Trong ảo cảnh băng tuyết, Lâm Vân Phàm bị thương nặng cận kề cái chết đem toàn bộ hỏa linh thạch và đan dược hắn có giao cho Lệ Quân Hoa, bỗng cơn gió thổi tới, Lệ Quân Hoa đang trước mắt hắn biến mất.
"Tiểu sư muội, tiểu sư muội..." Lâm Vân Phàm lo lắng gọi, cố gắng ngồi xuống nhìn bốn phía xung quanh. Đây vẫn là ảo cảnh băng tuyết nhưng khung cảnh giống như tiểu sư muội chưa từng xuất hiện, chỉ có điều nhìn dấu chân bên cạnh hắn biết, tiểu sư muội vừa rồi vẫn ở cùng hắn.
"Ha, ngươi không cần nghi ngờ, tiểu sư muội ngươi thông qua khảo nghiệm của ảo cảnh, bị truyền tống tới ảo cảnh khác." Lâm Vân Phàm nghe được giọng nữ trong trẻo quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục trắng mái tóc dài mượt đang lặng yên không tiếng động đi tới.
Lâm Vân Phàm kinh ngạc nhìn. Từ khi hắn tiến vào Thái hư huyễn cảnh, ngoại trừ gặp tiểu sư muội, về sau còn gặp một thất vĩ thiên hồ, thì chưa từng thấy một vật sống nào khác, thiếu nữ này là...
"Ngươi bị thương." Thiếu nữ đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống nói, "Ăn đan dược này, nội thương sẽ mau chóng tốt lên." nói xong nàng đưa một viên đan dược tới trước miệng Lâm Vân Phàm.
một mùi hương hoa thanh nhã bay tới chóp mũi, Lâm Vân Phàm nghi hoặc đánh giá thiếu nữ trước mắt, hỏi: "Nàng là ai?" Thiếu nữ này gương mặt trái xoan tinh xảo trắng nõn, hàng lông mày lá liễu giống như được bút họa thành, đôi mắt ngập nước hẹp dài, cần cổ trắng nhỏ, hai vai gầy, thân thể mềm mại thướt tha.
Thiếu nữ này vừa ngây thơ vừa quyến rũ, dung mạo dáng vẻ đủ để cho bất cứ nam nhân khí huyết phương cương phải sôi trào!
Quanh thân nàng tràn đầy linh khí phong thủy, tu vi linh lực hắn không thể cảm ứng được. Mạnh hơn hắn, có thể là ngũ phẩm đỉnh phong, hoặc lục phẩm, thậm chí có thể là thất phẩm!
Trong lòng Lâm Vân Phàm thầm cảnh giác.
"Ta là Lệ Nhi." Lệ Nhi dịu dàng nói, "Dù sao ngươi cũng sắp chết, còn sợ bị người ta hạ độc?" hắn có thể để nàng trêu đùa, thời gian dài buồn chán như vậy, sao nàng để hắn chết dễ dàng?
Nàng nói đúng! hắn sắp chết, nàng thậm chí không cần động ngón tay giết chết hắn.
Lâm Vân Phàm liền tiếp nhận đan dược nàng đưa tới. Đan dược đưa vào miệng, hóa thành một luồng dịch nóng, đắng chát. hắn nuốt nước thuốc vào, nhanh chóng cảm thấy nội thương trong lục phủ ngũ tạng được ấm áp bao phủ, đau đớn giảm đi phân nửa.
"Ơn cứu mạng của tiền bối, tại hạ suốt đời không quên." Lâm Vân Phàm cố đứng dậy, ôm quyền thi lễ với Lệ Nhi, sau đó xoay người lấy hỏa linh thạch của mình nâng lên... nói: "Tại hạ không có gì báo đáp tiền bối, chút linh thạch này là tỏ lòng biết ơn." Những... hỏa linh thạch này là toàn bộ linh thạch hắncó, nhưng vị tiền bối này tặng linh đan cho hắn, tổng giá trị toàn bộ linh thạch chưa chắc sánh được với linh đan kia.
Lệ Nhi đứng dậy cong khóe miệng nói: "không cần. Đừng gọi tiền bối, ta chưa già." Tuy nàng hơn ba nghìn tuổi, nhưng thể xác và tinh thần vẫn còn rất trẻ.
Lâm Vân Phàm nghe lời nói: "Vâng, cô nương." Vị này tu vi cao hơn hắn rất nhiều, khẳng định lớn tuổi hơn hắn cũng chướng mắt hỏa linh thạch của hắn, cho nên hắn đành thu hỏa linh thạch vào túi càn khôn.
Lệ Nhi cười với hắn, hỏi: "Ta đẹp không?" Gương mặt nàng trắng hồng nụ cười rạng rỡ xen chút yêu mị, giống như hoa đào tháng ba khiến lòng người nhộn nhạo.
Lâm Vân Phàm sững sờ, sau đó nói: "Nàng đẹp không ai sánh kịp." Nữ hài tử đứng đắn sẽ không hỏi người xa lạ như vậy.
"So với tiểu sư muội của ngươi thì sao?" Nàng kiêu ngạo hỏi. Nàng tất nhiên hơn tiểu sư muội của hắnrồi, nàng có thể nói, trong Thái hư huyễn cảnh tất cả tinh linh yêu quái giống cái có thể biến hóa khôngmột ai đẹp hơn nàng.
"Tiểu sư muội của tại hạ chỉ là người bình thường, không dám so sánh với cô nương." Lâm Vân Phảm tỉnh táo nói, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Thiếu nữ trước mắt hắn là một người kiêu ngạo, đột nhiên hắn lại nhớ tới một người, không, một con hồ ly. Có lẽ, nàng chính là nó, chỉ là vì sao nó đột nhiên bắt đầu thân mật với hắn... còn cứu hắn?
Chớp chớp đôi mắt hồ ly ngập nước, Lệ Nhi dịu dàng hỏi: "Ngươi thích ta không?" Đôi mắt nàng xoay chuyển, giống như hàng vạn nhu tình.
Lâm Vân Phàm lập tức lùi ra sau hai bước, trầm giọng nói: "cô nương, xin tự trọng." Ánh mắt nàng thậthút hồn người, hết lần này tới lần khác ánh mắt giống tiểu hồ ly, chẳng lẽ nàng chính là thất phẩm thiên hồ?
"Ngươi không thích ta?" Gương mặt nhỏ nhắn của Lệ Nhi chực khóc, dung nhan giống như hoa tươi mất nước và ánh sáng.
Nàng chắc chắn là hồ ly!
Lâm Vân Phàm hít sâu một hơi nói: "cô nương, ta và cô là người xa lạ, không nên nói tới thích hay không." hắn năm nay cũng 450 tuổi rồi, tuy tư tưởng vẫn còn trẻ nhưng những hiện tượng sinh lý như... nảy tâm xuân đã sớm rời xa hắn rồi. hắn chỉ có thể nói thiếu nữ này xinh đẹp tuyệt luân, tu sĩ định lực không sâu sẽ dễ dàng bị nàng câu hồn.
"Nơi băng tuyết này không có sinh vật, ta và ngươi đồng hành, sẽ mau quen thân." Lệ Nhi nói, cánh môi anh đào khẽ cong tạo thành một vòng cung quyến rũ, gương mặt tuyệt mĩ giống như bông hoa được tắm ánh mặt trời.
Lâm Vân Phàm lập tức kinh ngạc: "cô nương cũng muốn thí luyện?"
"Ta thấy nhàm chán, muốn chơi đùa." Lệ Nhi nói, ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy ảo cảnh băng tuyết không thích bằng ảo cảnh rừng rậm, nhưng nơi này có tu sĩ linh căn hỏa tinh khiết mà phụ thân coi trọng, cho nên nàng tới đây cứu hắn, thuận tiện kiểm tra xem định lực hắn thế nào.
Ta nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, thuận tiện chơi đùa với các ngươi.
Lâm Vân Phàm lập tức nhớ tới tiểu hồ ly công kích hắn và tiểu sư muội là thất vĩ thiên hồ. hắn khôngcòn nghi ngờ nữa, thiếu nữ trước mắt hắn chính là thất vĩ thiên hồ biến hóa. Nàng vẫn muốn trêu chọc hắn? Dùng thực lực của nàng, động ngón tay cũng có thể giết hắn.
hắn cẩn thận dò hỏi: "cô nương, cô biết tiểu sư muội tại hạ đi nơi nào không, sẽ nhận loại thí luyện nào?" Có tàn khốc hơn ảo cảnh băng tuyết này?
Lệ Nhi cong miệng nói: "Biết rõ, nhưng ta không thích nói cho ngươi."
Câu trả lời của nàng trong dự liệu của Lâm Vân Phàm, hắn liền hỏi chuyện khác: "cô nương, cuối cùng Thái hư huyễn cảnh là thế nào? cô nương cũng giống tu sĩ tiến vào huyễn cảnh, hay là vẫn sinh hoạt trong huyễn cảnh?" hắn giả như chưa biết thân phận thiên hồ của nàng.
Lệ Nhi không gạt hắn nói: "Thái hư huyễn cảnh bao gồm nhiều ảo cảnh nhỏ, tất cả tu sĩ và linh sủng tiến vào đều phải tiếp nhận thí luyện. Ta sinh ra ở trong Thái hư huyễn cảnh, ta chưa từng tới đại lục Ngũ Nguyên. Tu sĩ và linh sủng linh căn khác nhau, tính cách khác nhau, sẽ tiếp nhận thí luyện khác nhau, tóm lại, các ngươi sẽ vĩnh viễn ở trong ảo cảnh thí luyện, trừ phi thông qua... những thí luyện kia, mới có cơ hội trở về đại lục Ngũ Nguyên."
Phụ thân nàng nhìn trúng hắn, nhất định sẽ tăng cường độ khó, khiến hắn vĩnh viễn ở lại Thái hư huyễn cảnh, cho đến lúc hắn có năng lực đạp phá hư không phi thăng. Hừ, như vậy rất tốt, nàng sẽ có thêm nhiều thời gian trêu đùa hắn, báo thù việc hắn đốt bộ lông của nàng.
Lâm Vân Phàm nghe xong lời nàng... gương mặt anh tuấn lộ vẻ thất vọng. hắn sẽ mãi thí luyện nơi này sao? Ở đây nơi ảo cảnh, đến khi đồ ăn và Tích cốc đan trữ trong túi càn khôn hết, hắn sẽ chết.
Nhưng, nếu đã tiến vào, hắn cũng dự đoán được, lúc này hắn chỉ cố gắng cầm cự sống lâu một chút, để khám phá thêm những điều thần bí trong huyễn cảnh.
Lâm Vân Phàm nghĩ tới đây, chắp tay nói: "cô nương, tại hạ lần nữa cảm tạ ân cứu mạng, tại hạ muốn tiếp tục thí luyện, nếu không có việc gì, mời cô nương tự nhiên."
Lệ Nhi lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không thèm để ý đến nàng? hắn không bị vẻ đẹp của nàng dao động một chút nào sao?
Thấy nàng không lên tiếng, Lâm Vân Phàm quay người không phòng bị bước đi. Nếu nàng muốn giết hắn thì sẽ không cứu hắn, nếu cứu hắn trong thời gian ngắn sẽ không tấn công hắn.
"Này." Lệ Nhi kéo góc áo Lâm Vân Phàm, đáng thương nói: "Nơi này là băng tuyết, ngươi muốn vứt bỏ ta- một cô gái yếu ớt ở chỗ này một mình?"
Lâm Vân Phàm không biết nên khóc hay cười. Bọn họ ai yếu ai mạnh? Chỉ cần tu sĩ từ ngũ phẩm ngưng tụ cảm ứng có thể phân biệt được.
"cô nương nói đùa. cô nương sinh ra lớn lên ở bên trong Thái hư huyễn cảnh, tuyệt không phải người thường. Tại hạ tu vi nông cạn, không thể làm hộ hoa sứ giả." Lâm Vân Phàm nói xong, dùng sức kéo lại góc áo mình.
Lệ Nhi lập tức lộ bản tính ngang ngược, hét lớn: "Ta muốn ngươi đi cùng ta, ngươi nhất định phải đicùng ta!"
"cô nương, xin đừng khiến tại hạ khó xử." Lâm Vân Phàm nói, vẫn đi về phía trước. Nơi băng tuyết này giống như mãi không có điểm cuối, mà hắn và tiểu sư muội từ khi tiến vào Thái hư huyễn cảnh thì đãmất đi năng lực ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đi từng bước một.
Lệ Nhi chạy hai bước đuổi kịp, nói một cách hùng hồn: "Ta muốn đi cùng ngươi!" Thiên hạ này còn có nam nhân không rung động trước nhan sắc của nàng?
Lâm Vân Phàm chỉ thi lễ với nàng. hắn đã đoán được thiếu nữ xinh đẹp này chính là thất vĩ thiên hồ, sao có thể bị nàng dao động? hắn thanh tâm quả dục bốn trăm năm, về chữ "sắc" quả thật không chút hứng thú!
"Này, ngươi bị nội thương còn chưa khỏi, ngươi dừng lại nghỉ ngơi chút được không?"
"Này, chân ta đau rồi, ngươi dừng lại nghỉ ngơi với ta nhé?"
"Này, ngươi thấy Băng tinh ngọc liên trên đỉnh núi kia không? Ta muốn?"
"Này, ngươi đi thật hả? Chỗ đó rất nguy hiểm, ngươi bây giờ không thể bay."
"Đồ ngốc, đồ ngốc, ngươi sao lại vì một đóa Ngọc Liên mà không muốn sống?"
"Cái gì, báo đáp ân cứu mạng? Quên mình để báo đáp? Ngu xuẩn, đầu gỗ! Ta không chơi với ngươi nữa, ta đi về."
"Ngao, nơi này là lãnh địa của thiên hồ ta, tiến vào sẽ chết. Nhanh chóng quỳ xuống dập đầu xin tha thứ bản thiên hồ tha ngươi tội chết!"
"Ngươi không quỳ xuống dập đầu? Hừ, bản thiên hồ ăn ngươi!"
"Oa, sao ngươi biết là ta? Ha ha hóa ra ngươi sớm đoán được ta là Lệ Nhi rồi. Ha ha ha, Lâm Vân Phàm, lâu không gặp, xem ra ngươi thí luyện khá tốt."
"Này, Lâm Vân Phàm, đừng đi, ngươi không ra khỏi Thái hư huyễn cảnh đâu. Chơi với ta được không, ta có thể cho ngươi rất nhiều linh thạch và đan dược đỉnh cấp."
"Lâm Vân Phàm, ta là thất vĩ thiên hồ đấy, ta rất quen thuộc Thái hư huyễn cảnh, ngươi cần ta giúp đỡ gì không?
"Cái gì, muốn ta tìm tiểu sư muội và sư phụ giúp ngươi? Ta không làm!"
"Lâm Vân Phàm..."
Bất tri bất giác, Lệ Nhi lại để tâm tới Lâm Vân Phàm, người nàng nhiều lần trêu chọc mà chưa có phản ứng gì.