CHAP 61: THAY ĐỔI
Trong căn phòng khách ngập tràn màu trắng của căn biệt thự, sự im lặng của màn đêm đã được những con người nơi đây trả về vị trí. Ánh điện vẫn sáng trưng, nhưng đã ngớt người. Không còn sự ồn ào và náo nhiệt như mấy phút trước. Sau cú gật đầu chóng vánh của mình nó nghiễm nhiên ở lại căn biệt thự này như chuyện phải thế. Ngọc Anh cũng hiểu giờ đây sự có mặt của cô là không cần thiết vì thế đã trở về phòng từ lâu trong sự lưu luyến và cả sự lo lắng về cái đám cưới đã bị hoãn vô thời hạn. Cô hiểu, cô rất buồn nhưng chẳng thể làm khác được. Trong thế giới mà người cô yêu chọn lựa, không phải lúc nào ước muốn cũng được lắm nghe. Giờ đây trên bộ ghế sofa chỉ còn lại những người đàn ông trầm ngâm với nhau. Khói thuốc từ chiếc tẩu trên tay ông Nhất Huân tỏa ra một màu trắng muốt.
- Con không hiểu tại sao bố lại làm vậy? Chúng ta còn chưa biết rõ cô ta là bạn hay thù?- Thiên Minh lúc nào cũng là người mất bình tĩnh nhất trong mọi chuyện. Anh ta vẫn không thể tin được từ nay về sau sẽ làm việc với nó.
Nhưng trái với thái độ nóng nảy của con trai, ông Huân vẫn ngồi phì phèo hơi thuốc. Thứ khói trắng ấy như ngập đầy hai cánh phổi của ông. Ông không có ý định nói thêm điều gì. Thiên Minh bực bộ đứng dậy, lẩm bẩm một câu chửi thề trong miệng rồi bỏ lên phòng. Vĩnh Thạc cũng nhanh chóng đứng dậy theo. Anh đã mệt và cần ngủ rất nhiều sau những chuyện ngày hôm nay. Chỉ còn lại mình Gia Huy với ông Huân trầm tư trên ghế.
- Cháu tin là chú có lý do riêng của mình.- Anh ngồi đối diện., những ngón tay đan vào nhau trầm ngâm
- Đương nhiên là ta có lý do.- ông Huân thổi ra một làn khói trắng nữa- lý do để chọn một khoản đầu tư nguy hiểm.
Đôi lông mày Gia Huy xô vào nhau như ý hỏi “ Tại sao?” và ông Huân dễ dàng nhận ra điều ấy. Ông đặt cái tẩu xuống, thôi không phì phèo nữa
- Gia Huy, cháu cũng biết vị thế của chúng ta đã tụt dốc như thế nào từ sau cái chết của cha cháu. Cha cháu, Anh trai ta đã phạm sai lầm khi đặt niềm tin vào nhầm người rồi chết một cách oan ức dưới họng súng của chúng. – ông ngừng lại, uống một ngụm trà như sẵn sàng kể tiếp một câu chuyện dài- Đương nhiên, ta cũng đã xé nát họng tên đó bằng lưỡi dao của ta nhưng điều đó cũng không thể vực dậy được những gì đã mất. Ta lại càng không đủ thời gian của cuộc đời để lấy lại điều đó. Ta lại ko thể trông chờ vào Thiên Minh, ta biết con trai ta, nó ko thể lãnh đạo, Vĩnh Thạc thì có đầu óc nhưng ko có tham vọng, chỉ còn hy vọng được vào cháu, Gia Huy.
- Cháu hiểu và cháu sẽ làm được- Gia Huy cương nghị và anh vẫn muốn nói gì đó nhưng ông Huân đã nhanh chóng chen vào
- Chú biết, cháu sẽ làm được nhưng không phải 1 mình cháu Gia Huy. Một vị vua không thể tự mình lên ngôi
- Cháu còn có Thiên Minh Và Vĩnh Thạc
Ông Huân bỗng cười phá lên
- Cháu định trông đợi gì vào sự nóng nảy của Thiên Minh và cẩn thận thái quá của Vĩnh Thạc. Không. Cháu không thể, cháu cần nhiều hơn thế. Cháu cần có cô ta. Cháu sẽ không thể có được thứ mình muốn nếu không có cô ta.
Vừa nói, ánh mắt ông vừa hướng lên tầng trên
- Nhưng tại sao cứ nhất quyết phải là cô ta, cháu không biết cô ta là ai cả?
- Không- Ánh mắt ông Huân vút thẳng về phía Gia Huy- cháu biết cô ta
- Sao ạ? – Gia Huy không tin nổi vào tai mình
Ông Huân biết anh đang ngạc nhiên, nhưng ông ta không vội nói ngay mà lại giơ tay với lấy cái tẩu vẫn đang cháy dở, đưa lên miệng rít một hơi. Khuôn mặt ông lại nhòa đi trong làn khói
- 8 năm trước, cháu đã gặp con bé. Cháu còn nhớ ông bạn người nga Chenkov của ta chứ, người đàn ông cao lớn với giọng nói trầm và khàn đó.
Trong làn khói trắng, Ông Huân như chỉ đợi cái gật đầu của Gia Huy
- Cháu nhớ, cháu gặp ông ta khi 18 tuổi, mới vừa tốt nghiệp xong cấp 3, lúc đó cháu đã thấy ông ấy rất oai phong nhưng lạ là bên cạnh, dù đi đâu ông ta cũng mang theo một đứa bé gái mới có 11 tuổi bên mình. Khi đó cháu với Thiên Minh đã rất ghen tị và tò mò về cô bé đó.
Nói đoạn bỗng nhiên mặt Gia Huy biến sắc, hình như anh vừa mới nhớ ra được điều gì đó
- Chẳng lẽ … Chú đừng nói với cháu, cô bé đó chính là …….
Ông Huân chỉ khẽ cười, nụ cười ấy như một lời ngầm khẳng định cho câu hỏi vừa rồi.
Cách nơi ấy chỉ vài bậc thang
Trên tầng 2, trong căn phòng mà 1 ngày trước đây nó vẫn thản nhiên sống với thân phận của cô gái tên Lưu Vũ Hân, ba con người lại nằm chen chúc như những ngày trước họ vẫn làm nhưng có gì đó đã biến mất, có gì đó mà cả 3 người đều ngầm hiểu trong lòng sẽ không quay về nữa. Sau trận khóc như mưa vừa rồi, công chúa nhẹ nhõm ôm chặt nó ngủ ngon lành. Rốt cuộc sau ngần ấy thời gian cô cũng có thể có một giấc ngủ yên bình và “ yên tâm” là sáng ngày mai khi thức dậy mắt sẽ sưng húp lên. Chỉ còn nó với JJ, vẫn trằn trọc. JJ còn đang cố sắp xếp những sự việc xảy ra quá nhanh trong ngày, bắt đầu từ cái lúc bọn người áo đen hung hăng xuất hiện cho đến khi bất ngờ gặp lại nó trong tâm thế chưa kịp chuẩn bị. Còn nó, nó biết sau những gì đã xảy ra trong kho hàng, trên bãi đất trống ngày hôm nay nó cần một giấc ngủ, một giấc ngủ để lấy lại sức. Điều đó là vô cùng quan trọng bởi có giời mới biết được sẽ có những điều kinh khủng, đáng sợ gì đang đợi nó phía trước sau cái gật đầu có phần bốc đồng của nó với Nhất Huân vừa rồi. Thế nhưng cứ mỗi lần nhắm mắt lại thì cảm giác ấy lại ập đến, cảm giác như cơ thể chìm trong nước biển, cảm giác của một người sắp chết đuối. Như ngày hôm đó, Minh Khang đã phải chịu đựng.
- Anh với công chúa sống thế nào trong thời gian qua? Chắc cô ấy đã làm anh vất vả nhiều.- nó khẽ khàng lên tiếng, nó thừa biết anh cũng ko ngủ được
JJ chỉ khẽ trở người
- Anh không đưa công chúa về nhà nữa, anh biết cô ấy sẽ rất buồn, bọn anh dọn đến sống ở căn hộ của anh, sau đó anh nghỉ việc và làm “ khăn giấy” cho cô ấy, cho đến bây giờ. Còn em? Sống tốt chứ?
Nó khẽ cười trong màn đêm tĩnh mịch. Nó không trả lời ngay mà bắt đầu điểm lại cuộc sống thời gian qua với cái tên Hân Hân
- Không, – nó nói với cái giọng mỉa mai hết sức- thời gian qua em không sống. Rosie của anh không sống, mà thay vào đó, là một cô nàng Hân Hân ngu ngốc, ngờ nghệch nào đó.
JJ không muốn hỏi tường tận câu chuyện ấy của nó mặc dù anh chẳng hiểu chút mô tê nào nhưng anh lại cảm nhận được một nỗi xót xa đằng sau cái vẻ bất cần, mỉa mai của câu nói. Anh vắt tay lên trán, thở dài một tiếng rồi quyết định lên tiếng. Giọng anh hòa vào màn đêm đặc quánh, kéo dài ra, vặn xoắn vào nhau như một sợi dây thừng thắt chặt lấy nhịp đập trái tim nó
- Sau khi em bỏ đi cùng Victor, anh đã vội chạy đến kéo Minh Khang lên, nhưng ….- nó thấy nhịp tim mình vừa lạc đi mất một điệu- có lẽ là đã quá muộn, anh không cứu được cậu ấy.
Khóe miệng nó lại nhếch lên, cay đắng
- Em biết, Victor nếu muốn giết ai thì sẽ không bao giờ chừa lại cho người ấy cái gọi là cơ hội thứ 2 đâu.Và.. Minh Khang, cũng sẽ không phải là ngoại lệ.
Nó cố dằn lòng xuống, cố tỏ ra mạnh mẽ, cố phủ nhận đi những vết cứa trong sâu thẳm trái tim, cố tin mình sẽ ổn. Nó không nói gì với JJ nữa, anh cũng vậy. Đôi mắt nó miễn cưỡng nhắm lại, cái cảm giác bị nước tràn ngập trong hai cánh phổi lại dày vò nó. Nhưng lạ là lần này không phải là cái vị mặn của nước biển mênh mông, thay vào đó là cái vị mặn đắng của thứ gọi là nước mắt. Nó nhớ lại giọt nước mắt hiếm hoi đã rơi xuống làm lay động mặt nước trong cái khoang rỗng ngày hôm ấy,cái ngày Minh Khang ra đi. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, rốt cuộc nó đã có thể nhìn thấy giọt nước mắt tưởng chừng đã hóa đá của mình, nhưng liệu cái giá nó phải trả, có quá đắt hay không? Thật sự thì nước mắt, là một thứ xa xỉ phẩm mà nó không nên có sao? Phải vậy không?
Đêm, chưa bao giờ trôi qua nhanh như nó muốn. Điều ấy làm nó khó chịu và đau đớn hơn cả đòn roi mà bọn họ đã giáng lên lưng nó. Đã hơn một lần trong đêm nó muốn mở mắt, muốn vùng chăn rồi chạy nhanh ra ngoài để thoát khỏi cái ám ảnh ghê sợ ấy nhưng đến cuối cùng, nó buông xuôi, nó nghĩ bản thân đáng phải chịu như vậy. Cho đến khi chạm đến giới hạn, Rosie mở mắt bừng tỉnh. Ngó sang, mới có hơn 5h sáng, vậy là nó đã ngủ được gần 4 tiếng, nếu đó cũng được tính là giấc ngủ. Bên cạnh, Công chúa và JJ vẫn đang ngủ say, Chung quanh cũng không có một tiếng động nào cả. Có lẽ cũng chưa ai dậy. Nó định bụng nằm thêm chút xút nhưng sự nhàm chán của việc mở mắt nhìn trần thôi thúc con bé bật dậy. Rosie bỗng nhớ ra là mình chưa tắm táp gì từ sau vụ ẩu đả hôm qua, mấy vết máu trên vạt áo cũng đã ngả nâu. Nó khẽ trườn xuống giường, cố không gây tiếng động gì đánh thức công chúa.
Trong phòng tắm sáng trưng, Rosie khẽ xoay lưng lại trước gương. Những vết thương đã khô miệng, bắt đầu se lại và lên da non. Vài vết bầm tụ máu đã nhạt màu, những vết tấy đỏ chỉ còn phơn phớt hồng. Chắc chỉ vài ngày nữa, cùng lăm là 1 tuần, lưng nó sẽ lại một lần nữa trắng nõn, trơn tru như chưa có chuyện gì.Cũng không biết là một món quà hay một lời nguyền của thượng đế mà nó lúc nào cũng có khả năng lành vết thương nhanh hơn người khác. Thì nó vốn lành da mà, có lẽ vì vậy nên những tội ác, dù để lại dấu vết trên người nó thì cũng nhanh chóng bị phủ nhận một cách sạch trơn. Một làn nước lạnh bất chợt chảy qua miệng những vết thương như đang đào rãnh trên lưng nó, đau xót ………
Khi nó bước xuống tầng 1, vắng tanh. Đúng như nó đoán, vẫn chưa có ai dậy cả. Có thể trận ẩu đả ngày hôm qua đã rút hết sức lực của họ nên hôm nay ai nấy đều cho phép mình ngủ nướng chăng? Ai mà biết được. Nó lại lần mò xuống bếp. Trên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch mài nhẵn quen thuộc, chiếc làn đỏ nằm đó với chung quanh toàn là rau củ và một vài thứ linh tinh lặt vặt của nhà bếp. Tiếng chổi xào xạc ngoài con đường đá nhỏ. Nó biết bà Hồng đã tới. Anh mắt nó nhìn ra và bất chợt bắt gặp ánh nhìn từ bà Hồng cũng đang hướng về phía nó. Thoáng một chút bối rối trong mắt bà. Nó lập tức hiểu ngay rằng bà Hồng đã biết nó không phải là Hân Hân. Rosie không nói gì, chỉ đơn giản là thu cặp mắt của mình lại rồi tiếp tục làm công việc đang dở. Luộc một quả trứng.
Rosie đứng khoanh tay, tựa người vào thành bếp đợi nước sôi, nó để lửa thật nhỏ và căn đúng thời gian công chúa tỉnh giấc. Nhìn những ngọn lửa liu riu ấy thật sự khiến nó thấy buồn ngủ, nhưng nó biết mình sẽ không thể ngủ cho đến khi nào cái ám ảnh ấy tan đi. Thả lỏng hơn bờ vai, mới có vài ngày đó thôi mà nó cũng có thể cảm nhận được bản thân đã sút đi vài kí, đôi mắt nó nhắm lại, mệt mỏi. Lại một nơi xa lạ, và nó sẽ sống như một người mới sau một năm quanh quẩn chán ở nơi đây. Phải, Roise đã trở về, con người lạnh nhạt trong nó đã trở về, mùa đông đã quay lại phủ trắng thứ đang đập trong lồng ngực trái. Nó sẽ sống, sẽ sống như một Rosie đã từng sống. Sống cho đến khi có một trái tim khác, lạnh lẽo hơn, độc ác hơn chĩa mũi súng về phía nó.
Rosie cứ đứng như vậy được một lúc thì bỗng nhiên trong nhà bắt đầu có những tiếng động, những tiếng bước chân, tiếng xả nước, tiếng nói chuyện râm ran ngày càng nhiều như đánh dấu một ngày mới bắt đầu. Ừ thì, nhà này vốn đông người mà. Đành chấp nhận. Nó không để ý đến điều ấy nữa dù biết có những bước chân đang bước về phía mình.
- Đêm qua khó ngủ lắm à?- nó nghe thấy giọng nói có phần bỡn cợt của Thiên Minh. Không cần mở mắt cũng biết sự xuất hiện của anh ta sẽ kéo theo những ai.
Nó ko nói gì, chỉ đơn thuần là mở mắt nhìn bọn họ rồi lại nhìn lên đồng hồ. Trên tầng có tiếng lục đục, chắc JJ và công chúa cũng đã dậy. Nó mặc kệ những con người xuất hiện trước mặt, lách qua họ, vớt quả trứng ra, tắt bếp rồi rời khỏi nơi này. Nó đủ thông minh để hiểu bà Hồng sẽ thấy khó xử thế nào nếu phải đứng chung một căn bếp với nó mặc dù bà ấy cũng nên dần làm quen với điều ấy.
- Cho mắt của cậu.
Nó đặt cái bát đựng quả trứng đã gói ghém cẩn thẩn xuống trước mặt công chúa. Cô ngồi đối diện với JJ tại bàn ăn. Mọi người bắt đầu lục tục kéo nhau xuống ăn sáng. Chưa bao giờ chiếc bàn ăn lại hết nhẵn ghế như ngày hôm nay. Bỗng dưng chiếc bàn trống trải thường ngày trở nên chật chội. Thức ăn được dọn ra, như thường lệ là bánh mì cùng bơ, mứt và salat. Hôm nay là salat rau củ, có cả đậu hà lan. Nó đăm chiêu nhìn lũ đậu xanh lè ấy một lúc
- Tôi xin lỗi, cô không ăn đậu hà lan mà.
Bà Hồng bỗng nhiên lên tiếng rồi toan bê đĩa salat đi, có vẻ lại định gạt đậu ra như mọi lần. Nhưng nó đã nhanh chóng dừng hành động ấy lại
- Không cần đâu, cứ để vậy đi.
Giọng nó vang lên lạnh lẽo. Mọi người ai nấy đều dừng lại đổ dồn điểm nhìn về phía nó.Bà Hồng cũng bối rối rụt tay lại, quay người bước vào bếp.
- Sau này mỗi ngày, mỗi bữa tôi đều ăn món salat đậu này. Làm phiền bác chuẩn bị.
Bà Hồng khựng lại, hết nhìn nó rồi nhìn Gia Huy, cuối cùng khó khăn gật đầu một cái
- Tôi nhớ rồi.- và nhanh nhanh trở lại bếp.
- Cậu ghét đậu Hà Lan mà.- công chúa giật giật tay áo nó.
Nó nhếch nhẹ khóe miệng, vỗ vỗ vào tay cô ấy, cố tỏ vẻ hài hước một cách tẻ nhạt
- Nhưng nó không ghét mình.
Phía đối diện, JJ chán nản nhìn nó xúc từng thìa đậu. Anh không hiểu nó đang định làm trò gì. Anh không còn có thể đọc được những gì xảy ra trong mắt nó. Nhưng anh không phải là người duy nhất không hiểu ở đây. Gia Huy tuy vẻ mặt hờ hững tỏ vẻ như không quan tâm nhưng lại ngấm ngầm thu vào tầm mắt mọi cử chỉ, lời nói, nét mặt của nó. Anh lại nhớ lại cách nó nhăn mày và chun mũi mỗi khi không may mắn động phải hạt đậu Hà Lan nào trong bát những ngày trước kia. Khi ấy, ánh mắt nó sáng hơn lúc này, cũng ấm hơn nữa. Hàng mi nó thường cong lên, chớp chớp dưới nắng sớm chứ không rủ xuống u buồn như bây giờ.
Quanh chiếc bàn quen thuộc, Vẫn là những con người ấy, vẫn là vị trí ấy, vẫn là cách cầm thìa kì quặc ấy nhưng sâu thẳm, những con người trong ngôi nhà này đều biết đã có một sự thay đổi. Một sự thay đổi lớn lao với những mất mát không sao lấy lại được.