Thời tiết cuối thu thay đổi thất thường.
Cả ngày trời quang, vừa chập tối thì trời bắt đầu có mưa nhỏ rải rác, có vẻ mưa không lớn, những hạt mưa nhỏ li ti tô vẽ lên cửa kính xe, qua một lúc, cửa sổ bị bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng, cách ly hoàn hảo với thế giới bên ngoài xe.
Người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nghiêng người dựa vào ghế, đắp một chiếc chăn mỏng màu xám, trên người có mùi hương của ánh nắng pha trộn với mùi chanh tươi mát, như có tác dụng thôi miên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm qua, cô gần như không ngủ, người đàn ông nào đó thực sự nói được làm được kéo cô dày vò cả một đêm, vì vậy chỉ có thể sửa lại thời gian hành trình được quyết định lúc đầu.
Hạ Chi Nam buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, không ăn không uống ngủ thẳng đến chiều, cuối cùng vẫn bị Ngụy Đông mạnh mẽ kéo đi.
Mãi đến khi mặt trời lặn, người phụ nữ chậm chạp đi xuống dưới tầng, hôm nay cô thay một bộ sườn xám màu tím nhạt, mái tóc đen được búi gọn ở sau đầu, dùng một chiếc trâm ngọc cố định.
Cô vừa mới bước đến cửa, người đàn ông đợi ở bên ngoài đã lâu cuối cùng hít điếu thuốc một hơi thật sâu, dập tắt, quay người lại nhìn cô, ánh mắt nóng rực lúc đầu dần dần trở nên u ám, cuối cùng nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Em định mặc bộ này à?”
Ánh mắt của anh thật sự rất kỳ lạ, thấy ánh mắt đó cô hơi sửng sốt: “Rất khó coi sao?”
“Bộ này không hợp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông nhìn lướt qua đôi giày cao gót ở dưới chân cô: “Đôi giày này không hợp, em đi đổi một đôi khác đi.”
Cô cảm thấy buồn bực vì bộ quần áo cô lựa chọn cẩn thận bị người khác chê xấu, vừa định hỏi thì Ngụy Đông chậm chạp nói, ngăn lại những lời cô định nói.
“Lát nữa phải đi vào hồ trong khe núi, em mặc bộ này không thể đi vào trong đó được.”
Hạ Chi Nam thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì tin điều đó là thật, xoay người đi về phòng ngoan ngoãn thay quần áo.
Sau khi lên xe, anh thấy cô vẫn còn vẻ mê man buồn ngủ, anh xuống xe đi về phòng lấy một chiếc chăn mỏng sạch sẽ đắp lên người cô.
“Lái xe mất hai tiếng, em ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Cô gật đầu, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Chờ đến lúc cô tỉnh dậy từ trong mộng, bên tai truyền đến tiếng kéo cửa sắt, khung xe rỉ sét trượt trên mặt đất, âm thanh sít chặt chói tai, người nghe được trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Hạ Chi Nam ngủ mở hé mắt, mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Dường như mưa đã ngừng, ánh đèn pha sáng như lửa đốt chiếu vào mắt cô, cô định trốn vào trong chiếc chăn mỏng, nhưng người bên cạnh có người giơ tay ra trước, giúp cô che đi ánh sáng chói mắt.
“Tỉnh ngủ rồi à?”
Cô ngẩn người nhìn đôi tay kia, cúi đầu ‘ừ’ một tiếng.
Dưới ánh sáng có thể thấy rõ vết sẹo trong lòng bàn tay của anh, vết sẹo do dao tạo ra từ eo bàn tay đi xuống dưới mấy xăng-ti-mét làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, miệng vết thương rất sâu, giống như vết thương cũ.
“Sao anh lại bị thương ở đây vậy?” Cô không nhịn được, vẫn muốn hỏi.
Người đàn ông đang lái xe bằng một tay, không nghe rõ câu hỏi của cô, hình như có mấy người đang đứng trước đầu xe ô tô, chỉ đạo anh đỗ xe trên đường.
Xe bán tải đậu ở bãi đất trống bên ngoài nhà kho, sau khi dừng xe lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, nói nhỏ.
“Vừa rồi em định hỏi anh chuyện gì? Anh không nghe rõ.”
“Em nói...”
“... Anh Đông!”
Ở bên ngoài xe, tiếng gào thét dồn khí chuyển từ đan điền, thành công cắt ngang câu nói tiếp theo của cô.
Cửa ở vị trí ghế lái bị người khác kéo mạnh ra, một người đầu hói mặc quần áo bị dính đầy dầu đi ra, người kia nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái thì sững sờ mất hai giây, sau đó sờ cái đầu nhẵn bóng của mình rồi hô to.
“Ôi, chị dâu chị cũng đến đây à.”
Nụ cười xấu xa của tên đầu trọc nhìn khó hiểu nhưng lại rất quen mắt, lúc cô mơ hồ nhớ về trước đây hình như đã từng gặp qua ở tiệm xăm, Ngụy Đông đã nhanh chóng xuống xe, cửa xe bị đóng rất mạnh, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy anh đang tức giận chửi rủa: “Mẹ nó, cậu đừng có mà gọi vớ vẩn.”
Lời nói rất nghiêm túc, nhưng trái tim của cô đột nhiên bị rớt xuống nửa nhịp, sự buồn rầu, bực bội lập tức ngưng tụ lại bao phủ khắp nơi trên cơ thể, có một loại cảm giác buồn phiền không nói lên lời.
Lúc này, có mấy người ở trong phòng thấp phía trước chạy ra, trong đó có một người đàn ông cao gầy, ăn mặc giản dị, áo hoodie màu đen cộng thêm một cái quần thể thao màu xám nhạt, khuôn mặt trẻ con nhìn không đoán được tuổi.
Đầu trọc chạy một mạch đến chỗ an toàn, xác định được vị trí để Ngụy Đông không đá cậu ấy, lớn tiếng, thì thầm với người đàn ông vừa đến: “Mục Châu, tôi đã nói anh Đông của chúng ta có vợ rồi, cậu còn không tin tôi, hôm nay mất mặt quá đi.”
“Thật hay giả vậy, thằng nhóc cậu nói chuyện không có bằng chứng.”
“Cậu đến đây mà nhìn, bằng chứng không thể chối cãi.”
Khuôn mặt trẻ con nghe vậy thì trở nên hiếu kỳ, đi thẳng về phía phó lái.
Họ vừa mới đi đến trước đầu xe, Ngụy Đông đột nhiên xuất hiện, giơ tay lên đẩy cậu ấy ra, chặn đường đi, hất cằm bất mãn nói: “Nhìn cái gì, đi tham quan sở thú à?”
Mục Châu thấy vẻ mặt mất tự nhiên của anh, mơ hồ cười nói: “Anh, anh vội cái gì?”
“Tôi vội cái thằng cha cậu.”
Tai người đàn ông đỏ ửng, giọng nói thô lỗ, mắng chửi anh: “Cút đi.”
Mục Châu rất hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh, kéo dài gọng, gọi to ‘chị dâu’, mấy người phía sau cũng gọi hùa theo.
Người phụ nữ ở trong xe che khuôn mặt nóng bừng, cười trộm, vén chăn lên gấp ngay ngắn lại, vừa đẩy cửa ra, Nguỵ Đông đã xuất hiện ở trước mặt.
Gầm xe bán tải cao, lên xuống xe rất phiền phức, cô liếc mắt thấy mặt đất tối đen, duỗi chân ra thăm dò, giây tiếp theo người đàn ông giơ tay vòng qua eo cô, thân mật ôm cô xuống xe.
“Họ chỉ thích đùa thôi! Em đừng tin là thật.”
Trong lòng cô cảm thấy ngột ngạt, ngẩng đầu lên nhìn anh, rất muốn hỏi anh ‘em không thể tin đó là thật sao?’, nhưng những lời đó bị nghẹn ở trong lòng, mấy người nhiệt tình xem diễn kịch nhanh chóng vây quanh cô.
Từ cửa xe Mục Châu thò đầu ra ngoài nhìn, thấy một người phụ nữ thuần khiết với mái tóc đen mặc áo choàng ở trong lòng người đàn ông, cô mặc một chiếc áo len mỏng đơn giản, quần ống rộng, da rất trắng, mắt hạnh nhân trong veo phát sáng trong đêm tối.
Lần này, cái tên Đại Quang kia không nói linh tinh, đây thực sự là một báu vật tuyệt đẹp, nhìn lướt qua có thể làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
“Chào chị dâu! Chào mừng chị dâu đến đây!”
Ngụy Đông xoay người đứng chắn trước mặt cô, chắn ánh mắt của những kẻ xấu xa kia, vẻ mặt bình tĩnh lặp lại những lời đã nói trước đó: “Tôi đã nói không phải, đừng có mà gọi lung tung.”
Khoé miệng Mục Châu co giật, lười vạch trần anh trước mặt mọi người.
Nếu động tác anh ôm cô xuống xe không tự nhiên như vậy, có lẽ Mục Châu sẽ cân nhắc một hai giây rồi mới đưa ra quyết định.
Trong lúc bầu không khí căng thẳng, người phụ nữ vẫn luôn im lặng đứng phía sau người đàn ông bước ra, thân thiện giơ tay về phía Mục Châu: “Chào cậu, tôi tên là Hạ Chi Nam.”
Mục Châu thấy khuôn mặt nhịn đến đỏ của cô, nghĩ rằng cô cảm thấy bực bội vì những lời nói vừa rồi của đầu gỗ, cậu ấy lắc đầu cười, giơ tay ra bắt lấy bàn tay cô, khuôn mặt trẻ con trưởng thành, giọng nói dịu dàng tinh tế: “Mục Châu, trước đây tôi là chiến hữu của anh Đông, cũng là bạn thân của anh ấy.”
Hạ Chi Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi ngược lại: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
“À, ở tầng một của toà nhà phía trước.”
Người đàn ông im lặng bị phớt lờ không để ý đến việc cô đang tức giận, nói nhỏ: “Anh đưa em đi.”
“Không cần.”
Tính cách của cô cứng như một tảng đá, nói chuyện một cách rất lạnh lùng: “Em sẽ tự đi.”