Trên gương mặt trắng nõn của Y Tiểu Âm có chút ửng đỏ, cặp mắt đẹp cũng có thêm vài phần tức giận. Vài tháng trước tên này còn chưa đến thủ đô nhưng nàng đã nghe danh, sau này nàng chú ý tình hình của hắn, cũng biết hắn là siêu cấp háo sắc.
Người nào biết về Hạ Thiên cũng hiểu một vấn đề, đó chính là ngàn vạn lần đừng cho tên này thấy người đẹp, nếu không hắn sẽ cưỡng chế cướp làm vợ. Khốn nổi đám người đẹp người này vừa ý thì chư có người nào thoát được, điều này làm cho Y Tiểu Âm không dám gặp mặt Hạ Thiên. Nàng cảm thấy nếu thật sự gặp mặt hắn, hơn phân nữa sẽ sinh ra những phiền toái không cần thiết.
Bây giờ Y Tiểu Âm càng thêm xác nhận, mình trước đó phán đoán không sai, tên khốn này vừa nhìn thấy mình thì bắt đầu có ý. Nhưng cũng may lần này nàng đã có chuẩn bị, dù có chút xấu hổ nhưng trong lòng vẫn trấn định.
- Tôi biết rõ ở thủ đô có không ít người đang tìm cậu, rất nhiều người nghĩ rằng cậu mất tích, cũng có người nghĩ rằng cậu đã chết. Một vài người ngoài nghĩ rằng cậu đã xảy ra chuyện, điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao bọn họ cũng không quen biết gì với cậu, không biết cậu ở đâu cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng ngay cả Mộc Hàm cũng không biết cậu ở đâu, điều này không bình thường, có đúng không?
Y Tiểu Âm đã bình tĩnh trở lại, nàng nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Tôi cảm thấy điều này rất bình thường.
Hạ Thiên tỏ ra điềm nhiên như không:
- Này, rốt cuộc chị có đồng ý làm vợ tôi không? Thật ra chị cũng đừng sợ, nếu chị làm vợ tôi, tôi sẽ rất thương yêu chị, đánh mông cũng không dùng sức.
- Hạ Thiên, tôi sẽ không làm vợ cậu. :
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Có lẽ cậu không biết, khi cậu chữa bệnh cho Cam Mẫn vợ Nhâm Hiểu Phong ở bệnh viện Huệ Nhân thì tôi đã nhận ra cậu, mà những ngày qua tôi cũng âm thầm điều tra về cậu. Tôi biết rõ bây giờ cậu không gọi là Hạ Thiên mà lấy tên là Tống Tử, tôi biết cậu ở cùng một chỗ với Ninh Khiết, cô gái này vốn là một người ở thủ đô. Tôi biết bây giờ những người phụ nữ khác cũng chẳng biết tung tích của cậu, các nàng cũng đang liên tục tim kiếm tung tích của cậu. Tôi có đầy đủ lý do để tin tưởng, cậu đổi tên họ để đến một địa phương xa lạ để né tránh kẻ thù, một kẻ thù mà cậu cực kỳ sợ hãi, nếu không cậu sẽ chẳng làm như vậy.
- Này, chị đừng nói lung tung, gần đây kẻ thù thường trốn tôi, tôi chưa từng trốn kẻ thù, hơn nữa tôi còn chưa từng sợ ai.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm, nếu hắn thật sự thừa nhận điều này thì quá mất mặt.
- Phải không?
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng:
- Vậy ý của cậu là, nếu như bây giờ tôi nói cậu đang ở đây cho đám người ở thủ đô, cậu sẽ không quan tâm sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm:
- Chị đang uy hiếp tôi sao?
- Cậu có thể cho là như vậy.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
- Có tin tôi xử lý chị ngay bây giờ không?
Hạ Thiên rất mất vui, tối nay hắn đã bị nha đầu A Cửu uy hiếp, bây giờ lại bị Y Tiểu Âm uy hiếp. Càng làm hắn khó chịu chính là Y Tiểu Âm trước kia gây ra nhiều phiền toái cho hắn, bây giờ hắn muốn tìm nàng tính sổ, lại bị nàng uy hiếp.
Tuy Hạ Thiên nói là không trốn tránh kẻ thù nhưng thực tế lại đang tránh mặt Tống Ngọc Mị, vì vậy hắn biết rất rõ, nếu Y Tiểu Âm thật sự đưa tin tức của hắn về thủ đô, sợ rằng sẽ có phiền toái rất lớn. Đầu tiên là Tống Ngọc Mị kia sợ rằng sẽ phát hiện hắn đang sống rất tốt ở đây, sau đó là Mộc Hàm tìm đến. Tuy hắn rất muốn gặp Mộc Hàm, nhưng nếu bị Tống Ngọc Mị phát hiện ra, như vậy nàng sẽ gặp nguy hiểm, dù thế nào thì bây giờ hắn cũng không nên cho Y Tiểu Âm truyền tin về thủ đô.
- Cậu không thể giết tôi, vì cậu là tổ trưởng Ám tổ, mà tôi là đối tượng được Ám tổ bảo vệ, thực tế cập phải bảo vệ tôi mới đúng.
Y Tiểu Âm dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ mang đến phiền toái cho Ám tổ, cũng sẽ mang đến phiền phức cho Mộc Hàm.
- Bây giờ tôi không phải là Hạ Thiên, tất nhiên cũng không phải là tổ trưởng Ám tổ, tôi muốn giết chị, không liên quan gì đến Ám tổ.
Hạ Thiên tức giận nói, chuyện này hắn lại biết rõ, Mộc Hàm từng nói qua với hắn, nhưng rõ ràng hắn không quan tâm đến điều này.
- Được rồi, tôi cho rằng cậu có thể làm vậy, nhưng tôi đã dám tìm cậu, tất nhiên sẽ không chỉ đơn giản chỉ vì được Ám tổ che chở. Thực tế tôi đã thông báo cho thủ hạ ở thủ đô, chỉ cần sáng mai tôi không liên lạc với bọn họ, như vậy bọn họ sẽ theo lệnh tôi, sẽ truyền tin về cậu ra khắp thủ đô.
Y Tiểu Âm vẫn không chút kinh hoàng, bây giờ nàng có vẻ yên tâm vì chỗ dựa rất vững chắc.
- Tôi ghét nhất người ta uy hiếp mình.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm, giọng điệu rất bất mãn.
- Thật ra tôi cũng không thích uy hiếp kẻ khác.
Y Tiểu Âm cười nhạt một tiếng:
- Nói thật cho cậu biết, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ uy hiếp một người.
- Tối nay chị cho mời tôi đến chỉ vì uy hiếp thôi sao?
Hạ Thiên đang suy nghĩ xem nên trừng phạt Y Tiểu Âm thế nào, trước đó hắn đã bị Tống Ngọc Mị uy hiếp, không thể không trốn đến nơi này. Hắn vốn cũng rất buồn bực, bây giờ lại bị Y Tiểu Âm uy hiếp, hắn là đệ nhất nam nhân, sao có thể tiếp tục để phụ nữ uy hiếp?
- Tất nhiên là không.
Y Tiểu Âm lắc đầu:
- Thật ra tôi tìm cậu là vì muốn hợp tác.
- Hợp tác với tôi?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Chị muốn hợp tác với tôi, trực tiếp làm vợ tôi là được, cần gì phải uy hiếp?
- Hạ Thiên, không phải mỗi người phụ nữ đều thích làm món đồ chơi cho kẻ khác, nếu cậu không có những người phụ nữ khác, tôi sẽ tình nguyện làm vợ cậu. Đáng tiếc là cậu chẳng những có phụ nữ khác, hơn nữa còn không phải là một người, vì vậy tôi không làm vợ cậu.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Nhưng giữa chúng ta thật ra cũng có điểm hợp tác, có thể nói là tôi có chuyện cần nhờ đến cậu.
- Muốn hợp tác với tôi thì cứ nói thẳng, nói đi, muốn hợp tác cái gì?
Hạ Thiên hừ một tiếng:
- Đừng cho là tôi không biết đến Âm Y môn của các người, Âm Y môn các người muốn tôi giúp cái gì?
Vẻ mặt Y Tiểu Âm có hơi biến đổi, khoảng vài chục giây sau nàng không nói lời nào, giống như có chút ngạc nhiên vì Hạ Thiên biết được thân phận của mình. Nhưng chưa đến một phút sau nàng đã khôi phục lại bình thường, nàng chậm rãi nói:
- Cậu đã biết tôi đến từ Âm Y môn, vì vậy có vài chuyện tôi không cần giới thiệu, tôi biết rõ cậu là đệ tử của Quỷ Y Trương Minh Đà, tôi cũng biết rõ y thuật của cậu đã trò giỏi hơn thầy, đã vượt xa Trương Minh Đà. Tôi nghĩ chuyện mà ngày xưa Trương Minh Đà không thể giải quyết được, bây giờ cậu nên giải quyết.
- Tất nhiên, tôi mạnh hơn sư phụ rất nhiều, ông ấy còn rất nhiều chuyện chưa thể giải quyết, mà tôi thì không có gì không thể giải quyết được.
Hạ Thiên dõng dạc nói.
- Cậu biết Âm Môn châm pháp chứ?
Y Tiểu Âm hỏi.
- Tất nhiên là biết, không phải là châm pháp mà Âm Y môn các người dùng để hại người sao?
Hạ Thiên lười biếng hỏi.
- Người sáng lập ra Âm Y môn và Âm Môn châm pháp cũng không có mục đích hại người, mà là vì cứu người.
Giọng điệu của Y Tiểu Âm đã không còn bình tĩnh, bên trong có chút hương vị khác thường:
- Âm Môn châm pháp không phải để hại người, chẳng qua dùng để cứu người nhưng di chứng quá nghiêm trọng mà thôi.
- Không cần quan tâm các người cứu hay hại người, chuyện này không liên quan đến tôi, chỉ cần các người không hại vợ tôi là được.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Mặc kệ cậu có tin hay không, những năm gần đây tôi liên tục cải tiến Âm Môn châm pháp, tôi luôn hy vọng Âm Môn châm pháp cuối cùng sẽ là một châm pháp cứu người, sẽ biết nguyên nhân vì đâu gây ra nhiều di chứng.
Y Tiểu Âm chậm rãi đứng lên, nàng nhìn về phía biển rộng, tư thái hoàn mỹ của nàng chợt biểu hiện trước mắt Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng đứng lên, nhưng hắn khong đứng song song với Y Tiểu Âm mà đứng ở phía sau nhìn chằm chằm vào cặp mông lớn, sau đó hắn lẩm bẩm:
- Hàng tốt, đánh vào chắc chắn sẽ tràn đầy cảm xúc, tính đàn hồi phải nói là khủng bố.
- Cậu nói gì?
Y Tiểu Âm quay đầu, sau đó nàng thấy ánh mắt kỳ lạ của Hạ Thiên, nàng suy nghĩ và biết ngay hắn đang nói về cái gì, vì vậy có chút xấu hổ:
- Hạ Thiên, tôi hy vọng cậu tôn trọng tôi một chút, đây cũng là một chút tôn trọng cơ bản của đàn ông với phụ nữ.
- Làm một người chồng tốt, tôn trọng vợ chính là thường xuyên xem xét, ngẫu nhiên vỗ mông vài cái, vì vậy tôi tôn trọng chị, lát nữa sẽ vỗ mông.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu.
Y Tiểu Âm rốt cuộc khó giữ bình tĩnh:
- Hừ, tôi không muốn nói lằng nhằng với cậu, tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề, cậu có thể cải tiến được Âm Môn châm pháp hay không?
- Tất nhiên là có, tôi đã nói rồi, không có gì tôi không giải quyết được, muốn biến Âm Môn châm pháp thành châm pháp cứu người rất dễ dàng.
Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi.
Y Tiểu Âm dù có chút xấu hổ nhưng nghe nói như vậy thì tinh thần chấn động, sau đó nàng dùng giọng không thể chờ được hỏi:
- Vậy cậu nói cho tôi biết, phải làm sao để cải tiến Âm Môn châm pháp?
- Sao tôi phải nói cho chị biết?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Y Tiểu Âm:
- Chị không phải là vợ tôi, còn gây phiền cho vợ tôi, tôi giúp chị không phải là thằng ngu sao?
Y Tiểu Âm chợt sững sờ, người này thật sự ngu si sao? Vừa rồi nàng đã nói rất rõ ràng, nếu không giúp thì nàng sẽ đưa tin về thủ đô, chẳng lẽ hắn không sợ sao?
- Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ, nếu cậu không hy vọng người thủ đô biết được cậu đang làm gì, cậu nên ngoan ngoãn hợp tác.
Y Tiểu Âm tức giận nói.
- Này, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích bị người ta uy hiếp.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm:
- Đặc biệt là phụ nữ uy hiếp.
- Hạ Thiên, bây giờ tôi uy hiếp cậu, cậu làm gì được tôi.
Y Tiểu Âm nổi giận, nàng căm giận kêu lên:
- Cậu nghĩ mình còn lựa chọn khác sao?