Hoa Bỉ Ngạn

Cô đi từ bên ngoài vào, hai tai lạnh buốt đỏ bừng, hai má tái nhợt không có huyết sắc.
 
Ngụy Đông cúi đầu nhìn hơi nước đọng trên khóe mắt cô, thở dài nặng nề, rốt cuộc vẫn mềm lòng.
 
Anh đến gần muốn ôm lấy cô, cô lại dùng sức chống cự đẩy anh ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh đừng dụng vào em.”
 
“Nam Nam...”
 
Cô khẽ cắn môi dưới, dấu răng ghim rất sâu: “Ngụy Đông, em hỏi anh, không phải ngay từ đầu anh đã nghĩ rằng em sẽ rời khỏi đây cho nên cuối cùng anh mới nói em tự do, thực ra anh sợ em sẽ làm phiền, thực ra anh đã tạo cho mình một đường lui ổn thỏa từ trước!”
 
Vừa dứt lời, cô lập tức cảm thấy hối hận.
 
Vết thương trong mắt của người đàn ông được cô thu hết vào trong tầm mắt.
 
Anh nhếch môi cười, nặng nề hỏi cô: “Em cho rằng là như vậy sao?”
 
Cô rũ mắt không dám lên tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trong khoảng thời gian này anh đối xử tốt với em đều là giả? Anh một lòng chờ em rời đi, sau đó đón người phụ nữ khác vào trong nhà, tận tình chăm sóc họ giống như đối với em, thật lòng móc tim phổi ra để chăm sóc bọn họ?”
 
“Em...”
 
Cô biết bản thân mình nói sai nhưng thực tế chưa bao giờ cô có thể tự khống chế những cảm xúc bị mất kiểm soát của mình.
 
“Em chỉ muốn nghe một lời nói thật.”
 
“Vậy anh muốn nghe lời nói thật, em sẽ cho anh biết bao nhiêu?” Vẻ mặt anh bình tĩnh tiến lại gần cô, cô hoảng sợ lùi về sau, eo đập vào bàn ăn, anh tiến lên áp sát giữ cô ở giữa hai cánh tay, dưới ánh đèn, hốc mắt sâu thẳm của cô tràn đầy sự u buồn.
 
“Anh chưa từng nói tới chuyện yêu đương, anh cho là chỉ cần đủ thương em, thỏa mãn mọi mong muốn của em, em có thể hiểu tình cảm của anh đối với em nhưng sự thật thì anh vẫn luôn quanh quẩn giống như một người ngoài cuộc, bảo vệ bên ngoài cái vỏ của em, anh càng muốn hiểu em lại càng sợ làm tổn thương đến em...”
 
Anh ngừng thở hai giây, trái tim như bị thứ gì sắc bén cắt xẻ: “Chúng ta vẫn luôn lơ lửng giữa không trung, đúng không?”
 
Cô cảm thấy sự đau buồn chân thật của anh, hai tay nắm chặt lấy áo anh.
 
Người đàn ông cười đau khổ, giơ tay sờ mặt của cô: “Không trách em.”

 
“Anh biết một ngày nào đó em sẽ phải rời khỏi đây nhưng anh vẫn sẽ yêu em, đây là lựa chọn của anh, em không sai.”
 
Anh nói xong những lời này lập tức cảm thấy cơ thể bị khoét rỗng bao gồm cả trái tim nóng rực kia, anh xoay người muốn đi ra ngoài, người phụ nữ sốt ruột kéo áo anh lại: “Anh...”
 
Ngụy Đông quay lưng về phía cô, nhìn màn đêm đen ngoài phòng hơi cong môi.
 
“Gọi anh đúng là êm tai.”
 
Khi anh rời khỏi nhà, bên ngoài đang có tuyết rơi kéo dài.
 
Hạ Chi Nam co quắp nằm trên ghế sô pha, trong đầu toàn là quá trình ngọt ngào của bọn họ từ lúc mới quen đến khi mập mờ và cuối cùng là ở bên nhau, nước mắt bất chợt rơi xuống như vỡ đê.
 
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện che giấu anh điều gì, cô có được chỗ ở này, cô cũng không hề cảm thấy may mắn lại càng không cái gọi là cảm giác ưu việt.
 
Chẳng qua cô đang chờ, chờ bệnh tình của cô ổn định rồi thì sẽ không đột nhiên mất khống chế như vậy, sẽ không trở thành kẻ điên mắc chứng cuồng loạn, sẽ không tự hại mình, lại càng không lỡ tay làm anh bị thương.
 
Cô muốn che đậy những vết sẹo xấu xí kia, cô hy vọng mình sẽ mãi giữ hình ảnh tốt đẹp như lần đầu gặp ở trong mắt anh.
 
Người phụ nữ giơ tay lau nước trên khóe mắt, kết quả càng lau càng nhiều, hoàn toàn không thể dừng lại được.
 
Anh tốt như vậy sẽ có rất nhiều cô gái trẻ muốn làm vợ của anh, bọn họ không già mồm cũng không khó hầu hạ giống cô, bọn họ trẻ trung, bình thường và khỏe mạnh.
 
Cô rất ghen tị.
 
Ghen tị tới mức điên rồi.
 
Kim đồng hồ chỉ hướng mười hai giờ đêm, hàng rào lưới sắt ở bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng động.
 
Cả người của anh toàn mùi rượu đẩy cửa đi vào, người phụ nữ bật dậy khỏi ghế sô pha, kích động tới mức quên xỏ dép bông, đi chân trần dẫm lên nền đất lát gạch men lạnh như băng giống như cô vợ nhỏ làm sai chuyện chạy như điên tới trước mặt anh.
 
Trước kia anh có tật xấu nghiện rượu, sau khi cô xuất hiện mới từ từ sửa lại.
 
Sự phiền muộn kéo dài từ tối hôm qua tới hôm nay, anh chạy tới quán ăn đêm của một người bạn ở trấn trên, chỉ uống rượu không nói một tiếng, trong lúc người bạn hỏi về cô bạn gái xinh đẹp của anh, còn nói là Hổ Tử đã đá bay nữ thần nhan sắc của anh ấy lên trời.
 
Ngụy Đông không nói lời nào chỉ mím môi cười, nhanh chóng lót bụng bằng một chai rượu.
 
Đêm nay anh uống rất nhiều nhưng lại không say còn có thể tự đi về, còn có thể thấy rõ người phụ nữ đứng ở trước mặt anh, lông mày hạ thấp vô cùng ngoan ngoãn, dáng vẻ cầu hòa.

 
“Không đi dép à?”
 
Sự buồn rầu ở trong lòng của người đàn ông khó bỏ, vốn định lạnh nhạt giải thích rõ ràng với cô một chút cho hả giận nhưng phản ứng theo bản năng của bộ não lại là thứ trí mạng nhất.
 
Thấy cô không nói lời nào, anh bế cô trở lại trước ghế sô pha, anh quỳ một gối xuống, cầm lấy dép bông xỏ vào chân cho cô.
 
Hạ Chi Nam ngửi được mùi rượu trên người anh, khẽ hỏi: “Anh uống rượu à?”
 
“Ừm.”
 
Anh cúi đầu đáp lại, thong thả đứng thẳng dậy, bông tuyết trên đỉnh đầu và áo da bị căn phòng ấm áp hòa tan hóa thành một dòng nước trong, vẽ ra từng vết ẩm ướt trên quần áo.
 
Ngụy Đông quay đầu nhìn nhà bếp và nhà ăn vẫn giống y như lúc anh rời đi.
 
Anh thở dài: “Ăn cơm chưa?”
 
Hạ Chi Nam khẽ lắc đầu, thấy người đàn ông quay người đi tới nhà bếp, cô đứng dậy ôm lấy eo anh từ phía sau, cô ôm rất chặt.
 
“Ngụy Đông, anh còn giận em à?”
 
Anh im lặng vài giây, thản nhiên nói: “Một chút.”
 
“Em nên phải làm gì mới có thể khiến anh vui vẻ hơn?”
 
Người đàn ông nhắm chặt mắt, im lặng một lúc lâu, anh vươn tay kéo cánh tay mảnh khảnh của cô ra, anh không quay đầu lại, chỉ nói: “Anh nghĩ tới những việc em đã làm, anh sẽ đau lòng.”
 
Anh khẽ đẩy cô ra, lập tức đi vào nhà bếp.
 
Cô ăn không vào, miễn cưỡng nhét chút đồ vào cái bụng rỗng tuếch.
 
Ăn cơm xong, cô xung phong nhận việc đi rửa chén, anh ngăn lại, giọng nói thản nhiên: “Khuya rồi, đi ngủ sớm đi.”
 
Cô ngạc nhiên đứng tại chỗ, ngốc nghếch nhìn bóng dáng cao lớn của anh đứng ở trước bồn rửa, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
 
Chờ cô xoay người rời khỏi nhà bếp, hai tay Ngụy Đông chống bên cạnh bồn rửa, mùi rượu nồng nặc trên người xen lẫn với những tia lửa nhỏ suýt thiêu cháy anh.

 
Không phải trẻ con thích làm mấy chuyện giận dỗi sao?
 
Anh đúng là vừa nhàm chán vừa ấu trĩ.
 
Hành lang tầng hai sáng đèn.
 
Cô ngồi trên giường, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, trái tim căng thẳng như muốn nhảy ra ngoài.
 
Một bóng đen lướt qua phía dưới khe hở của cửa gỗ rồi dừng lại trước cửa, cô tưởng là anh sẽ đi vào nhưng một lúc lâu sau vẫn lặng ngắt như tờ, đột nhiên bóng đen biến mất cùng đèn ở hành lang cũng tắt.
 
Hai tay cô ôm chân vừa uể oải vừa mất mát.
 
Anh giận thật rồi.
 
Nếu không anh biết cô mất ngủ thì anh sẽ không để mặc cô mở mắt đến sáng.
 
Đêm nay Ngụy Đông không say chỉ là hơi váng đầu, sau khi tắm rửa xong cũng đã tỉnh rượu hơn nhiều.
 
Khăn trải giường màu trắng, chăn bông màu xanh nhạt, nhìn thế nào cũng không thấy giống kiểu ưa thích của đại gia, nhưng anh ngủ với cô đã lâu, bây giờ nhìn cũng không cảm thấy mâu thuẫn nữa.
 
Nửa người trên của anh để trần, mái tóc thô cứng vẫn chưa khô hết, hai tay gối ra sau đầu, ánh mắt sâu và đen bị nhuốm màu ngà ngà say, anh ngẩn người, thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.
 
“Cộc, cộc.”
 
Đột nhiên, tiếng đập cửa truyền đến một hồi rất nhẹ, mềm mại, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua.
 
Anh biết là ai.
 
Cũng không biết có phải là do sau khi uống rượu nên đầu bị chập mạch hay là do trong lồng ngực còn chất chứa oán hận và chua xót chiếm giữ hơn nửa lý trí, sự hờn dỗi trong tim có thế nào cũng không nuốt trôi.
 
Anh xoay người tắt đèn, tiếng đập cửa bên ngoài cũng lập tức ngừng lại.
 
Trong phòng rất tối, trong chăn bông nóng hầm hập đều là mùi hương trên người cô.
 
Trong khoảng thời gian này, anh đã có thói quen ôm cô ngủ, thói quen hôn môi cô trước khi ngủ, thói quen giở trò để trêu chọc cô, thói quen khi được nghe cô không chịu nổi mà khẽ cầu xin, từng chút lấp đầy cơ thể của anh.
 
Ngụy Đông cố gắng nhắm mắt lại, chẳng biết qua bao lâu, anh thở dài thành tiếng trong đêm tối, xốc chăn bông lên ngồi dậy.
 
Dáng vẻ lúng túng của anh thật sự rất giống đứa trẻ cáu kỉnh, có thế nào cũng phải làm gì đó để khiến cô khó chịu thì trong lòng mới cảm thấy cân bằng được.
 
Nhưng vấn đề ở chỗ, cô khó chịu thì anh có thể sống dễ chịu được bao nhiêu?
 
Kết quả là giày vò cô không biết được bao nhiêu nhưng lại khiến mình đau khổ.

 
Ngụy Đông đi đến trước cửa, bật đèn tường màu vàng ấm áp.
 
Anh mở cửa gỗ, chân đang ở giữa không trung đột nhiên hạ xuống, hô hấp ngừng lại một lúc lâu.
 
Người phụ nữ mặc bộ quần áo ngủ ít ỏi đang ngồi xổm trên mặt đất, cuộn tròn cả người thành một cục, cúi đầu chôn sâu vào đầu gối, mái tóc dài khẽ rơi quệt trên mặt đất.
 
Tựa như giữa rừng núi sâu thẳm có một cây nấm nhỏ bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp cây xanh, không người hỏi thăm.
 
Nhất thời người đàn ông mềm lòng như nước, dù oán giận có sâu tới đâu cũng tan thành mây khói.
 
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ‘cây nấm’ nghe thấy tiếng động, cái trán khẽ cọ vào hai đầu gối từ từ ngẩng đầu lên.
 
“Em tưởng là em phải đếm hết năm nghìn con dê thì anh mới đến tìm em.”
 
Ngụy Đông không lên tiếng, anh vươn tay vén những lọn tóc tán loạn trước mắt của cô ra sau tai, sờ lên vành tai lạnh lẽo.
 
“Lạnh tới mức này rồi mà cũng không biết mặc áo khoác.”
 
Cô được che chở như vậy, viền mắt lập tức ẩm ướt, khẽ khóc thút thít.
 
“Ngụy Đông, em biết anh vẫn còn tức giận, vẫn còn ghét em, cũng không muốn nhìn thấy em nhưng anh có thể đừng để em ngủ một mình được không.”
 
Cô nghẹn ngào nói: “Em không thể rời xa anh.”
 
Anh nhìn chằm chằm ánh nước lấp lánh trong mắt cô, lòng đau như sắp vỡ tung.
 
Trên đời này sẽ luôn có một người như vậy.
 
Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó cười với bạn một cái, điểm yếu của bạn lập tức hiện ra.
 
Cô nói, em cần anh bảo vệ.
 
Bạn nói, được.
 
Cho dù mọi thứ sẽ có thời hạn.
 
Cho dù cuối cùng không có kết quả.
 
Anh chấp nhận.
 
Anh đầu hàng cô vô điều kiện.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận