Sáng sớm đầu đông, ánh nắng miễn cưỡng chiếu xuyên qua cửa sổ, cửa sổ bị một lớp sương trắng mơ hồ bao phủ trông như một trận tuyết nhỏ. Nhìn mái hiên lụp xụp ở đằng xa, đường sông, mặt đất đều có sương dày, lớp băng mỏng ẩm ướt và lạnh lẽo dần hòa tan trong ánh nắng ấm dịu của mùa đông.
Cô gái trên giường xoay người trong chiếc chăn bông ấm áp, cô sờ bên cạnh chẳng thấy ai, cô nhích người sang bên chỗ anh ngủ, cọ lên gối đầu của anh rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùa đông chỉ mặc sườn xám thì không đủ chống lạnh nhưng cô lại không thích những chiếc áo lông thú sang trọng quý phái, cô chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng ngắn bằng len cashmere ấm áp, dịu dàng mê người, rất có khí chất dân quốc cổ điển.
Lúc xuống lầu, nhóc mập đang ôm túi khoai chiên xem tivi trên sô pha đã ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khe khẽ, thỉnh thoảng còn nói mớ vài câu.
Hạ Chi Nam mím môi cười khẽ.
Hôm nay là thứ bảy, chắc Tề Tề lại bị tên đàn ông vô nhân đạo nào đó lôi dậy chạy bộ giảm béo khiến nhóc tê liệt, sau đó lại làm một bữa sáng ngon lành để khao nhóc.
Kết quả cuối cùng là, Tề Tề ngủ đến quên trời quên đất, chẳng giảm được cân nào.
Cô bước nhẹ đến gần phòng bếp, quả nhiên trong lò vi sóng có đồ ăn đã được nấu chín, dù đã nguội nhưng mùi hương kia đã thành công khiến bụng cô réo vang.
“Chị Hạ, chị dậy rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhóc mập nằm trên ghế sô pha nghe thấy tiếng động thì xoa đôi mắt nhập nhèm, ngáp thật to, chạy bình bịch tới chỗ cô.
Hạ Chi Nam hỏi nhóc: “Hôm nay chạy bao lâu?”
“Nửa tiếng ạ.” Tề Tề phiền muộn nói: “Chú Đông bảo em chạy như viên thịt di động, em cảm thấy nhân cách của em bị sỉ nhục, em muốn học một câu tiếng nước ngoài chú ấy không hiểu để mắng chú ấy.”
Đang nói chuyện, nhóc dùng lò vi sóng hâm lại đồ ăn, lấy một cục đá vụn trong tủ lạnh rồi đập vỡ và đưa cho Hạ Chi Nam, cô thuận tay nhận lấy, hút nước ngọt lạnh buốt bên trong vào miệng, nghiêm túc dạy cậu nhóc: “Em có thể mắng anh ấy, baka.”
“Em cảm thấy không được đâu, trong phim kháng chiến đều mắng như thế đó.”
Cô ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng: “Vậy chị dạy em tiếng Đức, Galgenstrick(*).”
(*) Lưu manh
Nhóc mập hoang mang vò đầu: “Cái này nghĩa là gì?”
“Lời chào hỏi tao nhã mà thôi, anh ấy không hiểu đâu, em có thể nói một ngày mười lần.”
Hai mắt Tề Tề híp lại sáng ngời, kích động nói: “Được! Em học!”
Trên bàn ăn, một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau.
Hạ Chi Nam nuốt từng ngụm cơm nhỏ, rau xanh đã hết sạch, chỉ còn lại mấy miếng xương sườn. Cô ngẩng đầu nhìn Tề Tề, nhóc mập trông mong nhìn chằm chằm như đang muốn nói điều gì đó.
Cô mỉm cười, vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại trên bàn bỗng reo vang, cô liếc mắt nhìn, không khỏi hít một hơi thật sâu, kinh ngạc đưa mắt nhìn quanh.
Ngụy Đông: [Em phải ăn hết xương sườn, không được lén chia nhau.]
Không lẽ người đàn ông này đã lắp camera trong nhà, cứ như cách không gian mà nhìn thấy hết hành động của cô, thật quái lạ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây cô vẫn rất nghe lời không dám trêu chọc anh, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, dù dùng bất kỳ hình thức múa rìu qua mắt thợ nào cũng giống như lấy trứng chọi đá, anh còn rất nhiều cách để giày vò cô.
Từ sau hôm ăn mặn kia, hai người vờn nhau suốt nửa tháng trời, từ lúc cô không biết sống chết kêu gào đến lúc khóc rồi mềm giọng cầu xin tha thứ.
“Đúng là thứ gây nghiện.” Anh không ngừng chế giễu cô.
Cô giận nhưng thật sự không dám nhanh miệng chửi mắng, có khi khóc đến cạn cả nước mắt anh mới cam lòng tạm thời tha cho cô.
Có thể tạm thời đối với anh mà nói thật sự là quá ngắn, cô còn chưa kịp lấy lại chút sức lực, cơ thể lại không nhịn được mà run lên nhè nhẹ.
Tên đàn ông đói khát kia lại tiến sâu vào giữa hai chân run rẩy của cô, liếm láp viên thịt như muốn hút ra mật ngọt, dường như muốn móc rỗng cơ thể cô mới chịu bỏ qua.
Hừ, cầm thú.
Cô càng nghĩ càng tức giận, nhai sụn sườn kêu rôm rốp, ăn một hơi hết sạch, cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt thất vọng của Tề Tề, nói rằng.
“Anh ấy nói không cho em ăn.”
Trong nháy mắt nhóc mập đã hiểu, hai người nhìn nhau một lúc, ăn ý chửi nhỏ: “Galgenstrick!”
Lúc chạng vạng, sắc trời dần tối.
Mặt sông bị gió lạnh thổi thành từng gợn sóng, lá cây thấp ven đường đã gần như rụng sạch, trụi lủi mà đứng đấy, cô độc mà tiêu điều.
Anh đi dọc con đường nhỏ ven sông, rẽ trái rẽ phải đến trước cửa nhà, phòng khách sáng đèn, đến gần cửa sắt, anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ.
“Chị Hạ, cải trắng này lớn chưa, ăn được chưa ạ?”
“Người bán nói tầm hai mươi ngày là được rồi.”
“Quá tốt rồi, tối nay để chú Đông xào cải với tỏi đi ạ, một mình em có thể ăn hết một nồi lớn.”
“Ừ, tối nay ăn nó đi.”
Ngụy Đông cách hàng rào sắt nhìn về phía sân nhỏ, ở chỗ sát tường bên ngoài phòng khách, nhóc mập mặc một cái áo bông mỏng ngồi xổm trông như một quả bóng, cô gái bên cạnh mặc bộ sườn xám màu tím đậm, bên ngoài khoác áo jacket của anh, nhìn dở dở ương ương nhưng lại hòa hợp một cách bất ngờ.
Anh đứng tại chỗ chứ không lại gần, nhìn hai người đang xì xào bàn tán, bên môi gợi lên nụ cười nhạt.