Hoa Bỉ Ngạn

Đi ra khỏi con ngõ ngoằn ngoèo, rẽ phải vào đường nhỏ ven sông. Ven sông đầy rẫy những ngôi nhà cũ ngói xám tường trắng, những mảng tường loang lổ in đậm dấu vết thăng trầm của năm tháng để lại.
 
Hai cây hoa quế thơm ngào ngạt ở đầu cầu đung đưa trong gió mưa, những bông hoa to bằng hạt gạo bị cơn mưa thu ngắt khỏi cành nhè nhẹ rơi xuống đất.
 
Cô đứng lặng người bên gốc cây, bên cạnh tiếng gió thoảng qua, tiếng xoong nồi vang lên từng hồi một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên kia cầu, một cậu bé mặc đồng phục học sinh đội mưa chạy qua, một tay bảo vệ thức ăn trong bát để giao cho một gia đình ở bên kia cầu. Khi trở về, cậu mang theo một đĩa bánh bột ngô nóng hổi vừa chạy vừa ăn. Dù trời đang mưa, nụ cười vẫn thoả mãn vô cùng.
 
Thật tốt.
 
Làn khói thoát ra chữa lành tâm hồn người.
Đêm mùa thu phố cổ, dù có mưa cũng không hề se lạnh.
 
Vào thời gian này, hầu hết những cửa hàng ngoài mặt đường đều đóng cửa.
 
Bóng đèn trước cửa hàng Hình Xăm Đông Phong vẫn bật. Bóng đèn đã rất cũ, đổ một ít dòng ánh sáng màu vàng sẫm trên mặt đất ẩm ướt.
 
Hạ Chi Nam gập ô lại, đúng lúc ấy lại bị giọt nước mưa to rơi xuống trán. Cô đưa tay lên lau trán, vuốt lại mái tóc dài đen nhánh buộc ở phía sau đầu.
 
Ngụy Đông đang xăm cho ai đó, vừa mới hoàn thành công việc, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn, hô hấp ngừng hai giây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới ánh đèn ảm đạm, người phụ nữ mặc sườn xám trơn màu xanh nhạt, chất liệu lụa mịn, cổ đứng và vạt xéo, eo hẹp, váy xẻ cao, lộ ra vẻ nữ tính cao quý mà trang nghiêm.
 
Dáng người cô cao gầy, thanh mảnh, cũng không quá gầy, bộ ngực đầy đặn kiêu ngạo, bờ mông mượt mà, đường cong lả lướt gợi cảm.
 
Người đàn ông liếm môi dưới.
 
Anh đã tận mắt chứng kiến dáng người mê li đến phát cuồng của cô đêm đó.
 
"Sao cô lại tới đây?" Giọng anh ồm ồm, giọng điệu hờ hững.
 
Hạ Chi Nam phớt lờ sự không thân thiện của anh, bước vào cửa hàng, đặt hộp cơm đã được chuẩn bị sẵn lên chiếc bàn nhỏ. Cô đứng dưới lá quốc kỳ đỏ rực, quay lại nhìn anh.
 

"Thím Trương sợ anh đói, tôi thay bà ấy đến đưa cơm cho anh."
 
Giọng nói của cô rất đặc biệt, mềm mại nhưng không ủy mị, có thêm cả chút gì đó kiên cường.
 
Người đàn ông đầu trọc đang nằm trên ghế, nghe thấy tiếng người đẹp lập tức hai mắt tỏa sáng, khó khăn xoay mình lại, khoa trương há hốc miệng, vẻ mặt quái dị nhìn Nguỵ Đông.
 
"Vị này là... chị dâu?"
 
Ngụy Đông: "..."
 
Hạ Chi Nam trợn tròn mắt, nhân tiện cả tai cũng đỏ.
 
"Cậu gọi cái gì?" Ngụy Đông cau mày, hung dữ gõ vào đầu cậu ta một cái.
 
Tên đầu trọc bị đánh cũng không tức giận, đứng dậy cười nháy mắt với Ngụy Đông: "Anh Đông, anh giấu kĩ quá. Giấu mỹ nhân trong nhà thế này, khó trách chả cô gái nhỏ nào vừa mắt được anh."
 
Ngụy Đông liếc mắt nhìn cô gái cúi đầu đỏ mặt bên cạnh, không nói gì mà day trán, thở dài thườn thượt.
 
"Cô ấy không phải thật, đừng nói lung tung."
 
Tên đầu trọc nhướng mày, nở nụ cười xấu xa: "Anh, em hiểu, em hiểu."
 
"Cậu..." Ngụy Đông bị xoay đến trở tay không kịp, người đàn ông cao lớn nhất thời khàn giọng, nghẹn ngào nói ra một câu: "Cậu thì biết cái gì."
 
"Em không quấy rầy hai người nữa, em phắn ngay đây."
 
"..."
 
"Anh yên tâm, em nhất định không nói cho anh Mục Châu biết, em có tiếng là người kín tiếng đó."
 
Hình xăm mới xăm ở trên lưng, anh đầu trọc không kịp dán màng bọc thực phẩm, mặc tạm cái áo vào, cắm đầu chạy vào trong mưa.
 
Đến khi Nguỵ Đông sực tỉnh lại muốn đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
 
Kín tiếng?

 
A.
 
Người kín tiếng nào lại có biệt danh là "loa làng" đây?
 
Ngoài phòng mưa rơi xối xả, tiếng mưa rơi hỗn loạn khoá chặt thế giới bên ngoài.
 
Không gian trong cửa hàng không mấy rộng lớn, nhưng lại rất yên tĩnh.
 
Anh điều chỉnh tốt tâm trạng chán nản của mình rồi quay người vào cửa hàng. 
 
Cô gái đứng quay lưng về phía anh, im lặng trước quốc kỳ.
 
"Sao thím Trương lại bảo cô tới đây?" Anh thuận miệng hỏi.
 
Cô vẫn đứng đơ ra trước quốc kỳ, thả nhẹ hai chữ: "Tiện đường."
 
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười, không nói tiếp.
 
Tới giờ này rồi, quả thực anh cũng đã rất đói bụng. Anh ăn xong mấy miếng cơm khô mà thím Trương mang đến, nhanh nhẹn dọn dẹp đồ dùng dụng cụ, làm xong hết lại quay sang nhìn cô.
 
 Cô vẫn duy trì tư thế đó không nhúc nhích.
 
Ngụy Đông tò mò có ma lực gì biến cô thành đồ gỗ mất rồi. Đi hai bước tới phía sau nàng, ngọn lửa nóng rực đột nhiên xộc tới, bên tai cô truyền đến một giọng nói trầm thấp êm dịu.
 
"Nhìn cái gì?"
 
"Quốc kỳ."
 
"Chưa thấy bao giờ à?"
 
"Ừ, chưa thấy quốc kỳ trong cửa hàng hình xăm."
 
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lá ngũ tinh hồng kỳ mới toanh, quá khứ sâu sắc dường như vẫn còn sống động trong ký ức của anh. Bất cứ khi nào anh nhìn thấy nó, ngọn lửa trong lồng ngực vẫn cháy ngùn ngụt.

 
"Quốc kỳ là tín ngưỡng, xăm hình là cuộc sống."
 
Giọng nói của anh rất trầm, giống như đang lẩm bẩm hơn là giải đáp thắc mắc của cô.
 
Hạ Chi Nam sửng sốt, từ từ xoay người, anh đứng ở phía sau, thân hình cao lớn như một bức tường. Chiều cao chênh lệch khiến ánh sáng chói lọi từ chiếc đèn sàn đều bị anh che mất.
 
Cô không thấy rõ khuôn mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi đen mỏng manh, xung quanh đôi mắt sâu thẳm, con ngươi đen láy từ từ toả sáng.
 
Ánh mắt cô quét qua đường nét lồng ngực được cơ bắp nâng đỡ của người đàn ông. Một người đàn ông trưởng thành luôn có cảm giác nặng nề bị năm tháng vùi dập, khiến người ta có cảm giác khó hiểu muốn lột da người ra khám phá đến tận cùng.
 
Cô gái thở chậm lại, khẽ chớp mắt rồi bất ngờ giơ tay chạm vào ngực anh.
 
Ai ngờ mới được nửa đường đã bị người kia giữ lại, siết chặt.
 
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, vết chai sần sùi trên gan bàn tay cọ vào cổ tay, hoà tan da thịt mát lạnh.
 
"Làm gì vậy?" Lồng ngực người đàn ông khẽ run, rõ ràng đang đè nén.
 
Cô nghiêm trang đáp: "Cởi quần áo."
 
"..."
 
Ngụy Đông sợ hãi run rẩy vài giây, bị giọng điệu đúng tình hợp lý của cô chọc cho bật cười.
 
Thời đại bây giờ, lưu manh đùa giỡn đều quang minh chính đại như vậy sao?
 
Đôi mắt cô lạnh nhạt bình tĩnh, thoát khỏi sự trói buộc của anh, đầu ngón tay thon dài lập tức sờ vào vạt áo trước.
 
Nút đầu tiên nhanh chóng được cởi ra.
 
Động tác của cô gái tạm dừng, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tối đen của anh: "Cúc áo cài sai rồi."
 
Người đàn ông bất động thanh sắc: "Cho nên?"
 
"Tôi giúp anh."
 
Sắc mặt Ngụy Đông tối sầm, không lên tiếng.
 
Lông mi cô khẽ rung, mục tiêu theo đó di chuyển xuống dưới, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ vào mặt vải, chạm phải một vùng nóng như lửa đốt.

 
"Lần này, đến lượt tôi hỏi anh."
 
Hạ Chi Nam cởi toàn bộ cúc áo, áo sơ mi mở rộng. Trong điều kiện tầm nhìn không rõ ràng, cô lờ mờ thấy được những đường cơ hình thành ở eo và bụng, chỉ cần nhìn bằng mắt thôi cũng cảm thấy rất tuyệt.
 
Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm áp bức của người đàn ông, cô thở đều đặn, lần lượt cài lại cúc áo  từ dưới lên cho anh.
 
"Tên gì?"
 
"Hả?" Anh không nghe thấy, cúi đầu sát lại.
 
"Tên của anh." 
 
Trong mắt anh thoáng qua nụ cười: "Nguỵ Đông."
 
"Ồ."
 
"Ồ cái gì?"
 
"Biết rồi."
 
Cúc áo trên cùng được cài xong, cô thở dài thườn thượt, cảm giác tra tấn trong lòng cũng dần được lắng xuống.
 
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh khi bước vào phòng thì cô đã cảm thấy ngứa ngáy, muốn bước đến chỉnh trang lại, nhưng cô ngại có người ngoài ở đây nên nhịn. Suýt chút nữa đã khiến bản thân phát điên rồi.
 
Nhưng tới khi làm xong chuyện này, cô vẫn không nhận ra sự thân mật quá mức giữa hai người, mà sự thân mật đó dựa trên danh tính là không phù hợp.
 
Cô hoảng hốt chớp mắt vài cái, nhìn chằm chằm vào yết hầu của người đàn ông đang lên rồi lại xuống, tiếng nuốt nước bọt gợi cảm. Suy nghĩ vốn hỗn loạn của cô lại bị trận gió lạnh thổi từ ngoài cửa quán đánh thức.
 
Hạ Chi Nam lảo đảo lùi từng bước về phía sau, giật mình tỉnh mộng không biết phải làm thế nào.
 
Cô vừa làm gì vậy?
 
"Tôi... tôi về trước đây."
 
Nếu không biết đối mặt như thế nào…
 
Trốn tránh là cách không có tác dụng nhất, nhưng cũng là cách hữu hiệu nhất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận