Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trong đôi mắt bừng sáng Mino hiện vẻ vui sướng.

Cô ta ra sức đứng thẳng người. Hôm nay Quý Thần đã mua cho cô ta một bộ váy liền, khiến cô ta trông càng thu hút ánh nhìn, phù hợp với thân phận bà Tư hơn.

Cô ta cúi đầu kéo gấu váy, rồi lại sờ lên mặt mình. Nhờ dùng thuốc tiêu sưng mà Quý Thần đưa nên mặt cô ta hiện giờ đã trở lại bình thường.

Hôm nay Mino để mặt mộc chứ không trang điểm, trông khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc đi làm, bởi vì Quý Thần đã nhắc khéo cô ta rằng ngài Tư thích người mộc mạc.

Cô ta kiêu căng ngẩng cao đầu, đi vào biệt thự trước cả Quý Thần.

Quý Thần giật mình nhìn Mino, khuôn mặt không giấu được vẻ giễu cợt. Anh ta khẽ lắc đầu, cũng không so đo mà chỉ đi theo cô ta vào phòng khách.

Lúc thấy Tư Chính Đình, Quý Thần kính cẩn cúi đầu bước nhanh tới: “Ông chủ.”


Tư Chính Đình lại nhìn đồng hồ, “ừ” một tiếng.

Mino đứng sau Quý Thần, si mê nhìn anh. Đồ vest màu đen, giày da bóng loáng, tất cả đều tôn lên địa vị cao quý của anh. Anh chỉ tùy tiện ngồi ở đó nhưng vẫn toát ra khí chất cao sang tột độ. Vẻ cao quý và khí chất từ bên trong này khiến tim con người ta đập rộn lên.

Đây là người đàn ông cô ta yêu đơn phương ngần ấy năm!

Giờ đây, người đàn ông này cuối cùng cũng đã thuộc về cô ta.

Cả người Mino run lên nhè nhẹ vì quá kích động, cô ta tiến lên trước, gọi: “Ngài Tư.”

Tư Chính Đình không trả lời cô ta, chỉ cúi đầu xem đồng hồ. Bọn họ đã hẹn thời gian, theo lời Quý Thần thì đáng ra người còn lại phải đến từ hai phút trước rồi, vậy mà vẫn chưa thấy đâu.


Xem ra anh phải phổ cập một chút kiến thức về thời gian cho Quý Thần.

Anh nheo mắt lại, Mino đã tự động ngồi xuống đối diện anh, “Ngài Tư, em mới là Cố Khuynh Nhan, đây là chuyện mà mẹ ngài đã thừa nhận, ngài…”

“Cô muốn trở thành Cố Khuynh Nhan?” Tư Chính Đình cắt ngang lời cô ta, giọng nói lạnh lẽo, không hề có chút tình cảm nào.

“Đúng, chính bản thân em đã là Cố Khuynh Nhan rồi. Trang Nại Nại đối xử với mẹ của ngài như thế quả thật là quá đáng, nhưng mà… hai đứa trẻ mới sinh không thể không có mẹ được. Em cũng chỉ lấy lại thân phận của mình mà thôi, ngài sẽ không… trái ý mẹ ngài đấy chứ? Vả lại, về mặt pháp luật thì em chính là Cố Khuynh Nhan, vợ của ngài, mẹ của hai đứa trẻ, dù ngài có không muốn thừa nhận cũng không được.”

Tư Chính Đình nghe vậy mới hờ hững ngẩng đầu lên. Bắt gặp dáng vẻ vui sướng của Mino, anh chỉ cảm thấy cô ta đáng thương đến buồn cười. Anh vốn không muốn kéo cô ta vào chuyện này, từ trước đến nay, anh vẫn luôn nương tay với phụ nữ. Nhưng bây giờ cô ta lại dám đẩy Nại Nại, đẩy Ms. Đinh ngã cầu thang!

Đã như vậy thì lợi dụng cô ta cũng là lẽ đương nhiên. Tư Chính Đình đưa tay nới lỏng cà vạt rồi nói, “Không làm trái.”

Mino ngây người, sau đó lại nghe Tư Chính Đình nói tiếp, “Từ nay về sau, cô chính là Cố Khuynh Nhan.”

Đúng lúc này, bên ngoài nhà họ Tư truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận