Hoa Bỉ Ngạn

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong như làn nước, sắc trăng nhàn nhạt tựa như một tấm vải nhuộm màu bạc rọi vào từ cánh cửa khép hờ. 
 
Trên chiếc giường nhỏ, hai bóng người quấn quýt bên nhau.
 
Râu dưới cằm anh đâm vào da cô phát ngứa, đôi môi nóng bỏng áp lên bắp chân cô, từ từ lướt lên phía trên. Anh lẳng lặng cảm nhận cơ thể khẽ run rẩy, tiếng rên rỉ mong manh yếu ớt kèm theo tiếng nức nở mê người của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Đông không nghe thấy tiếng kêu ấy, đầu lưỡi ướt át lướt dọc từ đùi cho tới eo để lại một vệt nước nhàn nhạt. Đôi tay của anh cũng không hề để yên, tiện tay xé nát chiếc sườn xám cao cấp màu trắng ngà thành từng sợi vải vụn dài.
 
Cô khẽ nghiêng người, đôi chân trần thon dài khẽ gấp lại, vòng eo thon thả trắng nõn nà. Anh tìm kiếm nụ hoa kia rồi say mê hôn lên đó, đầu lưỡi không ngừng phác họa theo hình dáng của cánh hoa.
 
“Ưm… ngứa…” Cô nắm chặt lấy một góc gối, cất tiếng rên rỉ như một chú mèo nhỏ. 
 
Anh cười rồi lại hôn cô tiếp, hai tay giữ lấy tai cô, khẽ liếm lên vành tai, nói: “Đừng kêu như vậy…”
 
Bé con say rượu không có một chút phòng bị nào, lời nói và hành động đều dựa theo ý muốn của bản thân. Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại như làn nước: “Vậy phải… như thế nào…”
 
“Sao lại đáng yêu/ nũng nịu thế chứ?” Người đàn ông cụp mắt ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cần cổ cho tới vành tai nhuộm đầy sắc xuân. Hàng môi vương mùi rượu khẽ mở, đôi mắt được ánh trăng rọi vào, câu hồn đoạt phách.
 
Ánh mắt anh nóng rực, không kìm được khẽ hôn lên môi cô, nếm lấy sự mềm mại đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sau này ngày nào cũng cho em uống rượu được không?”
 
“Không.”
 

“Tại sao?”
 
Cô dẩu môi, nũng nịu lên án: “Ngày nào cũng bị anh… dày vò… em còn sống được chắc…”
 
Ánh mắt của người đàn ông đỏ rực, ngón tay thô ráp nắm lấy cằm cô, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn căng mọng, trái tim đập thình thịch liên hồi.
 
“Nghĩ kỹ chưa? Hôn rồi là không có đường quay lại nữa đâu.”
 
Nó giống như chiếc chìa khóa, một khi mở cánh cửa đó ra, anh cũng không xác định được sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
 
Hạ Chi Nam chớp đôi mắt xinh đẹp, khẽ phàn nàn: “Lề mề.”
 
Người đàn ông hay ra vẻ đạo mạo này nữa, đã xé quần áo của cô thành thế kia rồi mà còn nói mấy câu đường hoàng vô dụng kia nữa.
 
Cô xoay người lại, đôi tay cuốn chặt lấy cổ anh, nhắm mắt dâng lên một nụ hôn. Bờ môi mềm mại chạm vào nhau, hai người bất chợt run lên. Cô không an phận mà hé miệng cắn lấy môi anh, mút vào thật miệng.
 
Bờ môi anh nóng bỏng, mềm mại, hương vị tuyệt diệu như bánh mochi.
 
“Shh.”
 
Cô gái say rượu hành động không biết chừng mực, anh cau mày khẽ rên một tiếng, bỗng dưng nắm lấy vai cô một cách thô bạo rồi đè cô xuống giường.
 
“Ưm.”
 
Một vật mềm mại vói vào trong miệng cô, liếm qua kẽ răng rồi nhẹ nhàng lướt qua vòm miệng. Anh hôn dồn dập, ngậm lấy hai cánh môi mỏng mơn trớn, ra sức mút lấy đầu lưỡi của cô.

 
Cô còn chưa biết hít thở, anh cũng vậy. Hai người đều nín thở đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng nụ hôn nồng cháy đó vẫn chưa từng ngừng lại một giây phút nào. Cô dùng hết sức lực đòi lấy, anh vui vẻ phối hợp theo.
 
Lồng ngực anh nóng rực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Những giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống má cô rồi trượt theo lỗ tai đỏ ửng len vào trong kẽ tóc.
 
“Ngụy Đông… hu hu.”
 
Cô sắp không thở được nữa, khẽ nghiêng đầu trốn sự công kích của anh. Anh vẫn đang hưng phấn, đôi môi đuổi theo ngậm lấy cánh môi bị cắn đến đỏ au tiếp tục triền miên.
 
Cơ thể anh quá vạm vỡ, cả người cứng ngắc, chẳng có chỗ nào là mềm mại cả. Sự chống cự yếu ớt của cô trước sức mạnh tuyệt đối của anh chẳng khác nào là hành động ve vãn trên giường cả. Anh bị cơ thể nửa che nửa hở của cô kích thích tới mức hai mắt đỏ ngầu.
 
Cơ thể rắng nõn như ngọc của cô bị lật lại. Cô nửa quỳ, cặp mông chỉ còn sót lại một chiếc nội y dẩu lên, hai cánh tay tay mềm mại chống xuống gối.
 
“Em… ưm!”
 
Cô quay đầu lại nhìn, người đàn ông phủ trên người cô lập tức hôn lên môi cô. Ngón tay véo lấy vòng eo mềm mại ủa cô, vết chai vừa dày vừa thô ráp ma sát lên làn da khiến cô hơi hơi đau. Cô khó chịu nhúc nhích người muốn tránh né, nhưng càng cử động lại càng khiến cơ thể sinh ra một cảm giác tê ngứa kỳ lạ.
 
Bộ sườn xám đắt đỏ bị xé nát biến thành từng mảnh vải rách tươm. Hai bầu tròn trịa trước ngực thoát khỏi lớp che chắn đã rách đến đáng thương lộ ra ngoài.
 
Cánh tay dài thô to của anh vòng qua cơ thể cô nắm lấy một bên vú, bắt đầu xoa nắn một cách thô bạo. Kích cỡ vừa khít bàn tay bị anh vê nặn thành các loại hình dáng dâm mỹ.
 
Cô khẽ cất tiếng cầu xin, giọng nói kèm theo tiếng nức nở : “Ưm… khẽ một chút….”
 
“Khẽ thế nào?”

 
Đầu óc Ngụy Đông gần như tê liệt lập tức, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Anh ngậm lấy thùy tai đang dần ửng đỏ của cô khẽ cắn: “Nó mềm quá, anh chỉ muốn bóp nát nó thôi.”
 
“Anh làm em đau, ưm…”
 
“Anh sai rồi.”
 
Lúc này đây đến cả câu xin lỗi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Anh mút lấy thùy tai sau mềm mại của cô, nói: “Liếm cho em nhé?”
 
Hạ Chi Nam không cưỡng lại được giọng nói trên giường của anh. Một người đàn ông ngày thường trông có vẻ lỗ mãng vậy mà khi dịu dàng lại khiến người ta khó mà từ chối cho nổi.
 
“Vâng…”
 
“Ngoan.”
 
Anh cụp mắt, nở nụ cười, vòng lấy eo cô nửa nhấc lên, tấm lưng mảnh mai của cô dán gần vào lồng ngực nóng bỏng của anh. Do chiều cao của hai người chênh lệch nhau, anh cúi đầu, luồn tay qua cánh tay cô sờ tới trước ngực.
 
Bàn tay to lớn nắm lấy bầu vú non mềm nắn thành hình búp măng. Ánh trăng chiếu vào đầu nhũ hoa dựng thẳng dụ dỗ người ta muốn phạm tội.
 
Người đàn ông thở dốc, không nhịn được mở to miệng ngậm lấy nó.
 
“Ưm… a…”
 
Cô cắn chặt môi dưới, khẽ rên một tiếng. Cô cúi đầu nhìn gò bồng đào trắng nõn bị người đàn ông ngậm trong miệng, bầu ngực mềm mại đong đưa bị anh xâm chiếm bằng cả tay và miệng.
 
Anh cụp mắt, dưới ánh trăng, hàng mi dài đen nhánh tạo thành vòng cung hình quạt, gợi cảm không nói nên lời.
 
Khoang miệng ướt át, đầu lưỡi nóng bỏng. Mặt lưỡi liếm qua nhụy hoa đang run rẩy, cảm giác tê dại tột cùng bùng nổ trong cơ thể cô. Cô không chịu nổi loại tra tấn này, tiếng rên rỉ càng lúc càng triền miên.
 

Phía dưới dường như có hơi khác lạ.
 
Đôi chân trần thon dài khép chặt lại, hơi nóng trào ra làm ướt chiếc quần lót ren có cũng như không của cô. Cơ thể cô mềm mại, hơi thở cũng nhẹ nhàng.Tay cô đặt lên bờ vai rắn chắc của anh, cả người đung đưa như sắp ngã xuống.
 
Người đàn ông đang mải mê thưởng thức ngực cô nhận ra sự khác thường bèn dùng một tay ôm lấy cô đặt nằm lên giường.
 
“Sao vậy?”
 
“Bên dưới… không thoải mái…”
 
Anh ngẩn ra, nhìn tóc mai ướt sũng mồ hôi trước trán cô, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đang kho chịu vặn eo, chân không ngừng cọ xát.
 
“Để anh sờ thử…”
 
Người đàn ông chăm chú nhìn vào ánh mắt mơ màng của cô. Đầu ngón tay thô ráp của anh khẽ lướt qua phần bụng dưới, vén lớp ren ngăn trở sang một bên, chạm tới hai mảnh thịt non mềm mọng nước, bàn tay dính đầy mật dịch ướt át của cô.
 
"Nhiều nước quá, ướt đẫm cả rồi."
 
Anh thở dốc, cổ họng không ngừng cuộn lên.
 
Ngón tay run run không kìm chế được muốn vói sâu vào trong tiểu huyệt, nhưng vừa mới đút được một đầu ngón tay vào, cô đã khép chặt hai chân lại, khóc nức nở kêu lên: “Đau.”
 
Ngụy Đông giật mình sửng sốt, ánh mắt nhìn cô có phần ngạc nhiên.
“Lần đầu tiên à?”
Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới khả năng này, và thực tế là anh cũng không để tâm tới quá khứ của cô.
 
Hạ Chi Nam ấm ức cắn môi, ngượng ngùng quay đầu đi lảng tránh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận