Hoa Bỉ Ngạn

Sân nhà của thím Trương không lớn, cây quýt bám sát vách ngoài đơm ra quả  màu vàng cam to, nặng trĩu khiến cành cây bị uốn cong.
 
Hoa quế vào mùa Thu tháng Mười, hương thơm lan tỏa khắp ngàn dặm.
 
Khi Hạ Chi Nam vừa mới bước vào khoảng sân nhỏ bên cạnh thì đã ngay lập tức dừng chân lại, lặng lẽ cảm nhận làn gió mát phả vào mặt, mang theo hương hoa tươi mát sảng khoái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Chi Nam, cháu mau đến đây xem cây Mộc Phù Dung mà thím đã trồng này đi. Đây là loài hoa hai màu cực kỳ quý giá, nhưng khi nở hoa thì thật sự rất đẹp."
 
Hà Chi Nam nghe thấy tiếng gọi thì đưa mắt nhìn về phía cây quýt. Một bà lão mặc một chiếc váy hoa diêm dúa, màu sắc sặc sỡ nhưng lại không toát lên khí chất tầm thường. Bà ấy đang đứng trong khu vườn nhỏ được chăm sóc cẩn thận của mình, có vài chậu hoa tươi nở rộ với vô vàn  tư thế và hình thái khác nhau, cùng tranh nhau khoe sắc.
 
Cây hoa lan quý giá kia  nổi bật giữa những nhánh hoa tinh xảo và đẹp đẽ khác, mặc dù nó được đặt trong góc nhưng những cành lá xanh nhạt. Những bông hoa màu trắng tinh khiết kết hợp với hoa màu hồng nhạt nở rộ một cách vô cùng duyên dáng, thanh khiết và tao nhã, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. 
 
"Thật đẹp." Hạ Chi Nam mê mẩn ngắm nhìn, rồi lại  khẽ giọng cảm thán.
 
"Những thứ đẹp đẽ thì hay bị dày vò. Cách đây một khoảng thời gian, trong cơn mưa lớn vào lúc giữa đêm, Đông Tử đột nhiên chạy đến rinh bông hoa này mang vào nhà. Thằng bé này là người hiếu thảo, nó biết thím đối xử với bông hoa này như báu vật.”
 
Cô yên lặng lắng nghe, cũng không lên tiếng. Không phải là cô nghi ngờ tính chân thực trong của lời nói của cụ già mà chỉ đơn giản là cô không thể hiểu nổi người đàn ông này.
 
"Nếu cháu thích những loài hoa này thì cũng có thể tự tay trồng chúng ở trong sân của mình." Thím Trương tốt bụng đề xuất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chi Nam suy nghĩ một lúc, nói:"Thật ra thì cháu muốn học kỹ thuật trồng rau hơn là trồng hoa cỏ."
 

"Loại rau củ quả á?" Thím Trương hoàn toàn ngạc nhiên đến ngây người, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô từ trên xuống dưới. Một cô gái tính tình điềm đạm như hoa cúc như cô, làm cái gì cũng giỏi nhưng chỉ có duy nhất việc trồng rau là  không quá giỏi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghĩ ra được.
 
Cô ngại ngùng khẽ cười, đưa ra lý do: “Tự cung tự cấp, khi ăn cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn thím ạ."
 
"Cái đó cũng đúng, trở thành nông dân cũng là một thú vui."
 
"Nhưng mà…"
 
Cô ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, nhớ đến bản thân của mình bây giờ vẫn còn đang ăn nhờ ở đậu, mối quan hệ giữa hai người cũng chưa được tốt cho lắm, bây giờ lại muốn nghĩ cách phá hoại  sân nhỏ của người ta, cái suy nghĩ này cũng quá ích kỉ và phi thực tế rồi.
 
"Vẫn là nên bỏ đi ạ."
 
Thím Trương chỉ cần liếc mắt nhẹ một cái đã nhìn thấu được những suy nghĩ của cô rồi, bà ấy nhanh chóng mở miệng trấn an:"Cháu cứ việc bàn bạc với nó đi, nếu nó dám không nói một câu nào thì thím sẽ đích thân dạy dỗ nó."
 
Hạ Chi Nam bị lời nói của bà ấy chọc đến phì cười, nhưng cô cũng ngay lập tức gạt bỏ cái ý tưởng này sang một bên.
 
Chuyện tương lai vẫn là không thể nói được, lỡ như một ngày nào đó cô bất ngờ rời đi thì sao.
 
Vậy nên trước khi cô quyết định có nên sống lâu dài ở đây hay không thì cho dù có bất kỳ ý nghĩ kỳ lạ nào đi nữa, cô vẫn phải nên suy nghĩ thật kỹ càng rồi mới được làm.
 
Phiên chợ hôm đó vô cùng náo nhiệt.
 
Mặc dù thím Trương nói rằng không thể nuôi người giống như nuôi heo được, nhưng Hạ Chi Nam vẫn kiên quyết muốn mua một con gà nướng có mùi thơm ngào ngạt.
 

Nhóc mập vừa mới đi học về đã ngửi thấy mùi thơm độc đáo của gà nướng ngay từ cổng sân. Cậu nhanh chóng phi thẳng xuống nhà bếp với tốc độ một trăm mét, chộp ngay cái đùi gà rồi bỏ chạy giữa sự tức giận và tiếng chửi bới trách mắng của thím Trương.
 
"Thằng nhãi ranh, quỷ đói đầu thai thành cháu à."
 
Hạ Chi Nam ngồi ở bàn ăn cẩn thận lựa  rau. Cô nhìn sắc trời bên ngoài đang dần tối lại, bóng dáng mập mạp cũng đã biến mất sau cánh cửa đang mở rộng, cô cũng không biết thằng bé này sẽ trốn ở chỗ an toàn nào để gặm đùi gà.
 
Cô tốt bụng nói giúp cho cậu nhóc một tiếng: "Thằng bé lớn rồi mà."
 
Thím Trương nghe vậy thì giật mình, sau đó ló đầu ra khỏi phòng bếp và mỉm cười ấm áp: "Đông Tử cũng từng nói câu này, một chữ cũng không thiếu." 
 
"..."
 
Cô rũ mắt, mím môi, lại nghĩ đến mấy ngày qua cô vẫn chưa được gặp người đàn ông này.
 
Cô vẫn bị mất ngủ, mỗi ngày chợp mắt được hai ba tiếng đã là ước vọng viển vông. Ban đêm lúc cô nửa mơ nửa tỉnh, bên ngoài phòng loáng thoáng có tiếng động.
 
Có thể là anh trở về ngủ, nhưng đi sớm về muộn, cũng có thể là không dám đối mặt với cô.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng cô dâng lên cảm giác mất mát không rõ.
 
Cố gắng hết sức để tránh né, ghét cô đến mức đó sao?
 
Lúc này cô quyết định, phải nhanh chóng tìm một chỗ khác thích hợp, bù đắp chi phí ăn ở mấy ngày qua rồi chuyển đi sạch sẽ.

Tuy rằng nhà của anh rất sạch sẽ, rất hợp ý cô, thế nhưng người nhà rõ ràng có ý không vui, cô cũng không nhất thiết phải dán mặt nóng lên cái mông lạnh.
 
Mặt trời dần ngả về phía Tây, khoảng trời dần nhuốm đẫm màu đỏ cam.
 
Thím Trương đặt bát đũa xuống, nhìn đồng hồ trên tường rồi nhanh chóng gói thức ăn vào hộp cách nhiệt, thêm cánh gà nướng cướp được của Tề Tề, đóng hộp bỏ vào túi cẩn thận rồi sai nhóc mập ăn no lại rửng mỡ đi tặng.
 
"Chú Đông của cháu bận cả ngày, đói bụng rồi."
 
"Bà à, cháu mới ăn no xong mà thím đã bắt cháu làm việc rồi. Dù là trâu  thì cũng phải có thời gian nghỉ ngơi chứ."
 
Nhóc mập vỗ cái bụng tròn trịa than thở, ăn xong thì thực sự rất buồn ngủ.
 
Thím Trương lộ vẻ hung dữ, mắng cậu: "Nếu cháu là đầu trâu thì bà sẽ cảm ơn trời đất, cả ngày chỉ biết vui chơi giải trí, có ai nhờ chuyện gì là ra sức từ chối ngay, cháu ngứa thịt à!"
 
"Cháu không đi, cháu rất mệt, bà đánh chết cháu đi." Cậu mở hai tay ra, cứ như vậy làm vỡ bình hoa.
 
"A, tên nhóc kia, bản lĩnh của cháu..." Thím Trương xắn ống tay áo, hai mắt thét ra lửa, báo hiệu cho một cuộc đại chiến.
 
"Cháu đi cũng được."
 
Hạ Chi Nam nuốt miếng dưa chuột cuối cùng xuống, nhẹ nhàng đứng dậy nói.
Thím Trương sửng sốt, theo bản năng từ chối: "Sao như vậy được, sao có thể để cháu..."
 
"Tối nay cháu ăn nhiều quá, muốn đi bộ một lát để tiêu cơm, nhân tiện đưa cơm cho chủ nhà, một hòn đá trúng hai con chim."
 
Thím Trương nghi ngờ nhìn rau dưa trong bát của cô, không ăn cơm không ăn thịt. Một bát dưa chuột nhỏ như thế đã no rồi?
 
Bà ấy suy nghĩ, nhưng cũng không ngăn cô lại nữa, đưa đồ cho cô rồi cười tủm tỉm dặn dò.

 
"Đi sớm về sớm, trên đường phải cẩn thận."
 
"Vâng."
 
Hạ Chi Nam đi rồi, nhóc mập vừa mới khóc lóc om sòm đã tiến lại gần, nghi ngờ hỏi: "Bà ơi, trời sắp tối rồi, chị Hạ đi một mình không sao chứ?"
 
"Ai nói là một mình."
 
"Dạ?" Cậu nhóc nghe không hiểu.
 
Thím Trương nở nụ cười thần bí, ý vị thâm trường nói: "Khi đi một mình, khi về chắc chắn sẽ là hai mình."
 
"Sao lại thế?"
 
Mặt bà ấy đỏ bừng, nói với vẻ đắc ý.
"Vì  tính cách của chú Đông cháu giống với bà, miệng rất cứng nhưng lòng lại mềm.
 
Ngoài phòng, gió lạnh thổi phơ phất, ánh nắng ban chiều ảm đạm bị đêm tối dài rộng khôn cùng nuốt trọn trong nháy mắt.
 
Khi ra ngoài, trời bất chợt đổ mưa phùn, hạt mưa nhỏ bao phủ thị trấn bằng một tấm màn mỏng.
 
Cô cầm chiếc ô giấy dầu in hình hoa sen, chiếc giày cao gót bước trên con đường đá xanh ướt sũng nước mưa, nước bắn tung tóe như những viên ngọc trai trong vắt.
 
Cô đã quá quen với con đường này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận