngày vì Mạnh Tư Ý đến mà trở nên náo nhiệt như trước nay chưa từng có.
Sso với sự nhiệt tình của bọn họ, thì Chúc Thời Vũ ngồi yên lặng ở một bên càng giống như người ngoài.
Bàn cơm tối có sáu món mặn, một món canh, đầy đủ sắc vị.
Món tôm được tạo hình phức tạp hình hoa râm bụt ở giữa được bày lên đĩa một cách tinh tế.
“Tiểu Mạnh, thử xem tài nghệ của cô chú.” Hai người nhiệt tình tiếp đón Mạnh Tư Ý, không lâu sau, thức ăn trong bát anh đã được chất đầy.
Đĩa sủi cảo hải sản để ở chỗ gần Chúc Thời Vũ nhất, cô gắp một miếng vào bát, vừa cắn một miếng, hương vị quen thuộc của món ăn tràn ngập khoang mũi.
Hơi nóng ập đến khiến cô muốn chảy nước mắt.
Hương vị này đã đi cùng cô những buổi sáng của những năm THPT.
Cấp 3 học hành vất vả, đặc biệt là lớp 12 thì áp lực bài vở càng nhiều.
Trường THPT số 1 lại quản nghiêm, các tiết tự học buổi sáng và buổi tối không được thiếu một tiết nào, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy đến trường.
Quãng thời gian này Chu Trân sợ cô vất vả, ăn uống không đủ dinh dưỡng, nên mỗi tối đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu làm sủi cảo, sáng sớm ngày hôm sau liền dậy sớm nấu đun cho cô ăn, còn mang theo đến trường học.
Cả năm trời, hơn 300 ngày, không thiếu ngày nào như vậy.
Sau này, bà lại sợ cô ăn nhiều mà ngấy còn thay đổi hình dạng, thay đổi phương thức làm bữa sáng cho cô.
Trước khi có bất đồng với người nhà, Chúc Thời Vũ được người nhà coi như trân bảo, hết lòng che chở cô 18 năm.
Trời mưa đưa ô, trời lạnh thêm áo, khi bệnh chăm sóc từng li từng tí, chi phí ăn mặc cho cô đều được đặt hết tâm tư vào đó.
Từ nhỏ đến lớn, đến cả phòng bếp Chúc Thời Vũ cũng chưa được phép đi vào lần nào.
Ký ức có rất nhiều, là một đĩa hoa quả mà cô không thể ăn hết được mang tới bàn học của cô.
Là cảnh mỗi lần cô muốn giúp làm việc nhà liền bị Chu Trân đẩy ra ngoài đi học bài hoặc nghỉ ngơi.
Là vô số lần quan tâm, là vô số khoảnh khắc một nhà ba người hòa thuận vui vẻ hằng ngày.
Chúc Thời Vũ cúi thấp đầu, lòng ngực phát đau, đôi mắt cô không kìm được ẩm ướt trong giây lát, nhưng rất nhanh đã kiềm chế thu lại.
Cuối cùng cô dùng một miếng lớn ăn hết số sủi cảo trong bát mình, cũng không lấy thêm nữa.
Bữa cơm sắp ăn gần xong, trời bên ngoài đã nhá nhem tối.
Mạnh Tư Ý bỏ đũa xuống, lấy khăn giấy ở bên cạnh như thường lệ.
Bàn ăn đang trò chuyện sôi nổi tựa như dừng lại, bất ngờ im lặng trong giây lát.
Chúc Thời Vũ không hiểu vì sao nên ngẩng đầu lên, nhìn Chu Trân với Chúc An Viễn ở đối diện, sau đó tầm mắt dừng trên người Mạnh Tư Ý đang chuẩn bị mở miệng nói.
Trái tim cô lỡ một nhịp, cảm thấy có dự cảm gì đó.
Một giây sau, có tiếng Chu Trân hỏi Mạnh Tư Ý:
“Tiểu Mạnh, cháu định khi nào thì kết hôn vậy?”
Động tác của Manh Tư Ý dừng lại.
Anh quay đầu, dịu dàng nhìn Chúc Thời Vũ.
Cô ngồi ở đó, góc nghiêng làn da trắng tinh tế, đôi mắt mở to, mãi chưa phản ứng lại, giống như đang sững sờ.
Anh thu hồi tầm mắt, nhìn vào những chiếc bát đĩa sứ trắng trước mặt, dáng vẻ dịu dàng săn sóc.
“cháu nghe Thời Vũ ạ, xem cô ấy muốn cưới lúc nào, cháu đều có thể.”