Hoa Bỉ Ngạn

Hạ Chi Nam còn đang ngẩn người trước những xiên thịt nướng trên bàn, hồn nhiên không nhận thấy sắc mặt nghiêm trang của người đàn ông.
 
Đã rất nhiều năm cô không có ăn khuya, do dự không biết nên hạ thủ từ đâu, tượng trưng lấy một miếng dưa chuột thái có vẻ bắt mắt, bên trên rắc tiêu, làm cho người sợ cay như cô phải rùng mình.
 
Trong lúc còn đang giằng co, người đàn ông ở bàn đối diện nghiêm trang ngồi xuống, nhưng không ăn, mà nhìn cô không chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Sao nào?"
 
Ánh mắt chăm chăm nóng bỏng như lửa đốt, thật là không muốn chú ý cũng không được.
 
Người đàn ông khẽ cau mày: "Dù sao thì ... em cũng phải để dành cho anh một cây chứ."
 
"Cái gì?"
 
"Kem đá tuyết."
 
"?"
 
"Sữa chua lợi khuẩn.” Anh lặng lẽ thêm vào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chi Nam càng nghe càng mơ hồ, nhìn nhìn anh, rồi nhìn sang tủ lạnh, nghĩ tơi nghĩ lui, cuối cùng xâu chuỗi lại.
 
"Ý anh là nói em ăn?"
 
Anh ngắm nhìn bốn phía, nheo mi hỏi: "Trong phòng này còn có người thứ hai sao?"
 
"Không phải em."

 
Cô nén phiền muộn, gằn từng chữ: "Hai ngày nay tan học Tề Tề có ghé qua, còn dẫn theo một nhóm bạn học."
 
Vừa nói xong, trong mắt người đàn ông như sáng tỏ, nhếch môi: "Nhóc tì, không vét sạch là không bỏ qua."
 
"Anh ăn một mình đi, em no rồi."
 
Cô buông miếng dưa leo, buồn bã xoay người, người đàn ông nhanh tay níu cô lại.
 
"Giận à?"
 
"Không."
 
Hạ Chi Nam không phải người dễ giận hờn, trước kia Nina từng nói tính cách cô quá mềm yếu, sau này dễ bị người ta bắt nạt, có khi bị bắt nạt cô cũng không biết, nhưng cô biết là bây giờ mình đang bị một người đàn ông trông có vẻ chững chạc nhưng thực chất lại rất trẻ con chọc tức đến no rồi.
 
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia ý cười, bàn tay to thô to nóng bỏng như thủy triều, dùng sức siết lại, vết chai dày cộm tùy ý bóp chặt làn da mịn màng như nước của người phụ nữ.
 
"Anh nghiện trêu chọc em, em không thèm so đo với anh."
 
Cô im lặng, bóng lưng như cứng đờ, nhưng lòng thì rối bời.
 
Nói là chột dạ cũng được, không dám đối mặt cũng được, ngay trước đêm anh đi, cô lại môt lần nữa không tự chủ được mà làm ra hành vi như muốn quấy rối anh, bởi vì hình ảnh quá đẹp, cô còn dám. không nhớ lại nó.
 
Cũng bởi vì như vậy, mà sáng sớm hôm đó cô đã không đủ tỉnh táo mà đưa điện thoại di động của mình, chịu đựng lời trêu chọc bằng lời nói của anh.
 
“Hai ngày nay anh không hề chợp mắt, lái xe về mấy tiếng đồng hồ.”
 
Thanh âm của anh rất thấp, mang theo một tia mệt mỏi: "Em có thể ngồi với anh một lát, yêu cầu này không quá đáng chứ."
 
Bất ngờ mềm mỏng, từng nét chữ đều hết sức chân thành, khiến người ta không đỡ được chiêu này.
 
Đêm nay anh dường như rất khác.
 
Hạ Chi Nam không biết những ngày qua anh đã trải qua những gì, nhưng cảm giác mất mát và buồn bã trong mắt anh đã dễ dàng
 
đánh tan phòng tuyến trong lòng của cô.
 
Cuối cùng, cũng ngồi xuống.
 
Mười phút sau, đồ nướng được càn quết sạch sẽ.
 
Cô gian nan nuốt miếng dưa leo, người đàn ông thấy cô ăn cay đến mặt đỏ bừng, giật lấy miếng còn dư rồi tiêu diệt sạch sẻ, hai hợp làm xong lon co ca, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
 
Sắp xếp xong mọi thứ, anh vặn chìa khóa xe đi ra ngoài, bước đến trước cửa chợt khựng lại vài giây rồi quay lại nhìn cô.
 
"Đi ngủ đi"
 
"Đã trễ vậy rồi, anh còn muốn đi ra ngoài sao?" Cô không nhịn được, nhiều lời hỏi một câu.
 
"Anh ra ngoài tìm thử, xem có cửa hàng nhỏ nào mở cửa không?"

 
 Một ý nghĩ không lời hiện lên trong đầu cô: "Kem đá tuyết?"
 
"À."
 
Ngược lại, anh lại thành thật, nỏi thẳng: "Trước kia rượu là thuốc ngủ, bây giờ đổi rồi, không ăn đồ chơi đó thì không ngủ được."
 
"Vậy anh ... lái xe cẩn thận."
 
Hạ Chi Nam vội nói một câu tựa như lời quan tâm kia xong, bước chậm đến cầu thang, vừa bước chân lên bậc thang, người đàn ông ngoài cửa gọi cô lại.
 
"Nè."
 
"Gì vậy?" Cô trả lời gần như ngay lập tức.
 
Ngụy Đông uể oải tựa vào khung cửa, nguồn sáng vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt rắn rỏi, con ngươi đen bóng tỏa sáng.
 
"Dù sao em cũng mất ngủ rồi, cùng đi với anh không?"
 
Anh suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Trăng đêm nay đẹp lắm, anh đưa em câu cá ở ao Thanh Thủy."
 
Người đàn ông thuận miệng nói một câu, lại khiến đáy lòng cô dậy sóng
 
Chưa nói đến chuyện vì sao anh biết cô bị mất ngủ, nửa đêm mùa cuối thu lại ra ngoài câu cá, cái cuộc hẹn kỳ quái gì đây?
 
Người đàn ông ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi thấy cô im lặng, cũng không ép buộc, huơ huơ chía khóa xe móc trên đầu ngón tay.
 
"Thôi được rồi, ngủ sớm chút đi."
 
Anh thuận tay khép cửa lại,  đi về phía chiếc xe bán tải rỉ sét trong sân, lúc mua được thì đã là xe cũ, chạy mấy năm rồi, giờ lại càng tàn tạ không chịu nỗi.
 
Hai ánh đèn pha chói mắt chiếu vào, anh nổ máy, vừa mới rút trong túi ra một điếu thuốc, cửa xe bên phụ lái đột nhiên bị kéo ra.
 
Người phụ nữ nhanh chóng lên xe, ngồi vào, động tác liền mạch.
 
Cô nhìn về phía trước, trong màn đêm dày đặc vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vành tai nóng đỏ.

 
"Dù sao cũng không ngủ được, đi ngắm một chút, cũng được."
 
Người đàn ông cười không nói một lời, liếc nhìn khuôn mặt nghiêng mềm mại thanh tú của cô, không có sườn xám và giày cao gót, vẻ đẹp dịu dàng trong giây lát đã biến thành cô nữ sinh nhà bên, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng kiêu ngạo khó gần.
 
Anh cất điếu thuốc chưa đốt, gần như toàn bộ cơ thể anh đột ngột phủ lại, tầm nhìn vốn đã mờ mịt của cô bị vật to lớn che chặt, Hạ Chi Nam kinh ngạc biến sắc, đè chặt cánh tay choàng qua của anh.
 
Cánh tay cường tráng cứng rắn như đá, đẩy như thế nào cũng bất động
 
"Làm gì vậy."
 
"Anh làm gì vậy." Câu chất vấn, nhưng ngữ điệu mềm mỏng.
 
Tư thế này quá gần, hơi thở nóng bỏng từ mũi của người đàn ông, tựa như tia lửa nhỏ đốt cháy cành củi khô, hô hấp của cô ngưng trệ, trái tim đập liên hồi không thôi.
 
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy từ khoảng cách gần, đôi mắt hạnh trong veo gợn sóng, như những vì sao ẩn hiện trong mây trôi, còn đẹp hơn cả ánh trăng đêm nay.
 
"Cụp."
 
Cài chặt đai an toàn.
 
Đứng dậy rút lui lúc, không biết anh học thói xấu ở đâu, nhân lúc con gái nhà nguời ta buông lỏng cảnh giác thì đột ngột sát lại gần.
 
Cô theo phản xạ mà nhắm mắt lại.
 
Tiếng cười cố nén của người đàn ông vang vọng bên tai cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận