- Cô tại sao lại nghĩ vậy?
Tiêu Phạm Nhạc liếc mắt nhìn qua, cũng lười trả lời.
- Cô đến cuối cùng có chấp nhận không đây?
Lâm Phạm Nhạc lấy làm suy nghĩ một lúc lâu.
- Được thôi. Dù gì cũng chẳng có gì để làm.
- Tôi biết có thể tin tưởng cô mà. Ánh mắt đó chứng tỏ chúng ta là cùng một loại người. Tôi nhìn người thường rất đúng nha.
- Cứ cho là vậy đi. - Lâm Phạm Nhạc cũng lười phản bác.
Tiêu Phạm Nhạc trầm ngâm.
- Cô có hệ thống không? - Tiêu Phạm Nhạc nhỏ giọng.
- Hệ thống?
- Nhìn cái phản ứng này thì chắc là không rồi. - Tiêu Phạm Nhạc lẩm bẩm.
Phạm Nhạc có chút suy tính. Hệ thống đưa ra nhiệm vụ tự tay cô giết Tần Hàn, có phải hay không là dùng tay của Lâm Phạm Nhạc giết? Vẫn là dùng tay Tiêu Phạm Nhạc giết?
Nói thế nào đi nữa thì cô cũng không muốn hoàn thành nhiệm vụ này. Cô không muốn giết người.
- Không biết cô có kỹ năng diễn xuất hay không, nhưng trình độ tuyệt đối không bằng tôi. Tạm thời đừng nhận phim hay chương trình nào cả. Đợi sau khi tôi tiến nhập giới giải trí sẽ cùng cô đi tiếp. - Tiêu Phạm Nhạc trầm ngâm.
- Em không cho phép chị tiến vào giới giải trí!
Tiêu Phạm Nhạc nhìn tới. Lâm Phạm Hoàng đang đứng trước cửa, ngoài ra không có ai khác. Mặc dù trong lòng nổi sóng, vẻ mặt cô vẫn ung dung.
- Nghe hết rồi à?
Lâm Phạm Hoàng bước vào phòng, khóa trái cửa. Anh trừng mắt với Tiêu Phạm Nhạc.
- Lâm Phạm Nhạc, rốt cuộc chị đang nghĩ cái gì? Ở trong vũng bùn này nhiều năm như vậy, chị bây giờ còn muốn quay lại sao?
Tiêu Phạm Nhạc cụp mắt.
- Thì đã sao chứ? - Tiêu Phạm Nhạc cười lạnh. - Lâm Phạm Hoàng, bây giờ nhìn lại đi. Chị mày hiện tại là Tiêu Phạm Nhạc viên minh châu của Tiêu gia, chứ không phải Lâm Phạm Nhạc chị gái của mày. Chị đây làm gì cũng không liên quan tới mày.
- Chị-...!
Lâm Phạm Hoàng chưa bao giờ tin vào lời nói cùng vẻ mặt của Phạm Nhạc. Cô là một diễn viên xuất sắc, anh còn lâu mới đi tin cô.
Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ nhảy xuống giường.
- Chăm sóc cho tốt chị của mày đi.
Cô đi về phía cửa, với tay mở khóa.
- Nếu như là vạch mặt người hại chết chị, em cũng có thể.
Tiêu Phạm Nhạc dừng lại, thở dài. Cũng không biết là có phải thở dài vì không mở được cửa không, cô lắc đầu. Bận rộn đi kéo một cái ghế, cô thờ ơ đáp:
- Không có khả năng. Danh tiếng của mày không lớn thế, hơn nữa mày cũng không phải diễn viên.
Lâm Phạm Hoàng nắm chặt tay. Anh không phải diễn viên, là ca sĩ.
Tiêu Phạm Nhạc cuối cùng cũng mở được cửa, thở ra một tiếng đem ghế đặt về chỗ cũ.
- Lâm Phạm Nhạc, chúng ta cùng tên nên cũng khó phân biệt. Tên thật của cô không muốn nói tôi cũng không ép, dùng tên tôi cũng được. Sau này cô gọi tôi là A Nhạc hay Nhạc Nhạc gì cũng được, tôi gọi cô là Lâm Nhạc. Vậy đi.
Tiêu Phạm Nhạc mở cửa bước ra ngoài. Không biết nghĩ gì, rốt cuộc cô dừng lại.
- An tâm, chị hiện tại nói sao cũng rất được Tiêu gia chăm chút. Huống hồ gì cũng không phải lần đầu bước vào giới giải trí.
Nói rồi cô đi thẳng. Lâm Phạm Hoàng thở dài. Lâm Phạm Nhạc nhìn qua.
- Cô ấy đâu cần cậu chăm sóc.
- Chị không hiểu đâu, chị ấy vẫn còn trẻ con lắm.
Lâm Phạm Nhạc cười nhạt một tiếng.
- Như thế nào mới là người lớn chứ?
Lâm Phạm Hoàng nhìn qua Lâm Phạm Nhạc. Cô gái trên giường phảng phất mang một tia khí chất của Lâm Phạm Nhạc, lãnh ngạo đến đáng ngạc nhiên.
***
Lúc Phạm Hoàng ra tới phòng khách thì không thấy Tiêu Chí Hào đâu cả. Cũng không nhìn thấy Phạm Nhạc.
- Chí Hào đâu rồi?
- Vừa mới đi cùng A Nhạc rồi. Lát là quay lại ngay.
Nghe hai từ "A Nhạc" Phạm Hoàng cảm thấy khó chịu. Anh bực bội ngồi xuống. Phó Hành Thâm lại gần, rất không có tiền đồ đưa ra bộ mặt lấy lòng.
- Còn giận à?
Phạm Hoàng hừ lạnh một tiếng. Ở một bên Hứa Tuân Nha hoàn toàn không muốn lên tiếng. Vừa lúc cửa mở.
- Được rồi, MV cứ vậy đi, tôi phải đưa A Nhạc về đã.
- .....
Còn may bọn họ đã bàn tính trước, hôm nay chỉ thống nhất thôi đấy. Nếu là thật sự bàn tính, thời gian hôm nay dành ra còn chưa tới một tiếng nữa.
- Lâm Phạm Hoàng, sau này phải gọi em là chị đó. - Phạm Nhạc thể hiện tâm tình rất tốt.
Lâm Phạm Hoàng xoa trán. Bà chị này của anh cũng thật...
- Được rồi, sau này sẽ gọi là chị Tiểu Nhạc.
Phạm Nhạc tỏ vẻ rất vui vẻ, nắm tay Tiêu Chí Hào. Không hiểu sao Phạm Hoàng lại thấy cái bàn tay kia của Tiêu Chí Hào đặc biệt gai mắt.
Đám người ngạc nhiên nhìn Phạm Hoàng. Tên này vốn là người ngang bướng. Bắt hắn gọi một người lớn tuổi hơn là chị còn khó, đừng nói tới gọi một con nhóc là chị.
- Anh, lần sau lại dẫn A Nhạc tới đây được không? - Phạm Nhạc lắc lắc tay Tiêu Chí Hào.
Tiêu Chí Hào hoàn toàn không có cách từ chối cái bộ mặt kia. Anh xoa trán.
- Thỉnh thoảng cứ dẫn qua chơi.
Có tiếng mở cửa, mọi ánh mắt đổ qua.
Cô gái xinh đẹp ăn mặc đơn giản đứng phía cửa. Mặc dù cô ta chỉ là đứng yên đó, nhưng lại toát ra một loại khí tràng đáng sợ. Một ánh mắt của cô ta cũng đủ sắc bén để khiến người ta run sợ. Đây là hình tượng nữ thần lạnh lùng của ảnh hậu Lâm Phạm Nhạc.
Tiêu Phạm Nhạc tỏ vẻ rất tán dương.
- Chị! - Phạm Hoàng nhíu mày.
Lâm Phạm Nhạc mỉm cười, lại gần phía Tiêu Phạm Nhạc.
- Đứa bé này rất đáng yêu, tôi rất thích. Sau này có thể thì đưa nó đến đây nhiều một chút, tôi sẽ thường xuyên ghé qua.
Tiêu Chí Hào hoàn toàn không biết nói gì.
- Chị định trở về à? - Lâm Phạm Hoàng liếc mắt.
Lâm Phạm Nhạc cười nhạt một tiếng.
- Tất nhiên phải trở về. Ít nhất cũng phải báo bình an với fan hâm mộ một tiếng.
Tiêu Phạm Nhạc đặc biệt ưa thích dáng vẻ này của Lâm Phạm Nhạc. Cô buông tay Tiêu Chí Hào, lon ton chạy tới.