Hoa Bỉ Ngạn

Hai giây sau, bầu không khí nóng bỏng bao trùm lấy cô lập tức rút đi, cô đè nén trái tim đang như muốn phát nổ của mình, chậm rãi mở mắt ra, người đàn ông đã trở lại chỗ cũ, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe hơi chống trán, trong mắt hiện lên ý cười khiến người ta gai người.
 
"Lưu manh." Cô giận, lầm bầm nói.
 
"Đừng nóng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh thu hồi tầm mắt, ngón tay gõ nhịp trên tay lái: "Còn sớm mà, từ từ thôi."
 
Hạ Chi Nam cắn môi dưới, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
 
Cô nghe mà chẳng hiểu chữ nào.
 
Cho nên, nguyên nhân đỏ mặt, tất cả là do đồ nướng cay quá mà thôi.
 
    ——————
 
Chú Đông, cố lên, cố lên!
 
Tràn đầy hơi ấm và dục vọng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm thu yên tĩnh, gió mát hiu hiu, hơi sương trong không trung mông lung mờ mịt như sợi tơ.
 
Một vòng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống mặt đất.
 
Vào lúc không giờ, chiếc xe bán tải phóng nhanh trên con đường vắng vẻ không người qua lại, rồi dừng lại ở ranh giới giữa thị trấn Đồng Dao và thị trấn Thanh Thủy.
 
Người phụ nữ ngồi trên ghế phụ ấn cửa kính xe xuống, hai mắt căng ra nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cười nói vui vẻ với chủ cửa hàng trong siêu thị nhỏ, góc độ này vừa vặn nhìn được rõ gò má của anh, khóe môi hơi nhếch lên, nét mặt chan chứa nụ cười.

 
Hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi đen không cài cúc, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn rỏi qua khe hở hẹp.
 
Đêm đó cô đã sờ qua, cảm giác so với tưởng tượng còn tốt hơn.
 
Trong lúc tim loạn nhịp, người đàn ông đã từ trong siêu thị đi ra, trên vai vác hai thùng các tông, Hạ Chi Nam nâng cửa kính xe lên, nhìn chằm chằm phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
 
Ngụy Đông đem cất hai hộp giấy nặng trĩu bỏ vào cốp sau, bàn tay lắc lắc cây kem đá tuyết vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, sau khi lên xe, không vội đạp ga mà bẻ kem đá tuyết thành hai nửa, đưa một nửa cho cô.
 
"Nếm thử xem."
 
Cô nghiêng đầu nhìn, ánh đèn lờ mờ trong xe chiếu vào sống mũi cao của anh, ánh mắt anh sáng ngời đến kinh ngạc, giống như một người bạn cùng bạn chia sẻ đồ ăn ngon lúc còn thơ, ánh mắt mơ hồ lộ ra mấy phần mong đợi.
 
Lời chối từ nghẹn ở cổ họng, thất thần vài giây, điều này khiến cô nhớ đến những lát dưa chuột nướng đã phá vỡ quy tắc của mình.
 
Kỷ luật bản thân chính là kiềm chế bản thân, nhưng cô không phải thánh nhân, luôn có những lúc không nhịn được mà phá lệ.
 
Cô lúng túng nhận lấy, cho vào miệng, thứ nước đá ngọt nhanh chóng tan chảy trong miệng, nửa đêm mà cái lạnh tê cóng ngón tay đã điên cuồng kích thích vỏ não của cô.
 
"Anh ăn đi."
 
Cô nhét đồ ăn đã bị cắn dở vào trong tay anh, chọc chọc những ngón tay không còn chút cảm giác: "... lạnh quá."
 
Ngụy Đông đang cắn kem đá tuyết để hấp thụ linh khí, đột nhiên bị trả lại, cúi đầu nhìn cái miệng túi bị cắn nát, khóe miệng giật giật, ánh mắt đầy ẩn ý.
 
"Anh ăn tiếp, thì xem là gì?"
 
Hạ Chi Nam sững sờ, sau một cung phản xạ siêu dài, cô đỏ bừng mặt lấy lại, mở cửa kính xe, ném một đường parabol hoàn hảo về phía bụi cỏ bên đường.
 
Người đàn ông cau mày, nói nghiêm túc.
 
"Lãng phí thật đáng xấu hổ."
 
Cô vặn lại: “Chuyện nhỏ, tôi sẽ trả cho anh”.
 
"Một hộp."
 
"..."
 
Sư tử nhắm mắt há mồm à?
 
"Một cây."
 
Ánh mắt Ngụy Đông đầy vẻ nghiêm túc: "Hai hộp."
 
"Em muốn xuống xe." Cô mới không thèm quen với loại người điên này, quay đầu nhìn thấy cảnh không thấy năm ngón tay ngoài cửa xe, đổi ý ngay: "Không, anh đưa em về đi."
 
"Được."
 

Anh trả lời thật sảng khoái, nhưng chân ga gầm lên một tiếng, chiếc xe rẽ thẳng lên đường núi.
 
Sát bên Đồng Dao là trấn Thanh Thủy, đất rộng người thưa, nổi danh nhất là ao Thanh thủy tọa lạc giữa sườn núi.
 
Truyền thuyết kể rằng cầu nguyện ở ao Thanh Thủy rất linh, mặt trời mọc trên đỉnh núi cũng đẹp không thể ta, những tin đồn này cô một nửa nghe từ thím Trương, một nửa từ Tề Tề nói.
 
Chỉ tiếc, thực tế lại tàn khốc vượt xa tưởng tượng.
 
Nhiệt độ trên núi thấp, chiều tối lại có một trận mưa, đất bùn trộn lẫn nước mưa lạnh băng, trong không khí tràn ngập mùi bùn và cỏ kỳ lạ, mặt đất ẩm ướt có cảm giác nhớp nháp và bẩn thỉu.
 
Đường núi đi đến ao Thanh Thủy có một đoạn thật dài và hẹp, xe bán tải quá lớn không thể chạy vào, chỉ có thể đậu sát bên cạnh cây khô.
 
"Xuống xe thôi, còn phải đi thêm một đoạn nữa."
 
Ngụy Đông từ ghế sau lấy một chiếc áo khoác màu nâu sẫm, trên núi ban đêm ướt lạnh, không đủ chống lạnh sẽ rất dễ trúng chiêu.
 
Anh xuống xe, đạp đôi chân đầy bùn mà đi vòng qua chỗ phụ lái, kéo cửa xe ra, người phụ nữ liếc nhìn mặt đất ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước, tủi thân đến đáng thương.
 
Người đàn ông nhìn thoáng qua màu trắng tinh khiết trên người cô, dời tầm mắt xuống dưới chân, đôi giày này quả thực không thích hợp với vùng núi, nhất là với người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một bước thôi thì thật sự cũng có thể phát điên.
 
"Con đường này toàn là bùn đất, nếu như sợ bẩn, có thể ở trong xe chờ anh."
 
"Không muốn."
 
Giọng cô vội vàng, đưa tay kéo vạt áo đang mở của anh.
 
Người đàn ông cố ý làm như vậy, khóe miệng ẩn ẩn hiện lên một nụ cười, cúi người đi tới gần, hơi đàn ông nồng đậm bao trùm đến.
 
"Sợ à?"
 
"Anh nói xem?” Cô dịu dàng trừng anh
 
Khẩu vị xấu xa của Ngụy Đông được thõa mãn, trầm giọng nói: “Cởi giày ra.”
 
"Hở?"

 
"Làm theo lời anh." Trong sự cứng rắn, lại có chút mềm mại khó phát hiện.
 
Hạ Chi Nam không biết anh muốn làm gì, cân nhắc một chút, cởi đôi dép bông màu trắng đưa cho anh, ánh đèn trong xe lập lòe rọi trên hai bàn chân bé nhỏ trắng nõn non nớt như ngọc đang đung đưa trong không trung.
 
Anh một tay tháo dây giày, tay kia tháo dây an toàn cho cô rồi đột ngột hạ người xuống.
 
"! ! !"
 
Sự phi lý của khoảnh khắc đó đã phá tan mọi dự liệu của cô.
 
"Anh ... Anh để tôi xuống!"
 
Giữa nam nữ, nếu không phải cõng sau lưng, thì là kiểu bồng công chúa, có ai lại đi vác?
 
Ngay cả Trư Bát Giới cũng biết cõng vợ, sao đến lượt anh lại có phong cách khác người vậy?
 
Đừng nói đến phải thương hương tiếc ngọc, ít nhất cũng đối xử với cô như một con người chứ, cô cũng không phải lợn chết hay cục đá nên hành vi này hiển nhiên có phần xúc phạm rồi.
 
Hạ Chi Nam giận không nói nên lời, treo người trên tấm lưng cường tráng của anh, dùng hai tay liều mạng đập vào người anh, thế mà anh thì lại không đau cũng không ngứa, còn lòng bàn tay cô lại đau
 
"Đừng có lộn xộn."
 
Anh siết chặt đôi chân đang đá lung tung của cô, còn muốn đưa tay vỗ một cái, nhưng nhấc tay lên nửa chừng thì nén lại thu về.
 
Nếu chạm phải chỗ kia, e là lại bị thêm một cái tát, tiện thể bị gán luôn danh hiệu "Già lưu manh"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận