Hoa Bỉ Ngạn

Ngụy Đông ngồi trong phòng khách cả đêm, trong gạt tàn tàn thuốc chất đống như núi.
 
Khi trời gần sáng, anh nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ lim miễn cưỡng nhắm mắt lại một lát.
 
Không biết qua bao lâu, bên tai dường như có tiếng bước chân, nhưng anh quá mệt mỏi, nên không thể mở mắt nổi, đến khi có một vật mềm mại nóng bỏng đè lên ngực mình, anh lại như phản xạ có điều kiện mà ôm chặt lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cũng rất nhanh, cánh tay dài đang ôm bỗng từ từ buông ra, anh ngồi dậy có chút chóng mặt, trầm mặc cúi đầu.
 
Cô cũng loạng choạng đứng dậy theo, thấy anh không nói lời nào, liền kéo ống tay áo của anh.
 
“Sao anh không vào giường nằm ?”
 
Sau khi tỉnh rượu, cô phát hiện anh không nằm bên cạnh, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, đến khi cô cảm thấy không còn mùi rượu nữa thì mới xuống lầu tìm anh.
 
Ngụy Đông hít sâu vài lần, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, rồi quay đầu nhìn cô nở một nụ cười:
 
"Bữa sáng em muốn ăn gì?"
 
Anh tự động bỏ qua câu hỏi trên, anh không muốn trả lời, sợ trả lời thì anh lại muốn truy hỏi, mà hỏi thì cô nhất định không muốn nói, vậy thì chi bằng coi như anh không biết gì hết.
 
Hạ Chi Nam rất nhạy cảm, cảm thấy anh không giống như bình thường, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh khép mắt, nhịp tim đập rất chậm: “Không có gì.”
 
Nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng bếp.
 
Anh không biết nên nói với cô về vấn đề này như thế nào, có lẽ ngay từ đầu nó đã là một nút thắt.
 
Anh cảm thấy mình như bị bệnh, muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn một chút, nhưng lại lo sợ sẽ vô tình đụng phải vết thương nào đó của cô.
 
Cho nên, những yêu thích đơn thuần kia đều là nói dối.
 
Anh biết dần dần sẽ có những yêu cầu quá đáng hơn, như muốn chiếm hữu cô một cách ích kỷ, hay những suy nghĩ viển vông như muốn trói buộc giam cầm cô ở bên cạnh mình mãi mãi.
 
Ngụy Đông mở tủ lạnh ra, phía sau có một đôi tay dịu dàng ôm lấy eo anh.
 
“Anh ơi, anh tức giận rồi à?”
 
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải do Tô Minh Việt, thì là do ngày hôm qua cô uống rượu say đã làm gì đó lung tung.
 
“Không có.”
 
Anh nhìn những tờ ghi chú đầy màu sắc mà cô dán trên tủ lạnh, trong đầu lại hiện ra bộ dáng yếu đuối khi cô gọi người khác là “anh trai”.
 
Anh hâm mộ và cũng cực kỳ ghen tị.
 
“Em đi ra ngoài trước đi, làm xong anh sẽ gọi em.”
 
“Em không đi.” Cô có ngốc đến mấy thì cũng nhận ra anh có gì đó không ổn.
 
Ngụy Đông thở dài một tiếng, xoay người lại nhìn cô, đôi mắt chứa đầy chán nản lại nhập nhèm vì thiếu ngủ:
 
“Thật ra, anh cũng không thể thay thế ai kia đúng không?”
 
Cô ngơ ngẩn, cô bị câu hỏi khó hiểu của anh làm cho bối rối, cô cảm thấy có chút ánh sáng còn sót lại trong đáy mắt của anh đang dần tắt đi, cô vô thức nắm lấy quần áo anh, muốn tới gần anh một tí, thì Ngụy Đông lại đưa tay ấn vai cô.
 
Anh cúi đầu, cô không thể nhìn thấy rõ mắt anh, chỉ thấy hàng lông mi dài và dày từ từ kích động.
 
Năm ngón tay anh giữ chặt vai cô, bóp chặt từng chút một, rồi lại từ từ buông lỏng.
 
"Em đi ra phòng khách đi."
 
Ngụy Đông nói giọng khàn khàn, từng chữ nói ra dường như phải dùng hết sức lực.
 
Anh cố gắng không chất vấn, không nổi giận, cũng không tủi thân, rồi tự mình tiếp nhận, coi như không có gì xảy ra.
 
Thật ra, cô ấy cũng đâu có sai.
 
Ngay từ đầu cô đã nói không thể cam kết với anh được, nhưng anh lại không biết từ khi nào đã quên đi những lời cô nói, anh dần dần trở nên tham lam, ích kỷ muốn có được cô toàn bộ.
 
Ngày hôm nay, anh không đến tiệm xăm, cũng hoãn lại lịch hẹn với khách.
 
Đến buổi chiều, làn sương mù dày đặc lượn lờ trong không khí, ánh mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu rọi khắp căn phòng, không những ấm áp mà còn thật đẹp đẽ.
 
Tuyết rơi dày đặc liên tục mấy ngày liền suýt nữa thì phá hỏng vườn rau nhỏ mà cô dốc lòng chăm sóc, Ngụy Đông ở ngoài sân giúp cô dựng lều chống mưa cho vườn rau củ đang trồng, Hạ Chi Nam mặc áo lông màu trắng, đội chiếc mũ len màu be mềm mại, chân đi giày tuyết, vây quanh anh nói chuyện ríu ra ríu rít.
 
Đàn ông thường rất ít nói chuyện, anh đa phần chỉ im lặng, thỉnh thoảng mới phụ họa đôi ba câu.
 
Anh không phải là người giỏi giao tiếp, nếu anh mà giống như Mục Châu đã trải qua vài cuộc tình, thì cũng không đến mức sống đến gần 30 tuổi, mà anh hoàn toàn không biết phải làm thế nào để chung sống với phụ nữ.
 
Trong suy nghĩ của anh không có từ "chiến tranh lạnh", anh cảm thấy chuyện yêu thương bạn gái là chuyện người đàn ông nên làm, cho nên anh không muốn nổi giận với cô, nhưng anh lại không hiểu tầm quan trọng của việc trao đổi để thấu hiểu lẫn nhau.
 
“Ngụy Đông, anh có đang nghe em nói không?”
 
Anh thất thần hơi lâu, chậm rãi quay đầu nhìn cô, thấy cô đang cầm  gạo nếp, hai má ửng hồng, nhìn anh với ánh mắt vừa tức giận vừa ai oán.
 
“Em vừa nói cái gì?”
 
Hạ Chi Nam vừa nghe giọng điệu này thì biết mình ngồi nói chuyện với không khí cả nửa ngày trời, bỗng cảm thấy tức giận mà không có chỗ phát ra.
 
Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một dáng người con trai cao gầy, mặc dù cách nhau một hàng rào sắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo không coi ai ra gì của anh ta.
 
Hạ Chi Nam nhìn thấy, Ngụy Đông cũng nhìn thấy.
 
Cô quay đầu nhìn Ngụy Đông, nhẹ giọng giải thích: “Hôm qua em đã đồng ý với anh ta, hôm nay sẽ dẫn anh ta đi dạo quanh đây.”
 
Anh cúi đầu nói: “Em đi đi.”
 
“Có phải anh không vui không?”
 
Lúc ấy cô cũng đang say rượu, khi tỉnh táo nhớ lại thì hối hận muốn chết.
 
“Không có.”
 
Ngụy Đông sửa sang lại mái che mưa vừa mới làm xong, chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, rồi nở một nụ cười: “Gặp được người đồng hương, có lẽ sẽ khiến em cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
 
“Anh…”
 
Anh xoay người đi vào trong phòng, khi đi ngang qua hàng rào sắt anh quay đầu nhìn lại, cách hàng rào sắt đầy rỉ sét tầm mắt của hai người đàn ông va chạm mãnh liệt.
 
Tô Minh Việt lộ ra vẻ mặt của người chiến thắng, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta muốn đấm cho vài cái.
 
Ngụy Đông từ trong túi lấy ra điếu thuốc, sau khi châm lửa hít mạnh một hơi, nhả ra vòng khói thì đi vào trong phòng.
 
Dù có tức giận đến đâu cũng không thể đánh loại người này.
 
Anh sợ bị bẩn tay.
 
“Fuck!”
 
Anh vừa đi vào phòng bếp, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết, anh nghe khá quen tai, rồi lại nghe thấy tiếng đuổi theo tới trước cửa.
 
Người con trai mặc âu phục vẻ mặt vênh váo tự đắc bị ném một rổ trứng gà thối, cả người phát ra một mùi tanh hôi buồn nôn, cô đứng nhìn bên cạnh mà khiếp sợ đến nỗi không khép được miệng.
 
Cậu nhóc gây chuyện thì hai tay chống hông, hất cằm, dáng vẻ chính nghĩa như đang thay trời hành đạo.
 
"Quay về nơi thuộc về anh đi! Anh là một quả trứng thối không ra nam không ra nữ! Galgenstrick! Galgenstrick !”
 
Tô Minh Việt bị người ta đuổi đi, anh ta không để ý người mình toàn mùi hôi thối, mà quay đầu lại nhìn Hạ Chi Nam với vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhóc nhà quê sao lại biết từ này?”
 
Cô nhíu mày, tỏ vẻ bất lực: “Là tôi dạy.”
 
Từ này Ngụy Đông nghe thấy quen tai, hình như trước kia đã từng bị một người lớn một kẻ nhỏ chỉ vào mặt mà mắng.
 
Như vậy xem ra, đây không phải là lời nói tốt đẹp gì.
 
Hạ Chi Nam là chủ nhà, lại là người giám hộ hiện tại của Tề Tề, đương nhiên phải thay người nhà mình ra mặt xin lỗi, cũng phải tự mình đưa anh ta về thay quần áo.
 
Ngụy Đông bỏ đi từ sớm, nên không nhìn thấy cảnh cô nhíu mày che mũi, mặt không dấu nổi ý cười, trước khi đi, cô còn len lén giơ ngón tay cái lên với cậu nhóc.
 
Cô về đến nhà thì trời cũng đã chập tối.
 
Vào mùa đông trời nhanh tối, chiếc đèn nhỏ mới được lắp ngoài sân chiếu sáng con đường về nhà.
 
Anh đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, cô cởi chiếc áo phao thật dày, vừa định vào phòng bếp tìm anh nói chuyện, thì lúc đi ngang qua phòng ăn, điện thoại di động để trên bàn ăn lại reo lên.
 
Cô nhìn thấy điện thoại di động của anh, không phải là số điện thoại lạ gọi quấy rối, mà phía trên có hiển thị ba chữ "Cô nhi viện".
 
Hạ Chi Nam vốn định lấy điện thoại di động đưa cho anh, nhưng ngón tay ấn nhầm thành kết nối, điện thoại được mở khoá, đầu kia phát ra một giọng nữ thanh thúy: “Chú Ngụy, cuối cùng chú cũng chịu nhận điện thoại của cháu.”
 
 Cô chớp chớp hàng mi dài: “Cô là ai?”
 
Đầu bên kia im lặng hai giây, nghi ngờ hỏi: "Là con gái?”
 
Cô ta thốt ra những lời tục tĩu bằng tiếng Anh, mỗi chữ Hạ Chi Nam đều nghe rõ ràng.
 
"Có nhầm hay không, bên cạnh chú ấy tại sao lại có phụ nữ? Cháu đã nói rõ ràng chờ cháu về nước sẽ lập tức đi tìm chú, ông chú này chính là không chịu nổi cô đơn, hừ!”
 
Hạ Chi Nam nổi cáu, vừa định phát tiết, thì điện thoại di động đang cầm trong tay đột nhiên bị người ta cướp lấy.
 
Sắc mặt anh nghiêm trọng, lập tức ấn tắt.
 
Điện thoại nhanh chóng được gọi lại, anh liếc nhìn, lần này anh bấm tắt máy luôn.
 
“Những cuộc gọi này lần sau em không cần nghe.”
 
Bề ngoài trông anh chẳng có tí chút cảm xúc gì, cúp điện thoại xong anh chuẩn bị trở về phòng bếp.
 
Hạ Chi Nam lạnh giọng gọi anh lại, đè nén cảm giác đầy chua xót trong lòng.
 
“Anh không có gì để nói với em sao?”
 
Ngụy Đông nhìn cô, giọng nói đều đều: “Em muốn nghe gì?”
 
“Điện thoại vừa rồi là của ai?”
 
“Của một người không quan trọng.”
 
Anh trả lời một cách vô tri vô giác, và trả lời vô cùng thành thực.
 
“Vậy những gì cô ta nói có nghĩa là gì? Cô ta bảo anh đợi cô ta, trước đây hai người có quan hệ?”
 
Hạ Chi Nam không dám nghĩ sâu, suy nghĩ nhiều làm đầu cô chóng mặt, thở không ra hơi, nhưng cô vẫn truy hỏi, cô muốn có một đáp án rõ ràng.
 
“Nếu anh nói không phải, em có tin anh không?"
 
Cô không lên tiếng, cô cắn sắp rách môi dưới.
 
Suốt cả buổi chiều này anh giống như đang ở trong nước sôi lửa bỏng, ôm một bụng bực dọc và tức giận mà không có chỗ trút ra, thật vất vả mới tự tiêu hóa được một chút, bây giờ lại bị cô ấy liên tục nghi ngờ chất vấn.
 
Thành sự mà nói, đó là một cảm giác khó chịu.
 
Vô cùng thất vọng và đầy mất mát, làm cho anh càng ngày càng hoài nghi ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui