Hoa Bỉ Ngạn

Ngụy Đông không mở ô, nhanh chóng đi qua hết mái hiên này tới mái hiên khác, nước mưa rơi lộp độp nhỏ trên bả vai anh, áo ướt đẫm, giọt nước đọng trên áo da giống như những hạt ngọc trai tròn đầy, trong trẻo, chúng chảy theo dọc theo vạt áo rồi rơi vào vũng nước cạn.
 
Anh đẩy cánh cửa lưới sắt trong sân nhỏ ra, vừa tới trước cửa đã nghe thấy giai điệu thong thả, mềm mại kéo dài truyền đến từ bên trong, đó là một bài hát tiếng Quảng Đông cũ tên là Gió Tiếp Tục Thổi của Trương Quốc Vinh.
 
“Gió tiếp tục thổi/ Không thể chịu được việc đôi mình cách xa/ Những giọt nước mắt trong tim anh/ Không muốn chúng rơi khi anh nhìn em/ Những kỷ niệm hạnh phúc trong quá khứ/ Tại sao không níu giữ chúng cùng em...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh giơ tay giũ đi nước ẩm ướt trên đỉnh đầu, cẩn thận mở một bên cửa, người phụ nữ trong nhà bếp không hề phát hiện ra, cô vẫn đang đắm chìm vào trong bài hát và khẽ ngân nga theo.
 
Hạ Chi Nam không mặc sườn xám ở nhà, hôm nay cô mặc áo len màu vàng nhạt kết hợp với váy lông nhung màu trắng, áo len rộng thùng thình và mềm mại, khi cô khom người, áo cũng thuận theo trượt xuống lộ ra gần nửa bờ vai trắng nõn.
 
Mái tóc đen dài như tơ lụa được buộc lệch một bên, tóc mai rơi tán loạn, cô vén ra sau tai, cầm túi bắt kem trong tay, cô cẩn thận vẽ những đường viền hoa xinh đẹp cho chiếc bánh ngọt vừa mới lấy ra khỏi lò.
 
Anh rũ mắt, giơ tay che ngực.
 
Tiếng tim đập điên cuồng nổ tung khiến anh phải thừa nhận một sự thật, chuyện mất hồn vì vẻ đẹp của cô đã không còn nằm trong phạm vi tự kiềm chế nữa.
 
Anh còn đang đấu tranh cái gì?
 
Anh đã thua từ lâu rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay từ lần đầu tiên thấy cô, rõ ràng anh đã thua.
 

Gió lạnh bên ngoài phòng thổi qua cửa sổ vào nhà, cô run lên vì lạnh, rụt cổ lại, cô xoay người muốn đi đóng cửa, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy người đàn ông dựa sát phía sau.
 
Cô sửng sốt, thấy anh nhìn chằm chằm mình lại thấy quần áo của anh bị mưa thấm ướt nhẹp, cô vội đi mấy bước tới trước người anh, kiễng chân lau khô nước trên mặt cho anh.
 
“Mưa to như vậy mà anh cũng không biết cầm ô theo.”
 
Lời nói ra là trách móc nhưng khi nghe lại giống như lời nói mềm mại của cô dâu nhỏ.
 
Anh cười nắm lấy tay cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô một lúc lâu, cánh tay dài ôm lấy cô đặt người lên trên bàn ăn.
 
Trong nháy mắt, cơ thể gần sát, hơi mát phả vào mặt. 
 
Anh mệt mỏi cả một ngày cũng chỉ có lúc này mới có thể thả lỏng chút.
 
“Hôm nay em làm bánh ngọt gì?”
 
“Tề Tề muốn ăn xoài, thằng bé cứ ồn ào từ sáng đến tối, nếu em không đồng ý thì sẽ không chịu đi.”
 
Ngụy Đông thích ánh sao nhỏ lấp lánh trong mắt cô, chỉ cần nói tới bánh ngọt, cả người cô giống như bị lửa đốt, cười đẹp tới mức lóa mắt.
 
“Em cũng đừng nuông chiều thằng bé, ăn nhiều sẽ béo.” Nói tới chuyện này, anh nghiêm túc nhíu mày: “Qua một thời gian nữa anh phải dẫn thằng bé đi giảm béo, béo phì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”
 
Hạ Chi Nam khẽ chớp mắt, thò tay túm lấy áo anh rồi kéo về phía trước, hai chân thuận thế móc ra sau lưng anh, dán rất gần, ngẩng cầu là có thể hôn được.
 

“Anh đưa em đi cùng đi, em cũng muốn giảm béo.”
 
“Em giảm béo cái gì?”
 
Ngụy Đông cười nhạo: “Người gầy như tờ giấy, lúc ở trên giường anh cũng không dám dùng sức chỉ lo hành chết em.”
 
“Vậy anh phải dùng thêm lực...” Ánh mắt cô khẽ chớp, đáng yêu tới mức không chịu nổi: “Chỉ nhìn mà không ăn, nghẹn không khó chịu sao?”
 
“Đừng trêu ghẹo.”
 
Ánh sáng trong mắt anh trầm xuống, tiếng hít thở rõ ràng không yên, anh vươn tay bắt lấy bàn tay đang chạm phía sau lưng, ấn mạnh lên bàn.
 
“Chuyện này phải cẩn thận, không thể tùy tiện được.”
 
Hạ Chi Nam cảm thấy mất mát, cô rũ mắt xuống, rầu rĩ hừ một tiếng: “Ừm, em biết rồi.”
 
“Biết cái gì?” Anh hơi nhếch môi.
 
“Biết anh không phải là một người đàn ông tùy tiện.” Trong lòng cô có trách móc, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Chính nhân quân tử, chào anh.”
 
Người đàn ông khẽ cười, nhớ lại đôi mắt nhỏ có thần yếu ớt trách móc anh khi ở trên giường, trong khoảng thời gian này lại dùng hết kỹ năng của bản thân để trêu ghẹo anh. Từ đầu tới cuối anh vẫn vững như núi, dù khó chịu cũng sẽ tự mình chạy đi giải quyết hoặc là hôn cô thật sâu để cô dùng cách khác làm giúp.
 

“Giận rồi à?”
 
“Không dám!” Cô nghiêng đầu, khóe môi mím chặt, càng nghĩ đến càng tức.
 
Mới đầu Ngụy Đông còn tưởng cô là một người đẹp lạnh lùng và cao ngạo, sau này quan hệ gần gũi hơn, trong lúc hai người khẩu chiến anh tới tôi đi, đánh tới mức bất phân thắng bại, về sau tình yêu không thể khống chế điên cuồng nhấn chìm họ, cô cũng dần thể hiện một góc cạnh khác.
 
Trong suy nghĩ, cô là một người phụ nữ độc lập nhưng ở tình cảm và cuộc sống thì cô càng giống một đứa trẻ ngây thơ hơn.
 
Hai tay anh chống giữ bên hông của cô, cơ thể đè thấp, hôn lên tai cô, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, đừng tức giận.”
 
“Em không tức giận.”
 
Hạ Chi Nam mạnh miệng không chịu thừa nhận, cô quay đầu nhìn anh, đối diện với mắt anh rất gần.
 
Đôi đồng tử đen láy ở trong đêm vô cùng mê người, vừa thâm tình lại kiên định, ánh sáng ấm áp lấp lánh trong bóng tối khiến lòng người nhìn thêm rạo rực.
 
Đáy mắt anh lướt qua một ý cười: “Nào, dỗ dành một chút.”
 
Không đợi cô nghĩ xong ý nghĩa sâu xa của ‘dỗ dành’ là gì, nụ hôn lành lạnh nhẹ nhàng đã đáp xuống.
 
Anh không sốt ruột, trằn trọc cọ vào cánh môi, nghe tiếng ‘nức nở’ rất nhỏ phát ra từ cổ họng của cô, hơi nghiêng đầu để hôn sâu hơn khiến nụ hôn càng trở nên nóng bỏng, đầu cô nóng lên, chủ động hé miệng, người đàn ông cười, không đáp lại đầu lưỡi nhỏ vội vàng giống như muốn ve vãn.
 
“Ngụy Đông!”
 
Người phụ nữ nổi giận, dịu dàng lườm anh.
 
Trong lòng anh ngột ngạt, anh rất thích thấy vẻ buồn bực của cô khi cô không được thỏa mãn dục vọng, chọc giận cô xong anh mới không nhanh không chậm đón lấy nụ hôn nồng cháy kia, mang theo khí thể nuốt người, hôn đến mức khiến cả người cô như nhũn ra.
 

“Chú Đông!”
 
Đột nhiên truyền đến tiếng gọi từ bên ngoài phòng, hai người hôn say đắm tới mức khó có thể tách ra lúc này cũng biến sắc, vội vàng tách nhau ra.
 
Hai má Hạ Chi Nam ửng hồng, thấy quần áo của anh bị mình xoắn thành bánh quẩy lập tức muốn vươn tay sửa sang lại giúp anh, kết quả cô quên mất mình còn cầm túi bắt kem trong tay chỉ hơi dùng lực kem đã phun tung tóe bắn dính lên mặt anh.
 
Kem trắng chảy dọc theo sống mũi rơi trên môi, lướt qua cằm rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
 
Tề Tề đội mưa chạy tới đây để ăn bánh ngọt vừa bước vào đã thấy tình trạng bi thảm của người đàn ông, khi đó còn nhỏ, cậu cũng không để ý tới mấy dáng vẻ mập mờ của nam nữ, cậu chỉ quan tâm tới kem rơi đầy đất.
 
Hai tay cậu chống nạnh, lớn tiếng gầm lên: “Chú Đông, chú bồi thường kem cho cháu đi.”
 
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đen to lớn của người đàn ông đã bị dính đầy kem vừa buồn bực lại vừa bực bội mà không có chỗ trút.
 
Tiếng cười cố kìm nén phát ra đứt quãng từ trong miệng, sau đó lại không kìm được, cô cười tới mức mặt mày đều cong, cười đến mức vô cùng suồng sã.
 
Dựa vào chuyện này mà mang lại niềm vui cho thành phố, khiến người ta cảm thấy đầu óc minh mẫn, vô cùng thoải mái.
 
Bên này.
 
Ngụy Đông nghe nhóc mập trách móc, anh giơ tay lau vết kem trắng tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
 
Nhớ kỹ ngày hôm nay.
 
Anh chắc chắn sẽ quay trở lại và lợi hại hơn xưa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận