Hệ Thống Cứu Vớt Những Người Vợ Song Tính Bi Thảm


Tạ Ngọc Ngưng có chút lo lắng mà nhìn anh, sợ anh sẽ gây bất lợi cho bà vú của mình.

Y cho rằng sau khi người này biết được bí mật lớn nhất của mình rồi thì chắc chắn sẽ lấy nó để uy hiếp y những chuyện khác nữa.Kết quả y không nghĩ tới, Quý Uyên thế mà thật sự giống như một tiểu thái giám nghe lời, cụp mi rũ mắt, kêu đi quét rác là đi quét rác, bảo đi múc nước là đi múc nước, nói đi tưới hoa là tưới hoa.

Cho dù có sai bảo việc gì cũng đều không có một câu oán giận hay lộ vẻ bất mãn trên mặt.Tạ Ngọc Ngưng cứ thế nhìn anh bị bà vú sai sử cả nửa ngày.


Thấy anh nghe lời như thế, y không khỏi nghĩ đến đêm qua tên này đã làm những chuyện quá mức với mình ra sao, thế là y cũng mở miệng, sai anh đi nhà kho dọn mấy vật nặng trong đó ra.

Chờ cho đến khi anh thật vất vả mới dọn ra hết, y lại ra lệnh cho Quý Uyên dọn vào lại, còn y thì đứng một bên nhìn cả quá trình, tâm tình cũng theo đó mà trở nên vui vẻ hơn không ít.Bà vú có chút nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng khuyên nhủ y: “Nương Nương, người làm như vậy, có phải là hơi có chút quá mức không?”“Chỗ nào quá mức? Nghe theo lệnh chủ còn không phải là bổn phận của tên nô tài như hắn sao?” Trên mặt Tạ Ngọc Ngưng cười đến có chút đắc ý.

Thậm chí y còn nghĩ trong lòng, ở ban ngày cứ thế này sai bảo cho Quý Uyên mệt đến nửa chết nửa sống đi, để tới tối hắn không còn sức dày vò y nữa.Cả một quãng thời gian dài, đến giờ bà vú mới lại lần nữa nhìn thấy Tạ Ngọc Ngưng lộ ra nụ cười tươi như vậy thì trong lòng cũng yên tâm không ít.

Bà không nói gì nữa, mà ngầm lén lút đưa nước trà cho Quý Uyên, cũng nói mấy câu trấn an anh luôn.“Nương Nương cũng là coi trọng ngươi, này đó là tiền thưởng cho ngươi.


Tiểu Uyên Tử à, ngươi sẽ không vì thế mà bất mãn với Nương Nương chứ?”Quý Uyên tỏ ra không hề tâm cơ mà cười nói: “Ta thích làm việc vì Nương Nương.

Vừa rồi nhìn thấy Nương Nương cười, ta cảm thấy tất cả những gì mình làm đều rất đáng giá.”Thấy anh biểu hiện tốt như vậy, bà vú càng thêm thích anh.Thời tiết có chút lạnh, bà vú đứng cùng anh trong một chốc rồi qua khuyên Tạ Ngọc Ngưng đi vào trong phòng.Sau khi Tạ Ngọc Ngưng vào phòng, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.

Kết quả, vốn Quý Uyên phải ra dọn đồ tiếp nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy mặt mũi đâu.

Y tức khắc có chút không vui mà nói: “Cái tên Tiểu Uyên Tử này, chắc là chạy đi đâu lười nhác rồi, bà vú, ta đi xem thế nào!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận