Hoa Bỉ Ngạn

Người đàn ông từ từ rút ngón tay lại. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nam tính khôi ngô kia bị che phủ bởi một tầng mờ ảo. Khóe môi anh cong lên, nở nụ cười vừa lưu manh vừa xấu xa.
 
“Thật trùng hợp.”
 
Cô khẽ chớp mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ hoang mang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Đông khom lưng hôn lên khuôn mặt cô, nói: “Đêm nay để cho em sướng trước.”
 
“Vậy anh…” Cô nghe xong lại càng mê mang hơn.
 
Đêm nay đã vậy rồi mà không làm nữa ư?
 
Ngón tay cái của người đàn ông mơn trớn vành tai nho nhỏ của cô, dừng lại chỗ thùy tai, khe khẽ vuốt ve.
 
“Lần đầu tiên phải là lúc em tỉnh rượu mới được. Anh sợ em không nhớ rõ mình sướng đến độ nào.”
 
Anh bày ra vẻ nghiêm túc nói: “Mặc dù hiện tại anh rất muốn “ăn” em.”
 
“...”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là một tên yandere.
 
Anh cúi xuống liếm những giọt mồ hôi trên cổ cô. Mồ hôi trên đỉnh đầu lăn xuống quai hàm rồi trượt xuống cần cổ duyên dáng. Anh di chuyển xuống dưới, mạnh mẽ mở hai chân đang khép chặt của cô ra, cúi đầu vùi sâu vào trong đó. Hai cánh hoa ướt át đỏ bừng lập tức tách khỏi nhau.
 
“Anh đừng… xem em như vậy.”
 
“Đừng cử động.”
 
Anh kiềm chế khẽ liếm môi, ngón tay dính đầy chất dịch không ngừng khiêu khích, chơi đùa với viên thịt nhỏ nhô ra kia.
 

Thật là mẹ nó mất hồn.
 
“Mềm quá, anh cắn một miếng nhé.”
 
Ngụy Đông hút lấy âm hạch nhỏ mềm mại mất hồn, toàn thân cô run lên, ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy ga trải giường, khẽ cất tiếng rên rỉ dưới kỹ xảo không quá thành thạo của anh.
 
Động tác của anh không hề theo quy luật nào cả, lúc liếm lúc cắn, điên cuồng hút lấy dòng nước tuôn ra từ trong cơ thể cô. Âm thanh liếm hút dính nhớp xen lẫn tiếng nhấm nuốt tràn ngập khắp căn phòng khiến cô nghe xong không khỏi đỏ bừng hai tai.
 
Trong đầu cô đều là đầu rưỡi nóng ran của anh đang dùng sức liếm lỗ nhỏ đầy nước của mình.
 
Cảm giác ngứa ngáy chồng chất trong cơ thể, chen nhau chui vào máu, tạo thành đám sâu tùy ý gặm cắn mạch máu của cô, ngứa đến tận xương.
 
Hai anh tay nắm chặt đùi cô, đôi mắt đỏ au như nhập ma, thúc thẳng vào trong khe thịt.
 
Vách tường trơn trượt không chịu nổi khống chế mãnh liệt phun ra dâm thủy, càng hút càng nhiều, chảy mãi không ngừng...
 
"...A!"
 
Ánh sáng trắng đập vào mặt, khoái cảm cực độ lan tràn toàn thân.
 
Mắt cô ngập nước, cô che miệng khó chịu rên eir, co rút run rẩy một thời gian dài.
 
Đến khi cô bình tĩnh hẳn lại, người đàn ông đang không nhanh không chậm chui ra khỏi hai chân cô, hôn một đường từ bụng tới cằm, liếm đôi môi sưng đỏ của cô, đầu lưỡi mạnh mẽ thăm dò vào, đút cho cô dâm thủy chảy ra từ cơ thể cô.
 
Sau khi cao trào, cơ thể cô hoàn toàn mất sức, lại thấy đầu óc choáng váng.
 
Ngụy Đông chậm dãi ngồi dậy, cúi đầu liếc nhìn liếc nhìn túp lều chống lên trong quần, bất đắc dĩ cười, đắp kín chăn cho cô.
 
"Anh vào nhà vệ sinh."
 
Lúc anh xoay người đi lại bị cô kéo tay lại.
 
Dày vò một phen, hình như cô đã tỉnh rượu, người đã tỉnh táo hơn nên cô biết mình muốn làm gì.
 
"Em, em giúp anh..."
 
Cô nói ra thì rất xấu hổ, vì rơi vào tình dục nên giọng nói mềm mại như nước suối.
 
Người đàn ông không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt long lanh ướt át kia một hồi. Anh vén chăn lên, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, lần này dùng kiểu ôm công chúa.
 
"Anh tắm cho em trước rồi em giúp anh ra."
 
Anh dừng lại, cười nói: "Nó sắp nổi rồi."
 
Đêm hôm đó, hai người ôm nhau ngủ.
 
Cô mặc áo sơ mi của anh, bên trong không mảnh vải che thân, cơ thể cuộn tròn như tôm luộc, đầu gối lên cánh tay to lớn của anh.
 
Ngón tay không an phận trượt từ ngực xuống cơ bụng nhấp nhô rõ ràng, đang định xuống thêm chút nữa thì bị anh đè chặt lại.
 
Theo bản năng, cô tránh đi, nhưng lại không giãy giụa được. Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt thô bỉ mềm mại hơn dưới ánh trăng bàng bạc.
 
"Không ngủ thì làm chuyện khác đi." Anh vừa mở miệng đã nói giọng lưu manh.
 
Đôi mắt hạnh của người phụ nữ đầy mờ mịt, cô hờn dỗi trợn mắt nhìn anh, nhân dịp anh buông lỏng cảnh giác mà thu tay về, quay lại ôm eo anh, đỉnh đầu cọ nhẹ vào cằm anh.

 
"Ngụy Đông."
 
"Ừm."
 
"Em uống say rồi."
 
"Anh biết."
 
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Vậy anh còn giả bộ làm chính nhân quân tử làm gì?"
 
Rõ ràng cô đã chủ động như vậy rồi, anh lại còn nhịn lại không ăn.
 
Người đàn ông cong khóe môi, lách người ôm cô vào lòng, con ngươi đen tuyền nhìn chằm chằm vào anh: "Em gấp lắm hả?"
 
"Hả?"
 
"Vội lên giường với anh."
 
"Ừ." Xưa nay cô luôn thẳng thắn, bao gồm cả chuyện này: "Gấp lắm."
 
Anh khổ sở cắn môi dưới: "Ngủ xong thì sao?"
 
"Đó là chuyện sau đó."
 
Người đàn ông yên lặng trong chốc lát, giọng đè xuống rất trầm: "Hạ Chi Nam, trước nay anh chỉ làm chuyện có kết quả, nếu như em chỉ muốn tìm thú vui thì anh không hợp với em đâu."
 
Lời anh nói rất chân thành, nhưng cũng khiến người nghe rất khó chịu.
 
"Nếu anh không muốn, anh có thể đẩy em ra."
 
"Đẩy không ra."
 
Cánh tay anh ôm lấy lưng cô, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, cúi đầu hôn lên mắt cô, lặp lại: "Anh đẩy em không ra được."
 
"Có phải anh cho rằng em hứng thú nhất thời, ăn được là chạy luôn không."
 
Người đàn ông không chối, chỉ hỏi: "Em có thế không?"
 

"Em không biết."
 
Tâm trạng của cô dần đi xuống, cô dùng sức ôm anh, chỉ muốn siết chặt lấy anh: "Em không thể cam kết được gì với anh, bao gồm cả kết quả."
 
Trong khoảnh khắc đó, Ngụy Đông cảm nhận được cô ỷ lại vào mình. Bây giờ cô rất cần anh, bất kể là vì nguyên nhân gì.
 
Hạ Chi Nam nhắm chặt hai mắt, định giấu nước mắt đi.
 
"Ngụy Đông, có lẽ em không tốt như anh tưởng đâu, có lẽ em là một người rất tồi tệ, có lẽ... Ư ư!"
 
Anh dùng môi chặn lời cô lại.
 
Đến khi hai môi tách ra, anh nếm được giọt nước mắt đau đớn của cô, gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, đã thành công chọc vào điểm yếu nhất trong lòng anh.
 
"Đm!"
 
Anh mắng nhỏ mộ tiếng, cười bất đắc dĩ: "Được rồi, chơi em."
 
Hạ Chi Nam nhỏ giọng khóc thút thít, nhìn anh bằng đôi mắt mông lung đẫm lệ, căn bản không ngừng được nước mắt.
 
Người đàn ông nặng nề nhắm mắt lại, cổ họng phát ra tiếng thở dài.
 
"Em trực tiếp nói với anh, em muốn cái gì?"
 
"Yêu."
 
"Được, anh cho em."
 
Anh dịu dàng hôn lên nước mắt trên khóe mắt cô: "Em muốn bao nhiêu, anh cho bấy nhiêu."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận