Cứ thế trôi qua mấy ngày ở nhà ông phú hộ nọ, cô Nguyệt đúng thật là kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, tầng lớp tiểu tư sản chính hiệu. Mang tiếng là ngày ngày vẫn ra đồng cùng bà cùng chị cuốc đất nhổ cỏ, nhưng Nguyệt chỉ được cái ham ăn lười làm, nhổ được một luống thì kêu nhọc kêu mệt, lóc cóc ngồi phơi thây trên bờ ruộng.
Trông ngứa cả mắt, nhưng cũng chẳng kẻ nào thèm quan tâm, con này nó không điên điên dở dở làm lỡ việc của người ta là may lắm rồi, chứ ở đấy mà mong nó làm nên cái trò chống gì.
Như thường lệ, cô Nguyệt đang ngồi trên lưng trâu ngậm cỏ, mấy đứa trẻ con hôm nọ rúc rích trốn ở một góc. Thằng Tí nhặt một viên đất, nghịch ngợm nhe hàm răng mới gãy ra cười, đoạn nó lấy đà, ném một phát trúng ngay lưng áo cô Nguyệt.
Cú ném làm cô giật nảy cả mình, rơi từ lưng con trâu xuống đất, cái mông kêu lên bộp một phát, nhìn là biết đủ đau rồi. Nguyệt nhăn nhó mặt mày quát ầm lên:
- Ranh con nào ném đá giấu tay, bà mày mà bắt được thì biết tay bà.
Có tiếng cười khúc khích phát ra từ trong bụi lau dại, Nguyệt lồm cồm bò dậy, đoạn nhặt một viên đất to đùng từ dưới ruộng lên. Dám trêu vào bà, bà cho chúng mày biết tay.
Có tiếng trẻ con từ trong bụi vọng ra:
- Đại ca, đại ca còn nhớ bọn em không?
Chúng nó lồm cồm nối đuôi nhau bò ra từ trong bụi, mặt đứa nào cũng lấm lem, đen xì xì như đi đánh dậm. Nguyệt nghi ngờ nhăn nhó mặt mày:
- Mấy nhóc là ai?
- Biết ngày mà, Tũn đâu, nói cho chị ấy biết anh em mình là ai.
Thằng Tũn vâng lời:
- Dạ anh Tí. Thưa đại ca Nguyệt, tụi em chính là bang "Dốt đặc cán mai" nức tiếng một thời do anh Tí đây làm bang chủ, và là đệ tử của đại ca Nguyệt ạ.
À! Hoá ra là lũ nhóc con bị bắt nạt hôm nọ đây mà, nhưng chúng nó vừa bảo cái gì ấy nhở? Gì mà "Dốt đặc cán mai"? Nhưng mà anh Tí của tụi nó làm bang chủ, còn Nguyệt chỉ được làm đại ca thôi? Rồi cuối cùng cái chức bang chủ to hơn hay là đại ca to hơn?
Nguyệt khoanh tay lại, híp đôi mắt quan sát bọn này:
- Thế ai to nhất?
- Tất nhiên là anh Tí đây to nhất rồi. - Cả bọn đồng thanh thưa.
Bọn này vô lí thật đấy, suy nghĩ một lát, Nguyệt giả đò hỏi:
- Thế ai là người nhiều tuổi nhất nào?
- Dạ...chị Nguyệt ạ!
- Thế người lớn nhất có phải người to nhất không?
- Có ạ!
- Đúng rồi, thế thì từ bây giờ, chị...Nguyệt đây, chính là người to nhất cái bang hội của mấy đứa, nhớ chưa?
Nghe Nguyệt nói thì cũng thấy thuyết phục, nhưng chúng nó lại chẳng hiểu đoạn vô lý ở đâu. Không hổ danh là băng nhóm dốt đặc cán mai, tụi nó khoanh tay lại, đồng thanh trả lời:
- Dạ nhớ rồi ạ!
Tẩy não lũ trẻ con xong, Nguyệt cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng. Thôi! Đã có duyên gặp nhau hai lần, âu cũng là kẻ cùng hội cùng thuyền, chúng nó đã nhận Nguyệt làm đại ca, thì cô cũng cần phải có trách nhiệm với tụi trẻ. Tự nhiên bản năng làm mẹ trong Nguyệt thức tỉnh, dù chưa có đứa con nào, nhưng nhìn bọn nhỏ khắc khổ, gầy trơ ra như que củi, cô cảm thấy phần nào vô cùng thương xót.
Nguyệt rơm rớm nước mắt, xoa đầu thằng Tí:
- Được rồi! Đã được mất đứa giao phó trách nhiệm, chị đây sẽ không phụ lòng chúng bay. Nói đi, mấy đứa muốn gì?
Nghe Nguyệt hỏi, mắt 5 đứa trẻ con sáng rực, tụi nó châu đầu vào nhau như tuyển thủ bóng đá họp bàn chiến sự, xong xuôi, thằng Tí chạy lại thưa:
- Thưa đại ca, từ sáng đến giờ 5 anh em chúng em chưa có gì vào mồm, đói lắm đại ca ạ. Đại ca có gì ăn không?
Ai dà! Hỏi câu này đúng là làm khó kẻ nghèo hèn như Nguyệt mà. Cô vội quay lưng lại, móc hết trong túi trước túi sau, thò tay vào trong yếm, nhưng ngoài một đống cáu bẩn do chưa được tắm ra thì chả có cái chó gì cả. Nguyệt cũng khổ tâm hết sức chứ bộ.
Nhưng nhớ ra một điều gì đó, khuôn mặt cô bí hiểm, vẫy tay ra hiệu cho lũ trẻ lại gần:
- Mấy đứa ăn khoai không?
- Có ạ, khoai gì tụi em cũng ăn được hết, khoai sống, khoai nướng, khoai luộc này, có gì ăn nấy.
- Được! Im lặng đi theo chị mày, chị dẫn chúng bay ra lối đi bí mật.
Trên cánh đồng nho nhỏ, lũ trẻ nối đuôi nhau theo kẻ to đầu phía trước. Đi qua một cái ao nhỏ, nước đục ngầu, tôm cá đã cạn sạch, sau đó lại tiếp một đoạn nữa, lộ ra vài tấm phên đã bị vỡ nát, theo lỗ hổng ấy, Nguyệt như điệp viên 007 lăn vào trong, mấy đứa trẻ cũng bắt chước theo ngay tắp lự.
Bỗng thằng Tũn kêu lên:
- Ôi giời ôi! Đây là ruộng nhà cụ Trình, thầy cậu Đạt mà.
- Đạt nào thì chúng mày cứ kệ đi, chết đói đến nơi rồi mà còn để ý làm gì.
Nguyệt vừa mắng chúng nó xong thì bụng cũng sôi lên ùng ục. Đấy! Hồi trước còn ở thế kỷ 21 thì sáng làm nhẹ cái bánh bao, xế xế thì lót dạ hộp sữa Yomost, trưa đến thì bún chả, có hôm nem nướng, chiều thì khát nên uống ngay cốc trà sữa full topping. Nào có khổ sở như bây giờ, cơm không có mà xơi, nước chẳng có để tắm, trong lòng Nguyệt buồn khổ lắm chứ.
Mấy đứa trẻ vẫn còn rón rén không dám ra tay, Nguyệt bèn vội vàng nói:
- Đào khoai đi, mạnh dạn lên, chị mày bảo kê.
- Thồi! Bọn em sợ lắm.
Mấy đứa nhát chết này, Nguyệt nghiến răng nghiến lợi:
- Thế thôi mấy đứa ra ngoài đi, để chị mày đào cho mà ăn.
Chỉ nghe có thế, tụi nó bò theo đường cũ ra hết bên ngoài, thế là tự Nguyệt phải ra tay. Vì miếng cơm manh áo, đành phải lao động vậy.
Thế là cô Nguyệt nhà ta cúi xuống, ung dung đào bới một hồi, chẳng biết tốt số thế nào, móc ngay ra một chùm khoai, củ nào củ nấy to bự. Hai mắt cô sáng như đèn pha ô tô, quả này là no đến tối luôn rồi.
Vừa nhổ, cô Nguyệt vừa ném ra phía bên ngoài, khẽ thét gọi:
- Bắt lấy này.
Chẳng cần cô nói chúng nó cũng tự biết đường làm, cái ăn đến tận miệng, tội gì mà để vụt mất. Sợ thì sợ thật, vì nhỡ đâu bị người làm nhà cụ Trình bắt được, người ta đánh chết ngay không chừng, nhưng đói quá, đành phải liều thôi.
Nhắc tào tháo là tào tháo tới ngay, ai mà có ngờ, cậu Đạt béo ú được 4 đứa người hầu lực lưỡng kiệu qua chốn này đi thả diều. Gặp ngay phải cái dáng lúi húi đào trộm khoai của Nguyệt, cái miệng cậu Đạt nhà cụ Trình hét ầm lên:
- Ái dồi ôi! Chúng bay đâu, bắt trộm...
Cả lũ nghe giọng cậu nhà mình quát, giật bắn cả người, vứt tạch cái kiệu đấy định chạy ra bắt người. Cậu Đạt bị ngã đau quá, cái miệng bé tẹo lại gào lên:
- Cậu ngã rồi đây này, tí về cậu mách cụ để cụ phạt chết chúng mày bây giờ.
Lũ chúng nó lại phải quay về, kiệu cái thân thể tròn xoe ấy lên vai, khốn khổ đuổi theo kẻ trộm.
Thấy mình bị phát hiện, Nguyệt ra hiệu cho lũ trẻ con chạy ngay, đâu có ngu mà dừng lại để bị bắt.
Cô Nguyệt chân đất mắt toét, chạy đâu có nhanh bằng mấy tên cao to lực lưỡng. Chúng vừa địu cậu Đạt trên vai, vừa thét đuổi bằng được cô Nguyệt. Chết chửa? Lo chuyện bao đồng làm gì, giờ mà bị bắt thì biết làm sao? Mà nhé, lũ trẻ con kia đúng là bọn ăn cháo đá bát, chúng chui vào hết lỗ nào rồi, còn mỗi Nguyệt thân chinh lao vùn vụt như chó chạy ngoài đồng.
Chạy qua ruộng nhà ai, lại trèo qua chiếc tường gạch thấp, kia rồi, sắp tới ruộng nhà mình rồi, cố gắng một chút nữa thôi Nguyệt ơi!
Mấy tên hầu nhà cụ Trình vẫn dí sát đằng sau lưng. Dai như đỉa đói vậy. Mặt đứa nào đứa nấy bặm trợn, cậu Đạt thì chỉ tay ra hiệu. Nguyệt run sợ trong lòng, không biết lúc bắt được, chúng có vặn cổ cô ra không?
Nguyệt chống tay lên tường, nhảy một phát qua tới bên ruộng nhà cụ Tổng Hoà. Lũ người dữ tợn kia vẫn theo sát nút.
Một thân hình cao lớn, nước da màu mật ong, chiếc áo ướt đẫm mồ hôi được vắt lên vai, trên những múi cơ bụng là mấy giọt nước tinh nghịch háo sắc không muốn rơi vào đất. Mắt Nguyệt sáng bừng, ông trời ơi, đây đích xác là vị cứu tinh của cô rồi.