Hoa Bỉ Ngạn

Lúc hai giờ sáng, Ngụy Đông nhận một cuộc điện thoại.
 
Tạp âm cùng một loạt tiếng người the thé ở đầu dây bên kia điện thoại đánh thức Hạ Chi Nam vừa mới ngủ ở trong lòng anh.
 
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông nhanh nhẹn đứng dậy mặc quần áo, cô vô thức đuổi theo anh xuống dưới tầng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có chuyện gì sao?”
 
“Chỗ bạn anh có chút việc nên anh phải qua đó một chuyến.”
 
Sắc mặt anh nghiêm trọng, giữa hai hàng lông mày mang theo sự nghiêm nghị hiếm có, anh quay người lại thấy cô vẫn còn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, anh thở dài, dịu dàng đi tới ôm cô một cái: “Đi ngủ trước đi, anh tới nơi sẽ gọi điện cho em.”
 
“Em cũng...”
 
“Lần này không được.” Anh biết cô muốn nói gì, vô thức nhíu mày từ chối.
 
Bình thường đưa cô đi dạo khắp nơi cũng coi như đi du lịch, chỉ khi nào liên quan tới nơi có nguy hiểm thì nhất định phải phong tỏa cô ở trong khu vực an toàn.
 
Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc như thế, im lặng hai giây mới khẽ nói: “Vậy anh về sớm chút, chú ý an toàn.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.”
 
Ngụy Đông cúi đầu hôn xuống môi cô, trấn an và hứa với cô: “Trước lễ Giáng Sinh, nhất định anh sẽ về.”
 
Chiếc xe bán tải cũ nát nhanh chóng chạy ra khỏi sân nhỏ.
 
Kèm theo đó là đèn sau yếu ớt, tiếng động cơ từ từ biến mất trong đêm dài đằng đẵng.

 
Cả đêm cô cứ trằn trọc, vừa mệt lại vừa buồn ngủ, ngoan ngoãn trở về phòng, trở lại trong chiếc chăn nóng rực, ngủ trên gối của anh, dường như vẫn có thể cảm thấy mùi hương trên người anh.
 
Cảm giác an toàn chỉ thuộc về anh xoay quanh cô như hình với bóng.
 
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cảm giác trời vừa hửng sáng.
 
Sau khi tuyết tan trên ngọn núi ở trấn bên cạnh, đột nhiên có đất đá lăn từ trên núi xuống gây ra sạt lở, trước mắt đã làm sập mấy căn nhà, không rõ thương vong.
 
Chiến hữu của Ngụy Đông là một quan chức nhỏ trong trấn ủy, vì vị trí địa lý của trấn xa xôi nên nhân viên cứu hộ cần thời gian nhất định mới có thể tới nơi, nhưng chuyện cứu nạn cứu hộ lại là chuyện giành giật từng giây từng phút, vì thế chiến hữu gọi điện thoại cho Ngụy Đông. Trên đường đi anh báo với Hổ Tử, Hổ Tử lại chọn mấy chiếc xe thuộc độ tuổi áp dụng cho thanh niên trong trấn nhỏ, đoàn người hùng hổ chạy tới trấn bên cạnh để tham gia cứu hộ.
 
Khi Hạ Chi Nam nhận được điện thoại của anh thì đã là buổi chiều hôm sau.
 
Cả người anh rất mệt mỏi, không ngừng không nghỉ bận rộn một đêm, giọng khàn đặc cảm thấy rất rõ ràng.
 
“Anh không sao, yên tâm.” Mặt anh dính đầy bụi đất dựa vào nhà cỏ, nuốt nước bọt, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Em ăn cơm chưa?”
 
Cô thở chậm vài giây, khẽ nói: “Em xem tin tức rồi.”
 
Ngụ ý là, cô đã biết một chút về tình hình ở bên kia, để anh giả vờ như không có chuyện gì và cân nhắc độ tin cậy một chút.
 
Ngụy Đông mở khóe miệng khô khốc, thản nhiên thú nhận: “Nhân viên cứu hộ đã tới rồi, trước mắt rất thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mai có thể trở về.”
 
“Ừm.” Cô rũ mắt, giọng điệu khó giấu sự lo lắng.
 
“Buổi chiều Mục Châu sẽ giao đồ tới, em đừng chạy lung tung.”
 
“Đồ gì vậy?”

 
Anh cười: “Tối nay em sẽ biết.”
 
“Vâng, em chờ anh trở về.”
 
Ánh mắt của người đàn ông nhìn ra phía trước, thấy người dân trong trấn còn đang tham gia công tác cứu viện, anh lau bùn đất trên mặt, vừa đi vừa dặn dò cô: “Anh có việc bận phải đi trước, em nhớ ăn cơm đúng giờ.”
 
“Ừm, anh muốn chút...”
 
Điện thoại đã bị cúp máy.
 
Hai mắt cô thất thần ngồi trên ghế sô pha, hai tay cầm điện thoại, ngẩn người nhìn bóng người chiếu trên màn hình tivi một hồi lâu.
 
Nhớ lại sự khó xử lúc tạm chia tay tối qua, bây giờ bọn họ có được xem như là hòa thuận rồi không?
 
Ngày kia là lễ Giáng Sinh.
 
Cô không quá quan tâm tới mấy ngày lễ, chỉ mong anh có thể bình an trở về nhà.
 
“Reng, reng.”
 
Điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này người ở đầu bên kia là Nina.
 
“Tô Minh Việt nói cậu không nghe điện thoại của anh ta.”
 
Giọng cô thản nhiên: “Vì sao tớ phải nghe?”
 

“Không phải ngày hôm qua cậu còn đi dạo cùng anh ta sao?” Nina nghi hoặc tìm manh mối: “Tớ tưởng là hai người làm lành rồi.”
 
“Tớ là chủ nhà, anh ta là khách từ phương xa đến, nếu không giúp thì cũng vì có tình bạn nhiều năm như vậy, tớ chưa máu lạnh tới mức ngay cả việc làm hướng dẫn viên du lịch thôi cũng không thể cho anh ta thể diện.”
 
“Nhưng tớ nghe giọng Tô Minh Việt rất kiêu ngạo, cứng rắn giống như chắc chắn cậu sẽ quay lại với anh ta vậy.”
 
Hạ Chi Nam đứng dậy, mặt vô cảm đi về phía sân nhỏ, giọng điệu thờ ơ: “Anh ta kiêu ngạo cũng không phải là ngày một ngày hai, cậu còn không quen sao?”
 
Nina im lặng vài giây, thử thăm dò hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”
 
Cô cười thần bí: “Đến Giáng Sinh cậu sẽ biết.”
 
“Ý của cậu là...”
 
“Không có ý gì.”
 
Ánh dương ấm áp bên ngoài chiếu lên mặt cô, ấm nóng, rất thoải mái.
 
Cách điện thoại, Nina không nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo xám xịt trong mắt cô, chỉ mơ hồ nhận ra cảm xúc của cô không tốt, thức thời đổi sang chủ đề khác.
 
Hai người rất tự nhiên bắt đầu tán gẫu.
 
Gần đây Nina bị đám antifan nhiệt tình làm cho đau đầu chóng mặt, chửi nửa tiếng nguyên một lời thô tục không hề ân cần gửi lời hỏi thăm đến mười tám đời tổ tông của đám người kia.
 
Hạ Chi Nam thích nghe chất giọng âm dương quái khí(*) của cô ấy, thỉnh thoảng cô lại cười trấn an cô ấy vài câu, thuận tay đẩy lại mấy chậu hoa lộn xộn cho ngay ngắn.
 
(*) Có nghĩa là mô tả một thái độ kỳ lạ, nói một cách mỉa mai và lạnh lùng, nói những lời cay độc và mỉa mai từ phía hoặc phía tiêu cực, và không thể đoán và ước tính người hoặc vật. 
 
Cô ở bên cạnh Ngụy Đông đã lâu, dần quen với tính quy củ thích sắp xếp mọi thứ ngay ngắn của anh như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đối với hành vi này ngay cả cơ hội khiêu khích, châm chọc cô cũng không có. 
 
Lâu ngày nó khiến cô xuất hiện một loại ảo giác mình là một người bình thường.
 
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô.

 
Cô vô thức cho rằng Ngụy Đông đã trở về, giẫm lên dép bông chạy như điên tới cửa, liếc mắt thấy Mục Châu nhảy xuống từ xe tải.
 
Cậu ấy vẫn giữ dáng vẻ trong sáng, khuôn mặt tỏa nắng giữa đám thiếu niên, áo hoodies màu trắng và quần bóng chày màu đen, làn da rất trắng, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt em bé khiến người ta phải hâm mộ không thể che giấu collagen.
 
“Chào chị dâu.” Cậu ấy rất thích cười, cười chân thành đến mức không gì sánh được: “Lâu rồi không gặp.”
 
Hạ Chi Nam còn chưa lên tiếng, thính giác của Nina ở đầu dây bên kia đặc biệt nhanh nhạy: “Đàn ông?”
 
“Tớ còn có việc, cúp máy trước.”
 
“Ôi, đừng, nghe giọng cũng không tệ lắm, có đẹp trai không? Dáng người thế nào? Ngủ được không?”
 
Giọng bà điên ban đầu của Nina trở nên the thé, kích động nhảy dựng lên cũng không biết sao dáng người nhỏ xinh như vậy lại có thể bùng nổ mạnh như thế.
 
Tóm lại, sau một loạt câu hỏi liên tiếp, người phụ nữ xấu hổ không biết phải trả lời thế nào, Mục Châu đến gần cũng có thể nghe được rõ ràng.
 
Cô dùng tay che khuất ống nghe, khẽ thầm thì nói: “Đừng quậy nữa, cúp máy đây.”
 
“Hạ Chi Nam!”
 
“Tút, tút, tút...”
 
Cả thế giới đều im lặng.
 
Cô lặng lẽ cất điện thoại di động, vẻ mặt lúng túng cười với Mục Châu.
 
Mắt Mục Châu khi cười rất mê người, không để ý trêu chọc cô: “Bạn của chị dâu rất thú vị.”
 
“Ngại quá, cô ấy hơi điên.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận