CHAP 62: BÚP BÊ NGA
Sau bữa ăn sáng kì quặc chỉ toàn tiếng dao đũa chạm nhau lạch cạch, ai nấy đều cố ăn xong cho nhanh rồi bước ra khỏi cái không khí ấy. Rosie không động đến bánh mì, cũng không để ý đĩa trứng ốp lát, nó chỉ ngồi với bát salat đậu, chậm dãi từ đầu đến cuối bữa. Động tác lặp đi lặp lại như một sự lập trình có sẵn. Cuối cùng, bữa ăn đã xong trong tiếng thở phào kín đáo của mọi người. Một ngày mới lại bắt đầu và cố tỏ ra bình thường như những gì vốn có.
Thiên Minh hào hứng bước ra khỏi cửa một cách vui sướng dù vài vết thương nơi khóe miệng vẫn còn tấy đỏ. Vĩnh Thạc cũng nhanh chóng gọn gàng trong bộ vét nhẵn nhụi bước ra, bên cạnh là Ngọc Anh rất công sở với chiếc đầm xanh thiên thanh ngang gối. Ai nấy háo hức chưa từng có để thoát ra khỏi nhà, như thể là họ đang chạy trốn nó vậy. Nói thật thì cái không khí lạnh lẽo, chết chóc mà nó đem lại thật chẳng hề dễ chịu và họ thì chưa quen với điều ấy. Gia Huy từ từ đánh xe từ gara ra, họ vẫn có thói quen chen chúc trên một chiếc xe như vậy, cũng chẳng hiểu tại sao.
Gia Huy yên lặng trên xe như chỉ đợi những con người ấy bước lên đông đủ là cất bánh ngay. Khi tiếng dập cửa cuối cùng vang lên, anh hạ tấm kính bên tay xuống cho thoáng rồi chuyển bánh. Nhưng đúng lúc đó, đúng khi Gia Huy định nhấn ga chuyển bánh thì nó xuất hiện. Nó không thèm để ý khuôn mặt của những người trong xe khó coi ra sao, ngang nhiên bước tạt qua đầu xe rồi mở cửa. Ngồi phịch xuống cạnh Vĩnh Thạc và Thiên Minh ở ghế sau. Không ai được thông báo về sự có mặt này của nó. Mọi người cứ hết nhìn nhau, nhìn nó rồi lại nhìn Gia Huy. Anh cũng không nói gì, đúng ra là không biết nói gì.
- Tôi không rõ ý định của cô.
Vĩnh Thạc nghiêm mặt nhìn nó. Ánh mắt anh xoáy dần vào gương mặt vô cảm. Nó vẫn thả tóc, vẫn những đường nét như ngày nào, vẫn gương mặt của Hân Hân nhưng không phải Hân Hân. Nó đưa mắt lên nhìn Vĩnh Thạc một cái, chỉ một cái duy nhất rồi lại duy trì cái ánh nhìn thẳng vô vị của mình.
- Cô bị mèo cắn mất lưỡi rồi à.- Thiên Minh không hề kiên nhẫn mà gào lên
Nhưng điều ấy cũng chẳng khiến nó quan tâm hơn, đơn giản là nhìn nhanh ra ngoài rồi thầm nghĩ “ thu đến nhanh hơn mình tưởng”
Phía trước, Gia Huy quyết định tắt máy. Chiếc xe bất động một cách êm ru. Trong đầu anh ánh lên cái kí ức về một bé gái 11 tuổi với nước da trắng bóc, lúc nào cũng thướt tha, bồng bềnh trong cái váy xòe trắng đến ngang gối với dải nơ nhung đỏ ở thắt lưng. Mái tóc dài đến thắt lưng buông xõa xuống. Anh chưa từng đến gần cô bé ấy, chỉ đứng ở đằng xa và thắc mắc vì sao cô bé được xuất hiện ở những nơi mà một thanh niên 18 tuổi như anh còn bị cha giới nghiêm. Phải, vì chưa đến gần nên anh không ngờ được cô bé ấy lại có đôi mắt lạnh đến thế.
- Từ lúc trở về với thân phận của mình, cô chưa hề hé miệng nói với chúng tôi một câu nào. Thậm chí cô cũng chưa hề nói cho mọi người biết tên. Cô không thấy thế là hơi thất lễ sao?
Nó vẫn giữ nguyên tầm nhìn không đổi mà chiếu lệ buông một câu “ Không”
Thiên Minh giận dữ định văng ra một câu chửi thề nào đó nhưng bỗng nhiên tiếng điện thoại của Gia Huy vang lên chặn họng. Mọi người lại đổ dồn sự quan tâm về phía trước. sau vài câu vâng dạ trong điện thoại cuối cùng xe cũng trở bánh. Miệng nó khẽ cong lên ngạo nghễ, nhất là khi nhìn thấy bản mặt hậm hực của Thiên Minh khi định cự nự gì đó thì lại gặp ngay cái nhíu mày của Gia Huy. Có lẽ anh ta cũng như nó, thừa biết cuộc gọi kia là của ai.
Mùa thu …….
Giống như một cô gái đài các, nhẹ nhàng bước chân đến rồi xuất hiện dịu ngọt khi người ta không để ý. Nhưng thu cũng giống một cô gái buồn, một cô gái mang tâm trạng gì đó không thể giải tỏa. Vì thế gió thu chỉ thì thầm chứ không ồn ào như ngày hạ. Bầu trời cũng lặng ngắt chứ không cuồn cuộn mây….
Roise bước xuống trước một tòa nhà lớn. Đại sảnh không quá rộng,tòa nhà lại được xây theo kiến trúc đơn giản của one- Blighvới những ô cửa sổ vuông vắn thẳng tắp lên mãi trên. Là một công ty đồ nội thất. Nó vốn không quan tâm lắm về lĩnh vực này bởi nó chưa đến thành phố này trước đó, cũng chẳng có ý định sống ở đây. Vì vậy việc nắm rõ những nơi “ rửa tiền” trá hình của những tập đoàn, công ty, tổ chức lớn là không cần thiết. nhưng có lẽ từ bây giờ nó sẽ phải nghĩ lại.
Ngọc Anh nhanh chóng chia tay mọi người khi thang máy dừng lại ở tầng thứ 3 của tòa nhà. Trong thang máy chỉ còn Rosie cùng với Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh. Bọn họ đứng xúm xít với nhau cách nó một đoạn, khoảng cách ấy được phân định rõ ràng hơn sau khi Ngọc Anh bước ra. Không rõ là vô tình hay cố ý.
Văn phòng làm việc của Gia Huy được bầy trí không khác là bao so với ở nhà. Màu trắng vẫn là chủ đạo, nội thất tối màu. Nó thật sự không hiểu, nếu anh ta định bước vào thế giới ngầm thì còn lưu luyến cái màu trắng ấy làm gì. Hay đây là ý tưởng của Ngọc Anh, dù sao thì chị ta cũng là nhà thiết kế nội thất ở đây, trùng hợp hơn nữa là những nơi chị ta có mặt hoặc bước qua đều được phối theo quy luật nền sáng vật tối. Nhưng mà nó ở đây không phải là để chấm điểm nội thất hay làm tăng doanh số bán hàng của công ty. Nó ở đây là để giữ tính mạng cho một số người bằng cách giết vài số người mới đúng.
Ngay từ khi mới chạm cửa nó đã nhanh chóng nhận ra mái tóc muối tiêu cùng cái dáng ngồi nghiêm nghị của ông Nhất Huân. Nó tiến lại gần rồi ngồi đối diện ông ấy. Hôm nay ông ta có vẻ phấn chấn hơn thường
- thế nào, cuộc sống thoải mái chứ?
Ông ta nói cứ như người quen lâu lắm mới gặp lại.
- Càng già ông càng nói nhiều thì phải – Thiên Minh vẫn đang cố coi thái độ này của nó là một lời chào buổi sáng nhưng có vẻ hơi quá sức thì phải, anh ta chưa thấy ai dám nói chuyện như vậy với ba anh.
Ông Huân chỉ cười, gật đầu đồng ý với nó. Ông nhìn khắp một lượt, đảm bảo 3 thành viên quan trọng nhất đã đến đông đủ. Gia Huy và Thiên Minh, Vĩnh Thạc thì vừa pha trà vừa nghe ông nói.
- Từ nay trở đi Rosie sẽ tham gia cùng chúng ta, trong mọi kế hoạch, chiến dịch. Vĩnh Thạc, cháu cố gắng cung cấp đủ những thông tin cô ấy cần. Chúng ta sẽ có rất nhiều việc để làm đấy.
- Nhưng ……- Thiên Minh lại bắt đầu cự nự. Anh ta, lúc nào cũng là kẻ ko kiên nhẫn đi trước mọi việc, không ngoại trừ việc chết trước.
Ông Huân khẽ trừng mắt, Thiên Minh uất ức “ nuốt hận vào trong” mà im lặng
- Nhân tiện ta cũng nói luôn, tai nạn của Vũ Hân, hoàn toàn không liên quan đến Rosie, chuyện là do trùng hợp. Từ nay về sau không ai nhắc lại chuyện ấy nữa.
Nó nhìn thấy trong ánh mắt Vĩnh Thạc có gì đó dao động, anh hậu đậu che dấu đi cái “ bất bình thường” ấy bằng cách chăm chú rót đầy những tách trà.
- Còn bây giờ chúng ta nên giải quyết động lộn xộn mà Thiên Minh đã gây ra. – Ông Huân lại lườm Thiên Minh một lần nữa- ta chắc chắn Báo sẽ không để yên chuyện này đâu.
Trong khoảnh khắc ấy mặt Thiên Minh tối sầm, những ngón tay nắm chặt vào nhau cảm tưởng có thể nghe thấy tiếng kêu răng rắc.
- Chuyện con gây ra, con sẽ tự giải quyết. Cùng lắm là con liều cái mạng này với hắn.
Nó bật cười thành tiếng với câu nói đó. Thật sự anh ta lúc nào cũng suy nghĩ đơn giản vậy sao? Thật kì lạ là Thiên Minh còn sống đến tận lúc này?
- Anh già- nó gọi ông Huân- anh ta thật sự là con trai ông chứ? Không phải con nuôi?
Thiên Minh giận tím mặt, đứng bật dậy chỉ thẳng tay vào mặt nó như đang định tuyên cáo gì đó rất hùng hồn
- Ngồi xuống đi. Anh tưởng anh có bao nhiêu cái mạng? Mà mạng anh cũng không đáng giá như anh tưởng đâu?
- Cô ……
- Vậy chúng ta còn có thể làm gì? Tên Báo sẽ không tha cho chúng ta dễ dàng đâu, một khi hắn đã muốn lấy mạng tôi.
Nó không ngờ người lên tiếng lần này là Gia Huy, anh ta đã gây được sự chú ý với nó khi dùng từ “ chúng ta”
- Một buổi uống trà – Vĩnh Thạc đẩy tách trà còn ấm nóng về phía ông Huân. Giọng anh nhẹ bẫng như không có gì
- Uống trà?- mặt Thiên Minh đau khổ hơn bao giờ hết- Mọi người đang đùa đúng không?
Nói đoạn, ông Huân mỉm cười hài lòng. Ông ta đứng lên, cầm theo cái mũ của mình rồi chống gậy bước ra cửa. Trước khi ra về vẫn không quên dặn
- Chúc vui vẻ và hết sức cẩn thận
Rosie nhận tách trà vừa được đẩy về phía mình, đưa lên miệng cảm nhận hương hoa nhài thoang thoảng. Nó vắt chân, ngả người tựa vào sofa nói với theo.
- Ông cũng nên cẩn thận. Ông biết kết cục của những kẻ ngu ngốc cố sở hữu tôi mà.- Nó nhấp một ngụm trà- Phải vậy không?
Ông Huân không quay lại, chỉ đứng đó nhún vai rồi bước tiếp. Bóng dáng ông cùng chiếc gậy dần biến mất. Nó cũng đặt tách trà xuống rồi đứng lên
- Thông báo cho tôi sau khi các anh đàm phán xong với tên Báo.
Ai nấy im lặng nghe tiếng bước chân nó dời đi. Cho đến khi đã không còn bất cứ dấu vết nào của nó trong căn phòng thì mọi chuyện bỗng trở nên rôm rả hơn
- Thật sự không thể tin được mình từng có thời gian vui đùa tơn tớn với cô ta. – Thiên Minh uống một hơi hết cốc trà đã dần nguội trước mặt.
Chỉ có Vĩnh Thạc vẫn giữ khuôn mặt đăm đăm suy nghĩ từ trước đến giờ
- Gia Huy, cậu biết gì đó về cô ta đúng không?
Gia Huy nhìn sang bạn, gật đầu một cái. Thiên Minh thôi ngay việc kêu ca, chú ý nghe ngóng
- Một chút thôi, mà không phải chỉ mình, cậu và Thiên Minh cũng biết đấy.
- Mình không hiểu ý cậu.
Gia Huy thở dài đánh thượt một cái, anh nới lỏng hơn một chút cà vạt ở cổ
- Còn nhớ “ búp bê Nga” chứ.
Khuôn mặt Thiên Minh bỗng dài thượt, thậm chí ngay cả với một người luôn luôn bình tĩnh như Vĩnh Thạc cũng phải thay đổi nét mặt
- Nhưng giờ thì cô ta không phải là một con bé 11 tuổi, càng không phải là một cô nàng 24 tuổi chúng ta lầm tưởng. tuy không chắc nhưng mình có cảm giác cô ta không đơn giản.
Khác với Thiên Minh, dù cũng ngạc nhiên gần chết nhưng Vĩnh Thạc đã nhanh chóng lấy lại được vẻ điềm đạm hàng ngày
- Mình đồng ý với cậu- Gia Huy nói, ánh mắt trở nên xa xăm hơn bao giờ hết- nhưng mình vẫn rất tò mò. Mình rất muốn biết cái cô ta gọi là kết cục của những kẻ ngu ngốc cố sở hữu cô ta là gì.
Trong khi ấy, trên tầng thượng
Rosie ngồi chênh vênh trên mép tường nhỏ hẹp, gió thổi làm những lọn tóc đan vào nhau, rối tung và không ngừng vờn theo vết gió. Nhịp sống chậm như nước hồ mùa thu. Thu năm nay cũng đến sớm và lạnh hơn, hay cái lạnh của trái tim đã nhuốm màu lên tiết thu. Có lẽ vậy?
Rosie, một khi con động lòng cũng là lúc thần chết đến gặp con
Đó là câu nói mà một buổi tối nào đó Chenkov đã nói với nó. Khi ấy, nó ngồi trong lòng ông ta, cảm nhận mùi xì gà ngai ngái tỏa ra từ người ông ta mà mỉa mai rằng “ bố gài” đã lo thừa, “ ông nghĩ sau ngần ấy năm ông dạy tôi cầm súng thì tôi còn động lòng được nữa sao?”- nó đã nghĩ thầm như thế. Và giờ đây nó mới hiểu rằng câu nói ấy “ thừa” đến mức nào. Trước đây nó thà tin mình bị đánh gục dưới họng súng của một kẻ nào đó còn hơn là chết rũ dưới chân thần Cupid. Mà nó cũng không chắc đó có phải là tình yêu không nữa? Nếu thật sự đó là tình yêu thì nó còn đáng sợ hơn những gì nó biết về bản thân. Và tình yêu, đó quả là một đòn tấn công nguy hiểm của Chúa,phải, giờ đây Chúa cũng là kẻ thù của nó. Đòn tấn công ấy khiến ta đề phòng, nhưng càng đề phòng thì lực tấn công càng mạnh. Nó không ồ ạt mà như một con rắn nham hiểm len lỏi trong ngóc ngách trái tim để đến khi ta giật nhận ra sự xuất hiện của nó thì cũng là lúc nó giơ nanh cắn cho ta một miếng đau đớn. Nguy hại hơn là ngay cả khi con rắn đó biến mất thì nọc độc của nó vẫn còn và khiến cho ta sống dở chết dở.
- Một tay bắn tỉa tập sự cũng có thể bắn hạ cô từ góc này.
Rosie không vội quay lại dù câu nói ấy cũng khiến nó có đôi chút giật mình mà bừng tỉnh khỏi những mộng mị vừa rồi.
- Nhanh vậy sao, tôi không nghĩ các người lại có tài ăn nói như vậy.
Vĩnh Thạc bước gần đến chỗ nó, anh cũng phóng tầm mắt ra vùng trời rộng lớn. Có lẽ nó đã tìm ra một đài vọng lâu mới trong cái thành phố ngổn ngang người và xe này.
- Cô nên đi chuẩn bị đi
Anh đưa cho nó một tấm danh thiếp bị lật úp, trên đó là thời gian và địa điểm cho cuộc hẹn với tên Báo. Nó đưa tay nhận lấy đồng thời cũng cười khẩy một tiếng
- Chuẩn bị, ý anh là tôi phải chuẩn bị cái gì? Áo giáp? Áo chống đạn? Váy? Ngắn, xẻ sâu, khoét rộng và dễ cởi.
Vĩnh Thạc không nói gì. Chỉ im lặng nhìn ra xa
- Anh đã giết bao nhiêu người rồi.
Bỗng nhiên nó lên tiếng, cũng khá bất ngờ với Vĩnh Thạc vì đây là lần đầu tiên nó chủ động mở lời trước, dù câu hỏi có hơi …..
- Vài người. Vài kẻ đáng chết. Gia Huy và Thiên Minh cũng vậy. Chúng tôi không có lựa chọn. Còn cô?
Rosie vuốt lại mớ tóc đang tứ tung, quay người rồi tụt xuống
- Tôi sẽ đến đúng giờ.
Rồi sau đó nó bước thẳng, để lại Vĩnh Thạc với câu hỏi còn bỏ ngỏ. Bao nhiêu người, đương nhiên là nó không nhớ nổi mình đã gây nên bao nhiêu nghiệp chướng, nhất là trong số đó có cả những kẻ đáng chết và cả những người đáng sống. Nếu những người như Vĩnh Thạc, Gia Huy, Thiên Minh ko có lựa chọn thì ai có? Nó chắc? Không, họ có thể lựa chọn, và họ đã chọn cách bước vào.
Trời sang thu ……
Bóng tối kéo đến nhanh hơn …….
07:00 PM
Sau cú điện gọi về nhà để đảm bảo JJ đã thu xếp xong vấn đề gia đình và để công chúa khỏi lo lắng, Rosie bước vào quán trà đạo. Nơi này được thiết kế và bầy trí không khác gì một ngôi nhà truyền thống của người Nhật với con đường lát gạch trắng, những chậu bonsai với nhiều tư thế, hình thù kì lạ, những vại nước nhỏ trong vắt. mỗi phòng được thiết kế riêng biệt với một nhân viên phục trong bộ kimono hoa anh đào và khuôn mặt geisha đặc trưng. Tiếng đàn shamisen vang lên réo rắt. Nó lặng lẽ nhập vào nhóm 3 người của Gia Huy không một tiếng chào hỏi hay báo trước. Nhưng lần này bọn họ không còn ngạc nhiên nữa, có vẻ đã quen nên nhanh chóng mở cửa bước vào. Quán trà vốn thuộc quyền kinh doanh của tên Báo nên hôm nay quán không mở cửa mà chỉ để phục vụ cho cuộc “ hẹn hò” của ông chủ. Cũng chính vì vậy mà ngoài 2 cô geisha duy nhất ra thì nó thấy một đàn “ đen xì” đứng theo đủ các thế mà trong những cái đầu xanh đỏ, trọc lốc, bờm xờm ấy nghĩ ra.
Nó vẫn không hề thay đổi tảng phục, vẫn là quần jeans áo phông như lúc sáng. Nhưng nó đi đến đâu lũ người đó đều nhìn nó với ánh mắt thèm muốn, vài tên không ngần ngại buông vài lời thô tục ra với nó. Nó cũng không để bụng, nhịp bước vẫn không thay đổi.
Cánh cửa gỗ điểm xuyết vài bông hoa anh đào màu hồng phớt được kéo ra. Nó lập tức nhìn thấy tên Báo kia nửa ngồi nửa nằm trên cái đệm cũng thêu hình bông hoa anh đào to tướng, xung quanh là vài tên quần áo chim cò bay loạn cũng ngồi chễnh chệ châm thuốc cho hắn ta. Vừa nhìn thấy Thiên Minh, tên Báo giận dữ vứt điếu thuốc vừa mới châm xuống sàn, tiện mồm nhổ một bãi nước bọt về phía Gia Huy và không quên văng một câu chửi
- Thằng chó, mày vẫn còn mặt mũi xin gặp tao.
“ Mình chúa ghét lũ mất vệ sinh” – nó nghĩ thầm trong bụng rồi bước đến ngồi đối diện với đám người của tên Báo.
- Anh Báo, Là Thiên Minh không đúng, hôm nay em dẫn nó đến xin lỗi, mong anh rộng lượng mà bỏ qua.
Gia Huy tay rót chén trà, miệng ngọt xớt nhưng nó biết trong lòng anh ta đang rủa thầm kẻ trước mặt
- Bỏ qua. – tên Báo gằn lên, những cái răng vàng khè như nhô ra khỏi cái miệng bẩn thỉu- mày nghĩ tao ngu đến nỗi bỏ qua cho thằng cầm dao định đâm tao chắc.
- Anh Báo, chúng em sẽ đền bù như anh mong muốn.- Vĩnh Thạc vừa nói vừa lo kìm cơn nóng giận sắp bùng lên của Thiên Minh bên cạnh
- Tao nhổ vào cái đền bù của chúng mày, tao đếch cần gì từ chúng mày cả, đưa mạng thằng chó kia ra đây thì tao tha còn nếu không từ nay về sau hàng của mày đừng hòng xuất hiện trên đất này nữa.- hắn gào tướng lên như một mụ đàn bà chua ngoa kêu oan.
- Nói vậy là không cần thương lượng nữa.
Đột nhiên nó lên tiếng phá tan sự im lặng từ đầu đến giờ.Tên Báo ngồi bật dậy, tay cầm chén trà định bụng hất hay đập thì nó không rõ bởi bỗng nhiên hắn ta dừng lại, nhìn nó một lượt. Giọng hắn lại oang oang
- Đây không phải mỹ nhân ngày hôm đó sao? – rồi hắn bắt đầu gian xảo tính toán gì đó.- Hay là người đẹp về bên bọn anh, anh coi như là vì giai nhân mà tha mạng cho thằng đần kia.
Gia Huy nắm chặt tay, anh thấy ghê tởm cái dục vọng đang hừng hực trong mắt tên Báo. Nếu thật sự phải đổi nó lấy Thiên Minh, anh sẽ đổi nhưng lại nhớ đến lời ông Huân, anh không muốn trao đổi nó. Gia Huy toan lên tiếng từ chối khéo thì nó lại một lần nữa cất giọng lên
- Về bên bọn anh. Để làm gì, Tôi ko cần một việc làm, tôi ngại vất vả lắm.
Mắt tên Báo sáng lên
- Không vất vả, đương nhiên là không vất vả. Chỉ là cả ngày trên giường với anh, đương nhiên sẽ không vất vả.
Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh nhất loạt đều thấy ghê tởm kẻ ngồi trước mặt. Họ thấy nó với tay cầm chén trà, cứ ngỡ với tính cách lạnh lùng thường nhật thì tên Báo kia sẽ hứng trọn chỗ nước nóng ấy. 3 còn người dõi mắt nhìn theo định bụng hả hê. Nhưng không, nó chỉ thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, chép miệng vài cái rồi phán một câu xanh rờn
- kể ra thì … cũng được
Rồi đứng lên bước sang, ngồi xuống cạnh tên báo. Nó ngồi đối diện với những khuôn mặt ko rõ là ngạc nhiên hay hoảng hốt
- nhưng trước hết có thể cho tôi một cái dĩa được không vậy.- vừa nói nó vừa nhìn xung quanh phòng.
Tên Báo nghệt mặt ra. Y không hiểu một buổi uống trà thì có liên quan gì tới một cái dĩa, nhưng hắn ta vẫn sai cô nàng geisha đi lấy. Hắn vui mừng ra mặt, lân la ra gần nó
- Cưng lấy dĩa làm gì vậy?
Nó quay ra nhìn hắn cười đầy ẩn ý. Cô geisha như đọc được sự tò mò của ông chủ, rất nhanh đã đem dĩa lại đặt vào tay nó. Nó quay tròn chiếc dĩa rồi liếc ánh nhìn sang lên báo đang hau háu nhìn xuống nơi cổ áo của nó.
- Là để …. – chiếc dĩa đã quay được nửa vòng- Giết người
“ PHẬP”
Vòng tròn hoàn tất, đầu nhọn của chiếc dĩa dừng lại, cắm trên họng tên Báo. Mắt hắn trợn lên vằn sọc những tia máu đỏ. Hắn cố hít lấy hít để không khí chung quanh, hai tay ôm lấy cổ. Máu trào ra ầng ậc, không ngừng. Trong giây lát cả căn phòng nhốn nháo một cách lạ thường. Lũ bợm xợm vội đỡ lấy tên Báo cố gắng cầm máu, vài tên tri hô đánh động đám bên ngoài. Đám người Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh cũng nhanh chóng đứng dậy, vừa thủ thế đề phòng vừa kinh hãi nhìn nó. Trong khi ấy, mặt nó vẫn lạnh tanh, nó chẳng thèm nhúc nhích gì, vẫn ngồi yên ở đấy, từ từ cầm cốc trà nhỏ lên thưởng thức. Bên cạnh, máu của tên Báo lênh láng, thấm ướt cả một mép tấm đệm nó đang ngồi. Nó chẳng thèm để ý đến điều đó. Ngay cả khi lũ người bên ngoài xồng xộc đạp cửa mà vào nó thì vẫn y nguyên thái độ dửng dưng như vậy.
- Đại.. đại ca….
Tên áo đen với cái đầu cạo trắng hếu toan chạy đến
- Đứng lại đấy- giọng nó vang lên sắc như lưỡi dao lướt trong gió- Không thấy cái phòng này quá nhỏ cho một đám người à?
Nó nói trong khi mắt không thèm nhìn tên trọc đó, vẫn từ từ một tay cầm, một tay đỡ chén trà thổi nhẹ cho dịu đi cái nóng.
“ Cạch”
Nó nghe thấy tiếng súng lên đạn.
- Con khốn- một tên nào đó đang chĩa súng vào đầu nó.
Nhấp một ngụm trà nữa, nó khẽ nhếch khóe miệng. Hình như tên đó hơi run tay
- Hazzz… trà thì thơm, mỗi tội rót ra quá sớm.
Gia Huy không kịp nhìn thấy động tác tay của nó. Tên cầm súng cũng vậy. Một giây trước hắn ta còn nghĩ mình sẽ bóp cò và máu của nó sẽ văng khắp cái phòng này thì một giây sau khi hắn ý thức được tình hình thì chỉ thấy cùi chỏ nó huých mạnh vào khu vực giữ hai chân hắn. Hắn đau đến tái mặt, theo phản xạ hắn co người lại, cây súng đã lên nòng rơi ra
“ Đoàng…”
Và hắn không thấy đau nữa. Vĩnh viễn.
Một loạt tiếng súng nữa lại vang lên, vài tên cũng gục xuống. Mấy kẻ chim cò rối rít bên cạnh tên Báo cũng thôi ồn ào. Nó vẫn ngồi đó, đặt khẩu súng trên bàn quay ra nhìn tên áo đen, y đứng trơ ra sau khi những người bên cạnh tất cả đã ngã xuống..Mặc dù còn một toán người ở đằng sau nhưng có vẻ bọn họ đang cố đứng vững không run sau khi chứng kiện chuyện vừa rồi.
- Súng còn khá nhiều đạn, cứ tự nhiên.
Rồi nó quay ra nhìn 3 con người đang trơ ra ở đối diện, đang cố chấp nhận một bước không có trong kế hoạch
- Chơi chán rồi, về thôi
Cuối cùng nó đứng lên, Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh cũng vội cử động rồi bước ra. Không ai dám tiến lên cản đường nó. 4 người ra khỏi quán trà một cách nhẹ nhàng. Nó lên xe, ngồi ở chiếc ghế cạnh ghế lái, nơi Ngọc Anh vẫn ngồi mỗi sáng để tiện trò chuyện với Gia Huy. 3 con người lại nhìn nó. Chỉ thấy nó ngó xuống chiếc đồng hồ trên tay
- Nếu đi ngay bây giờ có lẽ sẽ kịp bữa tối đấy.