Vị cơ trưởng kia hiển nhiên chẳng còn hứng ăn, một mình bỏ đi.
Một hồi sau, Đỗ Vũ Phi khoan thai bước tới, mặc dù trên mặt tỏ vẻ áy náy, nhưng bước chân lại rất thong dong: “Ngại quá, trên đường kẹt xe.”
Có lẽ tất thảy lửa giận của y đều đã xả trôi hết theo màn vả mặt vừa rồi của Tống Khải Minh, lúc này đột nhiên y cũng không còn bực bội nữa, chỉ nói: “Đàn anh, lát nữa em phải họp.”
“OK,” Đỗ Vũ Phi ngồi xuống, “Anh sẽ không để em bị muộn.”
“Em hôm nay có theo dõi giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh không?” Đỗ Vũ Phi vừa từ từ ăn, vừa hỏi, “Kể từ lúc có tin đồn thu mua đến giờ, giá vẫn đang tiếp tục tăng cao.”
Đâu phải chỉ là tiếp tục tăng cao, phải nói là lao vút lên như gắn tên lửa, cứ như thể những ảnh hưởng tiêu cực từ vụ ly hôn căn bản chưa từng tồn tại.
Vĩnh Tinh thành công thu mua S-power, lập tức liền cứu chuộc lại tất cả những lần ngã giá cổ phiếu suốt từ đầu năm tới giờ.
Thiệu Quang Kiệt vui sướng đến nỗi suýt thì khui sâm panh ăn mừng ngay trong văn phòng, toàn bộ nhân viên ai cũng thở phào một hơi.
“Kẻ bắt đấy đợt vừa rồi hẳn là kiếm bộn tiền.” Lâm Dục Thư nói.
“Đúng.” Đỗ Vũ Phi dừng đũa, cố ý nói chậm lại, “Anh nghe nói, phía Singapore có động tĩnh.”
“Singapore?”
“Có một quỹ đầu tư mạo hiểm đang gom góp số tiền khổng lồ.”
Trong lòng Lâm Dục Thư đột nhiên trùng xuống, nói ra một cái tên, hỏi: “Không lẽ nào là hắn?”
Đỗ Vũ Phi hết sức bất ngờ: “Em cũng đã nghe ngóng được rồi sao?”
Lâm Dục Thư nặng nề thở dài, đồ ăn trong miệng đột nhiên nhạt thếch.
Không phải y nghe ngóng được gì mà chỉ là y suy đoán logic.
“Có điều,” Đỗ Vũ Phi lại nói, “Không hiểu sao bọn họ lại muốn nhúng tay vào vụ này.”
“Đánh hơi thấy mùi thơm mà thôi.” Lâm Dục Thư thuận miệng phụ họa.
Đỗ Vũ Phi bắt đầu chậm rãi phân tích tình hình đầu tư vốn nước ngoài, phán đoán xu thế tài chính, … Những y căn bản không có hứng thú, chỉ thi thoảng ậm ừ hai câu.
“Mà em thật sự không cân nhắc tới làm cho anh sao? Trước kia chúng ta tham gia cuộc thi đầu tư mô phỏng, rõ ràng rất ăn ý.”
“Hiện giờ em ở Vĩnh Tinh đang phát triển rất khá.”
“Anh sẽ mong nối cho em với một vài người quen của anh.” Đỗ Vũ Phi tiếp tục thuyết phục, “Em biết mình còn có thể tiếp tục tiến lên mà.”
Với mạng lưới quen biết hiện giờ của Lâm Dục Thư, chưa chắc còn cần Đỗ Vũ Phi móc nối thêm gì.
Chưa chắc Đỗ Vũ Phi đã quen biết nhiều tai to mặt lớn hơn y.
Nếu lời này nói từ hồi y còn đang đi học, có lẽ y sẽ lập tức hấp tấp sán vào.
Nhưng sau nhiều năm công tác như vậy, tiêu chuẩn của y nay đã cao hơn nhiều, căn bản đã không cần trông vào người khác móc nối giúp mình nữa.
“Không cần đâu, đàn anh.” Y lễ phép cười cười, “Có lẽ em có thể mắc nối giúp anh với vài người đó.”
Bị lật ngược thế cờ, ánh mắt Đỗ Vũ Phi thoáng chút kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh đã chữa ngượng: “Là anh mạo phạm rồi.”
“Không có gid.” Lâm Dục Thư giơ lên chén trà, lấy trà thay rượu, “Về sau còn nhiều dịp để giao lưu mà.”
Dù hôm nay là sinh nhật của y, nhưng cả buổi chiều tâm trạng rất tệ.
Buổi tối tới quán bar mà Lư Tử Bác đã bao, y chơi đủ mọi trò mà vẫn không thể vui lên nổi, cuối cùng một mình một góc yên lặng uống rượu.
“Cậu sao vậy, tiểu Lâm?” Lư Tử Bác cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh rồi khoác vai y, “Hôm nay tôi gọi tới bao nhiêu mỹ nữ như vậy mà cậu còn không chịu nể mặt sao?”
“Tối nay tôi đến đã là nể lắm rồi.” Lâm Dục Thư uống một ngụm Whiskey, trong quán bar hơi bí, y bực bội cởi ra hai cái áo.
“Tâm trạng không tốt sao?” Lư Tử Bác coi như có mắt, “Ai bắt nạt cậu? Nói anh em nghe coi?”
Lâm Dục Thư cũng không định nói ra.
Đang muốn kêu Lư Tử Bác đi chỗ khác chơi thì lúc này y bỗng nhiên ngửi thấy một mùi trầm đen thoảng tới.
Giữa bầu không khí ồn ào đầy hơi cồn của quán bar, mùi hương này có vẻ rất gây chú ý.
Lâm Dục Thư đặt ly rượu xuống, đang định quay đầu lại thì có người từ phía sau vòng tay vây quanh y, ghé vào tai y thấp giọng nói: “Nghe nói hôm nay sinh nhật cậu.”
Mùi trầm đen bỗng nhiên rõ ràng hẳn, giọng nói trầm thấp quen thuộc, quả nhiên chính là kẻ đầu xỏ khiến y tâm trạng không tốt.
Y nhíu mày hỏi: “Sao anh biết?”
“Xem tin nhắn trong nhóm chat.” Tống Khải Minh hơi thối lui một chút, “Sinh nhật vui vẻ.”
Tâm trạng của y cũng không vì một lời chúc mừng mà khá hơn chút nào.
“Anh uống rượu sao?”
“Không.” Tống Khải Minh nói.
“Vậy mang tôi ra ngoài.” Lâm Dục Thư một hơi uống cạn ly, “Tôi có lời muốn nói với anh.”
“Đi đâu?” Lúc này Lư Tử Bác lại không có mắt, hứng thú hừng hực theo sau Lâm Dục Thư, “Hai người đi đâu chơi? Tôi cũng muốn đi.”
“Cậu ra chỗ khác chơi đi.” Lâm Dục Thư đẩy ra Lư Tử Bác, túm cổ tay Tống Khải Minh kéo hắn ra bãi đỗ xe ngoài quán.
Tống Khải Minh thả chậm bước chân, hỏi: “Lái xe của ai?”
Lâm Dục Thư ném chìa khoá Civic cho hắn.
Dần dần bỏ lại khung cảnh thành phố sau lưng, Civic cuối cùng lên tới chòi vọng cảnh trên đỉnh núi.
Đêm muộn, dưới núi cảnh tượng phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt hơn hẳn ban ngày.
Xung quanh thi thoảng có xe đi ngang qua, ánh đèn tĩnh mịch chiếu sáng chòi vọng cảnh.
Trên núi và dưới núi như bị chia cắt làm hai thế giới đối lập.
“Có chuyện muốn nói với tôi?” Tống Khải Minh đóng cửa xe, đi theo sau lưng y tới hàng rào lan can.
Im lặng suốt dọc đường tới tận lúc này, Lâm Dục Thư cuối cùng mở miệng.
Y nhìn thành phố dưới núi, nói: “Là anh.”
“Cái gì là tôi?” Tống Khải Minh hỏi.
“Kẻ tuôn ra tin tức ly hôn rồi bắt đáy cổ phiếu Vĩnh Tinh,” y dừng một chút, nhàn nhạt thu tầm mắt lại, nhìn về phía hắn, “là anh.”
Tống Khải Minh không cho ý kiến, đặt hai tay lên lan can mà hỏi: “Tại sao là tôi?”
Mặc dù hắn không thừa nhận nhưng thái độ bình thản như vậy đã gián tiếp chứng thực suy đoán của Lâm Dục Thư.
“Bởi vì trong tất cả những chuyện này, anh là người được lợi nhiều nhất.
Nếu tôi không nhầm, anh vẫn luôn cố tình khống chế tiến độ đàm phán.
Đối với bên ngoài anh tuồn ra những tin tức bất lợi, cũng không phải là để đòi nâng giá thu mua, mà thực chất là nhầm kìm hãm giá cổ phiếu, tạo thành bước đệm trước khi tung ra scandal ly hôn.”
“Nếu theo lời cậu nói, ” Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi nói, “Sao tôi không sớm tung ra scandal đó? Như vậy sao cổ phiếu sẽ sụt sớm hơn, tôi đỡ phải phí sức kiểm soát tiến độ đàm phán.”
Đây cũng là điều mà ban đầu Lâm Dục Thư nghĩ không ra.
Nhưng kết hợp với tin tức từ phía Đỗ Vũ Phi, hết thảy đều trở nên dễ hiểu.
“Bởi vì gom góp tiền cần thời gian, mà anh nhất định phải tính toán căn chỉnh thời gian cho chính xác.
Vài tỷ đôla không phải nhỏ, nếu tin đồn ly hôn tuôn ra quá sớm, tiền của anh lại chưa tới tay, vậy Vĩnh Tinh nhất định sẽ nghĩ cách cứu giá cổ phiếu, làm anh phải mua vào với giá cao hơn.
Vậy nên anh vừa phải chờ phía Singapore giúp mình gom góp tiền, vừa phải kéo dài thời gian đàm phán.
Đến khi tiền đã gom đủ, anh lập tức đến tung tin đồn để bắt đáy, tranh thủ thời cơ mua vào với giá thấp nhất có thể.”
“Đương nhiên là cần.” Lâm Dục Thư nhíu mày, “Anh vay tới vài tỷ để bắt đáy, nếu như sau khi anh mua vào mà giá cổ phiếu không lập tức tăng ngay, Vậy thì số tiền anh bỏ ra sẽ bị om lâu, phải cõng thêm lãi suất.”
Những sự kiện tưởng chừng không liên quan tới nhau nhưng khi móc nối lại liền lộ ra là lớp lớp trong ngoài của một âm mưu hoàn hảo.
Tống Khải Minh nhất định phải đảm bảo rằng ngay khi tin đồn ly hôn bắt đầu gây ra tổn thất cho Vĩnh Tinh, vụ thu mua có thể mau chóng dàn xếp, như vậy thì cổ phiếu mà hắn đã mua mới nhanh chóng tăng giá, hắn sẽ không cần phải thế chấp nhiều cho khoản vay của mình.
Ngược lại, nếu như giá cổ phiếu giảm mãi không ngừng, tất cả số tiền hắn vay sẽ bay màu nhanh chóng, đẩy hắn tới nguy cơ phá sản.
Lâm Dục Thư nói đến đây, chuyện đã rất rõ ràng, Tống Khải Minh cũng không cần tiếp tục giả bộ nữa.
Hắn xoay người, tựa vào lan can, nhìn y, “Sao cậu lại đặt mối nghi ngờ lên đầu tôi?”
“Rất nhiều manh mối đều chỉ về phía anh.” Lâm Dục Thư có chút ảo não nói, “Nhưng tôi chỉ thật sự chắc chắn mình đoán đúng khi anh cố ý đến trễ vào ngày ký hợp đồng.”
Tống Khải Minh nhẹ giọng cười cười: “Đúng là tôi rất ghét đến trễ.”
“Rõ ràng có thể đến sớm hơn nhưng anh lại cố tình chờ đến khi phiên giao dịch đã chốt mới tới, là bởi vì anh muốn tranh thủ khoảng thời gian đó để bắt đáy cổ phiếu.”
“Phải.” Tống Khải Minh nhẹ nhàng thừa nhận, “Hôm nay giá cổ phiếu tăng vọt, tôi kiếm lời bằng cả một xưởng độ xe.”
Lâm Dục Thư quả thực càng nghĩ càng tức điên: “Rốt cục anh đã mua bao nhiêu cổ phiếu?”
Tống Khải Minh nhàn nhạt nhếch môi: “Cậu đoán đi.”
Quá 5% sẽ có thông cáo ngay lập tức, Lâm Dục Thư xem chừng con số này trong khoảng 4%-5%.
Nói cách khác, hắn ít nhất cũng phải bỏ ra chừng 3 tỷ đôla.
“Anh gan lớn như thế?” Lâm Dục Thư lần nữa thay đổi cái nhìn về Tống Khải Minh, “Giờ anh ôm nợ mấy tỷ đô, không sợ giá cổ phiếu không tăng sao?”
Tống Khải Minh thản nhiên nhún vai: “Vậy nên lúc này, hơn bất kỳ ai khác, tôi chính là người hy vọng cổ phiếu Vĩnh Tinh tiến triển tốt.”
Chỉ cần giá cổ phiếu còn tăng, Tống Khải Minh không cần sợ không giàu.
“Không phải anh đã theo dõi vụ ly hôn này ngay từ đầu chứ?” Lâm Dục Thư nhíu mày, trong lòng mơ hồ hiện lên một suy đoán, “Vụ thu mua chỉ là lớp ngụy trang, mục đích chính của anh chỉ là trở thành cổ đông của Vĩnh Tinh!”
“Tất nhiên.” Tống Khải Minh nói, “Bọn họ ly hôn, bên phía thiên đường trốn thuế liền có động tĩnh ngay.
Chuyện này ngay từ đầu tôi đã biết.”
Tống Khải Minh sinh sống lâu dài tại Châu Âu, hắn dễ dàng nghe ngóng được tin tức từ những thiên đường trốn thuế cũng là điều dễ hiểu, vậy mà y đã bỏ sót điểm này.
“Anh liền nhân cơ hội này, ” Lâm Dục Thư tiếp tục suy đoán, “Cộng thêm Thiệu Quang Kiệt lại đúng lúc đó tìm tới anh gợi chuyện thu mua, vậy là anh liền vẽ ra toàn bộ kế hoạch này.”
Mặc dù là một mũi tên giết ba con chim, nhưng nếu không có chút máu liều thì thật không ai dám chơi lớn như vậy.
“Tôi khá may mắn, không gặp trục trặc gì.”
“Đó mà gọi là may mắn?” Lâm Dục Thư quả thực giận không chỗ xả, “Rõ ràng là anh quá giỏi tính kế!”
“Tôi sao?” Tống Khải Minh vô tội chớp mắt mấy cái.
“Anh tiếp cận tôi chính là để đảm bảo việc thu mua thuận lợi hoàn thành,” Lâm Dục Thư nói, “Mặc dù anh không nhắm vào chút lời lãi trực tiếp từ vụ thu mua, nhưng anh cũng không muốn chịu chút thua thiệt nào trong thương vụ đó, cho nên anh liền để tôi thuyết phục Thiệu Quang Kiệt cho anh điều kiện tối ưu nhất.”
“Cám ơn cậu.” Tống Khải Minh lúc này nghiêm túc nói.
Lâm Dục Thư càng tức.
Y cho là mình và Tống Khải Minh có chung sở thích, rằng giữa hai người không chỉ là mối quan hệ công việc đơn thuần, hẳn là còn có một chút gì đó đặc biệt.
Nhưng giờ đây xem ra, sở thích chỉ là chó má mà thôi, y chẳng qua là viên gạch lót đường trong âm mưu của Tống Khải Minh.
Không thể không nói, Thiệu Quang Kiệt thật đúng là sáng suốt, biết trước phải đề phòng Tống Khải Minh.
Đây chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?
Lâm Dục Thư không muốn nói thêm gì nữa, sầm mặt đi tới chỗ Civic.
Tống Khải Minh đuổi theo, tóm chặt cổ tay y: “Cậu tức giận rồi sao?”
“Đừng đụng vào tôi.” Lâm Dục Thư hất ra, mở cửa xe bên phía ghế phó lái.
Nhưng Tống Khải Minh hai ba bước vọt lên, lại đóng sầm cửa xe lại.
“Đừng đi vội,” hắn bắt lấy cánh tay y, “Tôi cũng có lời muốn nói.”
Còn gì đáng để nói sao?
Hợp đồng còn chưa ký xong đã nhắn tin mời y đi lên núi; hôm nay sinh nhật y liền tìm tới tận quán bar, chẳng phải cũng vì y vẫn còn giá trị lợi dụng sao?
“Tôi thu mua cổ phiếu không phải vì nổi hứng nhất thời.” Tống Khải Minh nói, “Cậu cũng biết, giờ tôi ôm nợ vài tỷ, tôi quan tâm tới sự phát triển của Vĩnh Tinh hơn bất cứ ai.”
“Đừng nói là anh muốn phát triển Vĩnh Tinh, muốn tôi phò tá cho anh nhé?”
“Phải, so với Thiệu Quang Kiệt, tôi thích hợp lèo lái Vĩnh Tinh hơn.”
“Dã tâm của anh đã giấu không nổi nữa phải không?” Lâm Dục Thư tức giận tới bật cười, “Không sợ tôi mách với ông ngoại anh sao?”
“Tùy cậu.” Tống Khải Minh nói, “Tôi nhất định sẽ có được thứ tôi muốn.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại bổ sung: “Bao gồm cả cậu.”
Trong lòng Lâm Dục Thư “lộp bộp” một cái.
“Cho nên đừng giận tôi.” Tống Khải Minh mềm giọng dỗ, “Hôm nay sinh nhật cậu, giận dỗi với tôi làm gì?”
Lâm Dục Thư đứng im không nhúc nhích, không nói gì, vẻ mặt vẫn không khá lên chút nào.
“Không thì cậu nói đi,” Tống Khải Minh dường như rất không biết cách dỗ dành, rõ ràng là một con sói hoang, lại vụng về ngoắc ngoắc cái đuôi, “Muốn tôi làm gì thì cậu mới nguôi giận?”.