Hoa Bỉ Ngạn

Ngoài phòng trời đổ mưa to, nước mưa trút xuống khiến mặt đất như muốn chao đảo.
 
Cô mở chiếc ô giấy dầu ra, mặt ô nhỏ gần như không che được cơn mưa rào xối xả. Gió lạnh xen lẫn những hạt mưa thổi mái tóc dài bay tán loạn, đuôi tóc chẳng mấy chốc đã bị ướt.
 
Giày cao gót vô tình dẫm phải vũng nước mưa. Đi trên mặt đường ẩm ướt thì cần phải cẩn thận để không bị trượt chân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trông cô rất luống cuống.
 
Từ lúc tiếp cận anh cho đến lúc bây giờ, cô không hề nhận ra bất cứ vấn đề gì. Giờ nghĩ lại cảnh tượng xấu hổ kia, cô chỉ muốn giả chết cho xong.
 
Cô rảo bước dọc theo mái hiên bên đường, hơi không chú ý, gót chân dẫm phải hòn sỏi xếp đống trong vũng nước. Cơ thể cô mất cân bằng ngửa ra sau, trước mắt thấy sắp hoá thân thành người đẹp ướt sũng.
 
Sau lưng nóng lên, có thứ gì đó mạnh mẽ đang giữ chặt lấy cô. Cô hơi dùng sức, miễn cưỡng đứng thẳng người thì được một phen hú vía.
 
Người đàn ông phía sau không che ô, hình như chạy một mạch tới. Cơ thể cường tráng vừa chịu đựng lễ rửa tội điên cuồng của cơn mưa như trút nước. Bóng đèn của cửa hàng nhỏ bên đường toả ra những vệt sáng màu vàng mờ ảo, hắt vào sườn mặt góc cạnh rắn rỏi không chút biểu cảm của anh.
 
"Cảm ơn." Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng thực chất trống ngực đã hoá rồ.
 
"Chạy cái gì?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cau mày, giọng điệu không kiên nhẫn: "Làm tôi cảm thấy giống như tôi vừa làm gì cô ấy."
 
Khuôn mặt của cô gái nóng lên, cổ nóng ran đỏ bừng, thoáng nhìn mấy sợi râu màu đen nhú ra ở cằm anh. Chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể cảm nhận được cảm giác nhói như kim châm của sợi râu vụn rậm rạp.
 
Ngụy Đông đến trước mặt cô, lấy tay nhấc mép ô lên, chăm chú nhìn cô cắn chặt môi.
 
"Người bị trêu là tôi mà, sao cô phải chạy nhanh thế?"
 

"Tôi không chạy." Cô yếu ớt phản bác lại.
 
Người đàn ông nhướng mày nhưng cũng không nói rằng không tin, chỉ là nụ cười treo trên khoé môi không rõ ràng, không phản ánh con người mà thôi.
 
Đầu vai Hạ Chi Nam thõng xuống, sự căng thẳng vẫn siết chặt lấy lòng cô hoàn toàn bị tiêu tan.
 
"Tôi chỉ là... có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế."
 
Ngụy Đông sửng sốt ra mặt: "Có chút?"
 
Cô gái rũ mi, đôi mắt trống rỗng không có tiêu cực. Sau một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng cô cũng nói ra.
 
"Rất nghiêm trọng."
 
Cô né tránh ánh mắt của anh: "Trước kia cần uống thuốc để ức chế, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi."
 
Người đàn ông chăm chú nhìn vào mắt cô thật sâu, cũng không tiếp tục hỏi cô nữa.
 
Anh không hiểu nhiều về chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, do đó cũng không nghĩ sẽ đưa ra bình luận gì thêm.
 
"Đi thôi, về trước đi." Anh thấp giọng nói.
 
"Ừm."
 
Cô chưa bao giờ muốn giấu bệnh của bản thân, nhưng trên thực tế, trừ Nina ra, ngay cả cha mẹ cô ở nước ngoài xa xôi cũng không biết gì cả.
 
Dĩ nhiên, đây không phải là điều duy nhất bọn họ không biết.
 
Hạ Chi Nam mất hồn mất vía đi về phía trước vài bước, nghe thấy tiếng bước chân theo sát phía sau. Cô tò mò quay đầu lại, trong ánh mắt chỉ nhìn thấy vẻ nghi ngờ.

 
"Sao? Cho em chiếm tiện nghi rồi mà em vẫn không cho anh về nhà à?"
 
Tai cô nóng lên không ngừng, chột dạ giải thích: "Em không muốn chiếm tiện nghi của anh. Chỉ là em không kiểm soát được tình hình, sau này sẽ không như vậy nữa."
 
Người đàn ông tiện tay gạt giọt nước mưa bắn lên tóc cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Nếu em gặp người như vậy trên đường, em có phản kháng lại không?"
 
"Trong lòng em sẽ khó chịu, nhưng có thể khống chế được."
 
Anh hé môi nói: "Do đó sự mất khống chế của em còn tùy người."
 
Hạ Chi Nam bị hỏi.
 
Câu hỏi này rõ ràng cô không trả lời được.
Hai người một trước một sau rẽ vào một con ngõ nhỏ yên tĩnh.
 
Những hạt mưa rơi xuống tạo thành một màn mưa dày đặc, con đường bên trong mái hiên rất chật, không che được thân hình to lớn của anh. Hạ Chi Nam xoắn xuýt mồi hồi, cuối cùng cũng dừng bước chân, dũng cảm bước về anh.
 
"Anh cầm ô đi."
 
Vẻ mạnh mẽ khi ra lệnh của cô hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ốm đau yếu đuối của cô.
 
Thậm chí cô còn không cả cho anh thời gian, đã nhét ô vào trong tay anh. Ngoại trừ anh có gan ném, nếu không sẽ phải ngoan ngoãn tuân lệnh mà cầm ô.
 
Đương nhiên là anh có gan, nhưng trong lúc do dự lại bị ma xui quỷ khiến mà bước tiếp.
 
Vì vậy, hai người lại cứ thế im lặng sóng vai cùng nhau mấy chục mét, không nói một lời.
 

"Về chuyện tiền thuê nhà, thím Trương nói, căn phòng là của anh nên vẫn phải để anh quyết định."
 
Cô phá vỡ sự xấu hổ, chủ động tìm chuyện nói.
 
Nhưng mở miệng rồi mới vô thức nhớ ra hình như mục đích tới tìm anh hôm nay có vẻ là muốn đi, không phải ở.
 
"Tôi biết thế nào được."
 
Nguỵ Đông cười khẽ: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm chủ nhà."
 
Cô bỗng dừng bước, anh nhận ra, nghiêng người nhìn cô.
 
Cửa sổ phía sau cô được thắp sáng bằng đèn sợi đốt, chiếc sườn xám sáng màu lấm tấm những vệt nước mưa, tựa như nét mực vấy lên trên tờ giấy Tuyên Thành.
 
Người đẹp sườn xám ướt sũng, nhàn nhã tản bộ trong cơn mưa mùa thu ở thị trấn nhỏ phía Nam sông Dương Tử này, giống như ý thơ đẹp tựa tranh vẽ.
 
"Anh không biết thật, hay là không muốn cho tôi thuê?" Cô thoải mái hỏi thẳng.
 
Đôi môi đầy đặn của anh hơi hé mở, cất giọng nói khàn khàn kẹt trong cổ họng.
 
"Tôi muốn nghe anh nói thật." Cô vội vã cắt ngang, giọng điệu khó giấu sự căng thẳng.
 
Người đàn ông im lặng vài giây, miệng thốt ra mấy chữ: "Sao cũng được."
 
Bên môi cô cong lên nụ cười kín đáo, bước lên trước hai bước, thoát khỏi tán ô được giương cao. Rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng lại được tô điểm thêm bằng đôi mắt kiên nghị cứng rắn. Có thể thấy rõ được sự cố chấp và kiên quyết từ tận bên trong của cô.
 
"Hai ngày nay tôi đã hỏi thím Trương rồi. Bình thường một tháng năm trăm, tôi trả năm trăm, được không?"
 
Ngụy Đông vốn không lòng vòng: "Như nào cũng được."
 
Lúc này hai người mới rẽ ra khỏi ngõ, còn khoảng mấy chục mét nữa là đến nhà.
 
Mưa vẫn xối xả không ngớt, chiếc ô nghiêng về phía cô. Dù sao thì anh cũng đã ướt hết rồi nên cũng không để ý quá nhiều về tí mưa cỏn con này.
 

"Tôi rất thích."
 
Cô nói một câu không đầu không đuôi, người đàn ông nghe xong bần thần.
 
"Gì cơ?"
 
Đôi mắt của cô gái mềm mại: "Tôi rất thích nhà của anh, cực kỳ sạch sẽ."
 
Lông mày Nguỵ Đông khẽ cau lại, không biết mình sao lại ngẩn ra: "Thì ra là cô có hứng thú với nhà của tôi à?"
 
Cô chớp mắt ngây người, sau đó tiêu hoá thông tin: "Nếu không thì là gì?"
 
"Không có gì."
 
Anh lạnh mặt trả ô lại cho cô, đội mưa bước về phía trước.
 
Hạ Chi Nam không vội vã đi vào sân ngay. Người đàn ông kia đã vào đến nhà, cô mở cánh cổng sắt của sân ra, lờ mờ cảm nhận được ánh nhìn nóng rực chăm chú không biết từ đâu.
 
Cô theo trực giác xoay người nhìn lại, nhìn nửa ngày cũng không thấy được cái gì.
 
Đợi cô vào nhà đóng cửa lại, thím Trương và nhóc mập trên ban công tầng hai mới thò đầu ra lần nữa. Thím Trương nở nụ cười của kẻ chiến thắng, khuôn mặt mập mạp của Tề Tề sụp đổ, linh hồn như bị đào rỗng.
 
"Bà đã nói rồi, khi đi về nhất định sẽ thành đôi mà."
 
Thím Trương đưa hai tay ôm lấy cái đầu tròn tròn của cậu bé, quát lớn: "Chịu thua đi, tháng này cháu không có cái chân gà nào rồi."
 
Hai mắt nhóc mập dại ra, ngửa đầu than vãn đau khổ.
 
Từ xưa đến giờ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
 
Ngay cả chú Đông cũng không ngoại lệ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận