Trên đường về, Lâm Dục Thư chỉ đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Thật ra sau khi tỉnh táo lại, y cũng biết Tống Khải Minh không có gì phải giải thích với mình.
Thương trường xưa nay là nơi người ta tranh đoạt lợi ích, không ai bàn đến tình cảm.
Hai người bọn họ không thân chẳng quen, Tống Khải Minh làm gì cũng đâu cần phải suy xét đến tâm trạng của y?
Thậm chí cũng chỉ là vấn đề tâm trạng, còn về mặt lợi ích, Tống Khải Minh đều không tổn hại gì tới y.
Nhưng trong lòng thật sự không thoải mái.
Lúc nãy ở quán bar uống mấy chén rượu vào, hiện tại cồn bắt đầu dồn lên óc, làm cho y càng thêm khó chịu.
Cảnh vật hai bên đường không ngừng chạy về phía sau, dường như rất thích hợp để khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Lâm Dục Thư nghĩ đến sự phát triển của Vĩnh Tinh, nghĩ đến việc thăng chức, càng nghĩ càng cảm thấy rất nhiều chuyện sẽ bị Tống Khải Minh làm cho náo loạn.
Vẫn nên nghĩ theo hướng tích cực đi thôi.
Dù hiện tại Tống Khải Minh có được khoảng 5% cổ phiếu niêm yết thì hắn cũng không tài nào tác động được gì tới quyền kiểm soát công ty.
Hơn 50% cổ phần mang tính kiểm soát Vĩnh Tinh đã nằm an toàn trong tay họ Thiệu, Thiệu Chấn Bang có quyền sinh sát tuyệt đối.
Tiếp theo là hội đồng quản trị gồm 11 ghế thì thành viên nhà họ Thiệu đã chiếm 6, Tống Khải Minh cũng sẽ không có khe hở nào để lợi dụng.
Cho nên kết quả là, cổ phần trong tay Tống Khải Minh chỉ đem lại lợi ích duy nhất về mặt cổ tức.
Nếu hắn khiến giá cổ phiếu tăng lên thì bản thân hắn mới có lợi, nói cách khác, nước lên thì thuyền lên.
Cái này cũng khớp với lời hắn đã nói: chỉ hi vọng Vĩnh Tinh phát triển, bởi vì hắn và Vĩnh Tinh hiện giờ có phúc cùng hưởng, có hoạn cùng chịu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Dục Thư thực sự rất khó có thể thuyết phục bản thân rằng Tống Khải Minh chỉ muốn kiếm lời từ cổ tức.
Một kẻ dã tâm như hắn sao có thể giao tương lai của mình vào tay người khác?
Xuống xe, Lâm Dục Thư coi Tống Khải Minh như người vô hình, đi thẳng vào nhà mình.
Nhưng y còn còn chưa đến cửa nhà, Tống Khải Minh đã bắt lấy cổ tay y: “Đừng về vội.”
Lâm Dục Thư nhíu mày giãy ra, nhưng giãy không thoát.
“Buổi tối tôi mới biết hôm nay sinh nhật cậu, chưa có chuẩn bị trước.” Tống Khải Minh đi sau lưng y, đẩy hai vai y, tiến về phía nhà mình, “Đồ đạc trong nhà tôi cho cậu tùy ý chọn, coi như quà sinh nhật của tôi.”
“Tôi không cần quà của anh.” Lâm Dục Thư muốn lùi lại, nhưng Tống Khải Minh như một bức tường cản phía sau, đẩy y không ngừng lên phía trước.
“Sinh nhật sao có thể không cần quà?” Tống Khải Minh kéo Lâm Dục Thư vào nhà, còn nhấc chân đá cửa phòng đóng lại như thể sợ y chạy mất, “Đồ đạc trong nhà tôi, cậu muốn gì cũng đều cho cậu hết.”
Đồ trong nhà sao? Vậy thì chính là hàng secondhand.
Mặc dù đề nghị như vậy thoạt nghe có vẻ không thành ý, nhưng hắn lại chủ động đẩy Lâm Dục Thư đến trước tủ trưng bày, bên trong toàn là các mô hình ô tô phiên bản limited.
Nếu như là một ngày bình thường, Lâm Dục Thư hẳn là sẽ rất sung sướng, bởi vì y cũng có thú vui sưu tầm mô hình ô tô, hơn nữa bộ sưu tập của Tống Khải Minh nhìn phong phú hơn của y nhiều.
“Anh chắc chắn là tùy tôi chọn sao?”
“Đúng.” Tống Khải Minh chủ động lấy ra một mô hình, nói “Bugatti P1, bên trong nội thất đều tinh chuẩn từng chi tiết, có ưng không?”
“Ưng, vậy cái này đi.” Lâm Dục Thư nói, nhưng ánh mắt lại nhàn nhạt đảo qua cổ tay hắn, “Đồng hồ của anh.”
Tống Khải Minh ngơ ngác: “Cái gì?”
“Mô hình P1 trên tay anh và đồng hồ Richard Murs trên cổ tay anh.”
—— Nói cách khác, là chiếc đồng hộ trị giá một trăm bốn mươi vạn, toàn cầu số lượng giới hạn 500 chiếc.
“Tôi thích cái này, ” Lâm Dục Thư nói, “Cho tôi đi.”
Tống Khải Minh lúc này mới hoàn hồn lại sau một chưởng sư tử ngoạm của y, nhíu mày hỏi: “Cậu tham đến vậy sao?”
Lâm Dục Thư tỉnh bơ nói: “Học theo anh thôi.”
Tống Khải Minh không phải loại lương thiện, Lâm Dục Thư chẳng lẽ lại phải giả làm bụt?
Một khi đã nói đến lợi ích, vậy phải chơi đúng kiểu.
Lâm Dục Thư giúp Tống Khải Minh giải quyết Thiệu Quang Kiệt trong vụ thu mua, vậy báo đáp lại bằng một cái đồng hồ thì có gì quá đáng?
Ánh mắt Tống Khải Minh đau xót không thể giấu, Lâm Dục Thư nhìn mà đột nhiên cảm thấy trong lòng thư sướng.
Bực bội cả ngày, rốt cuộc tìm được chỗ để xả hận, vậy phải hung hăng xẻo thịt Tống Khải Minh một đao.
“Không muốn tặng thì thôi.” Lâm Dục Thư sảng khoái hất cằm, xoay người ra cửa, “Làm bộ hào phóng làm gì?”
“Chờ đã.” Tống Khải Minh cắn răng, kéo tay y lại.
Hắn tháo đồng hồ ra đeo cho y, nói, “Tặng cậu, nhưng không được phép giận tôi nữa.”
Lâm Dục Thư giơ cổ tay lên nhìn một chút: “Anh cũng đừng hối hận.”
“Không hối hận.” Tống Khải Minh nói, “Miễn là cậu không hờn dỗi nữa.”
Mặc dù thu nhập của Lâm Dục Thư không thấp, nhưng bỏ ra hẳn hơn một triệu để mua đồng hồ thì vẫn hơi quá hoang phí.
Đồng hồ nổi tiếng có khác, đeo vào là thấy đầm tay mà lại không hề vướng víu.
Chỉ có điều vì quá nổi tiếng nên hiển nhiên không thể đeo ra đường, hơn nữa mặt sau còn khắc tên Tống Khải Minh, dù thế nào cũng sẽ không thật sự trở thành vật sở hữu của Lâm Dục Thư.
Đương nhiên, y vốn không định mang đi rêu rao khắp nơi, chỉ muốn cho Tống Khải Minh biết tay mà thôi.
Giờ thì mục đích đã đạt, vậy để đeo trong nhà cho đỡ ghiền cũng được!
Lâm Dục Thư nhớ kỹ rõ lúc lên giường đi ngủ cũng đeo cái đồng hồ này, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại… Trên cổ tay đã trống rỗng.
Trên tủ đầu giường cũng không thấy.
Lâm Dục Thư đột nhiên hoảng hốt, chẳng nhẽ đêm qua uống nhiều, tất cả chỉ là mơ?
Nhưng có giấc mơ nào lại chân thực như thế sao?
Sau hơn nửa tiếng tìm kiếm, kết quả vẫn không thấy.
Y càng lúc càng hoảng, sao có thể như vậy được?
Bị mất cắp là chuyện không thể xảy ra – an ninh khu nhà này rất tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Dục Thư cũng chỉ có thể kết luận —— chẳng lẽ thật sự đêm qua chỉ là mơ?
Ngoài cửa có tiếng Tống Khải Minh dắt chó trở về.
Y vọt tới bên cửa, ổn định lại tinh thần rồi ló đầu ra, “Tôi hỏi anh một chuyện.”
“Ừm?” Tống Khải Minh dừng lại động tác mở cửa.
“Đêm qua…” Lâm Dục Thư cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, “Anh tặng đồng hồ cho tôi rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Tống Khải Minh nói, “Cậu đã đồng ý không giận dỗi nữa.”
“Oh.” Xem ra không phải nằm mơ.
Lâm Dục Thư định đóng cửa, lúc này Tống Khải Minh mới cảm thấy quai quái, liền tiến tới: “Không phải cậu làm mất rồi chứ??”
“Không.” Lâm Dục Thư lập tức phủ định, “Chỉ là…”
Y mím môi, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, nhưng nội tâm đã khủng hoảng: “Có lẽ… để quên ở đâu đó.”
Vẻ mặt con Ốc lúc này =))))))
“Ở trong nhà mình mà còn quên được sao?”, hắn dắt Ốc Ốc đi vào nhà y, nhìn chung quanh một chút, “Không thấy từ lúc nào?”
“Sáng nay.” Lâm Dục Thư đau đầu gãi gãi ót, “Rõ ràng tối qua lúc đi ngủ vẫn còn thấy.”
“Cậu có bao giờ bị mộng du chưa?” Tống Khải Minh đến phòng khách, nhấc gối ôm lên, “Hay là tự mình cất đi đâu rồi?”
“Không.” Lâm Dục Thư cũng nằm rạp xuống mò mẫm dưới bàn trà, “Tôi ngủ rất yên ổn.”
“Vậy sao lại không thấy?” Tống Khải Minh đi vào bếp, “Tối hôm qua có ăn khuya không? Hay là lúc ăn cởi ra để trong bếp rồi?”
“Không.” Lâm Dục Thư từ trên mặt thảm đứng lên, “Tối qua đeo đi ngủ mà.”
Vừa nói đến đây, Lâm Dục Thư vô thức nhìn vào bếp, sau đó liền thấy Tống Khải Minh như cười như không nhìn mình: “Thích như vậy cơ à? Còn đeo đi ngủ?”
Hai tai Lâm Dục Thư có chút đỏ lên: “Anh bớt lắm chuyện đi.”
“Lúc tắm có đeo không?” Tống Khải Minh lại đi vào WC
“Phòng vệ sinh tôi tìm rồi, cũng không có.”
Lâm Dục Thư đang mò mẫm tủ kệ TV, chợt nghe tiếng cười khẽ trong phòng vệ sinh, “Cậu trung thành đến vậy cơ à? Toàn bộ quần l.ót đều mua màu trắng?”
“Anh!” mặt Lâm Dục Thư vèo cái đỏ lên, y vọt vào WC, đóng sầm cửa tủ lại, “Đừng tùy tiện xem đồ của tôi!”
“Sao lại cất đồ lót trong tủ phòng tắm?” Tống Khải Minh tò mò hỏi.
“Tắm xong đổi luôn, có vấn đề gì sao?” Lâm Dục Thư tức giận nói.
“Cũng đúng.” Tống Khải Minh suy tư rồi gật đầu, “Mỗi lần trước khi tắm đều phải đi mở tủ quần áo ra chọn rồi mới mang vào thì cũng phiền.”
A, tủ quần áo?
Lâm Dục Thư trong đầu lóe lên tia sáng… Y ba chân bốn cẳng chạy vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo, sau đó ngồi xổm xuống nhập mật mã két sắt.
Một giây sau, cửa két bật ra, chiếc đồng hồ kia thình lình xuất hiện chễm chệ trên một đống vàng thỏi………
Lâm Dục Thư: “…”
Già rồi, đúng là nên bồi bổ trí nhớ.
Bên cạnh quả nhiên vang lên một, hai rồi ba tiếng cười của Tống Khải Minh… Hắn cười đến nỗi Lâm Dục Thư quả thực muốn đào hố chui xuống.
“Cậu cất quà tặng của tôi vào két sắt???”
“Không được sao?” Lâm Dục Thư đẩy hắn ra ngoài, “Đi ra ngoài cho tôi.”
“Lại còn giấu vàng thỏi trong két phòng ngủ?” Tống Khải Minh quả thực càng nói càng vui vẻ, “Cả nhà tôi chỉ có mỗi ông ngoại mới chơi trò này thôi!”
“Anh có đi hay không?” Đáng ghét!
=))))))) quá đáng ghéccc
“Rồi rồi rồi, tôi đi.” Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Tống Khải Minh lại đứng im tại chỗ, bắt lấy hai tay đang đùn đẩy của y, “Hôm qua cậu chưa trả lời tôi, về sau cậu còn giúp tôi nữa không?”
Chuyện này cả trong lúc tắm lẫn lúc ngủ y đều đã nghĩ rất lâu.
Tống Khải Minh với Vĩnh Tinh có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, sao lại không giúp? Hơn nữa, xem ra năng lực của hắn lại ăn đứt Thiệu Quang Kiệt.
Song chốt lại vẫn phải xem ý tứ Thiệu Chấn Bang thế nào, y không dám chọn phe lung tung.
“Tôi hỏi anh cái này, Tống Khải Minh.” Lâm Dục Thư rút tay về.
“Cậu nói đi.”
“Tối hôm qua anh nói những thứ anh muốn có được cũng bao gồm tôi,” Lâm Dục Thư dừng một chút, không hiểu sao có chút bồn chồn, “Nói vậy là có ý gì?”
“Tôi cần cậu làm trợ thủ cho tôi.” Tống Khải Minh trả lời rất tự nhiên, “Cậu có năng lực, tôi hi vọng cậu đứng về phía tôi.”
… Ha ha, trợ thủ.
Rốt cuộc y đang chờ mong cái gì?
“Oh.” Lâm Dục Thư tỉnh bơ đẩy Tống Khải Minh ra ngoài cửa, sau đó bỗng nhiên sập cửa lại.
Một tiếng “rầm” đinh tai nhức óc kèm theo một con gió lạnh quét qua, làm cho Tống Khải Minh có ngơ ngác…
“Lại giận rồi sao?” Hắn không hiểu ra sao, quay ra nhìn Ốc Ốc đang đần mặt ngồi xổm dưới chân, “Cậu ấy thật là khó dỗ, mày mau nghĩ cách đi.”.