Hoa Hồng Của Quỷ

CHAP 63: ÁM ẢNH
Rosie bước nhanh vào nhà. Công chúa và JJ đã ngồi đợi nó từ lúc nào. Rosie vội nở một nụ cười
- Ăn cơm chưa?
Công chúa nhìn thấy nó thì cứ như nhìn thấy mẹ đi chợ về. Cô gật gật đầu ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Bàn tay thon dài của Công chúa nắm chặt lấy tay nó, tung tăng tung tẩy ra chiều rất vui. JJ vẫn ngồi xị mặt ra ở sofa, vừa mới đây 1 phút còn như không thể sống thiếu nhau, vậy mà 1 phút sau, nó xuất hiện, công chúa đã coi như anh vô hình ở cái chốn này.
Bên ngoài, Gia Huy, Vĩnh Thạc và Thiên Minh bắt đầu lục đục kéo nhau bước vào. Mặt mũi vẫn còn phảng phất nét bơ phờ sau vụ vừa rồi. 3 con người, 3 ánh mắt khác nhau đổ dồn về phía nó. Trong tích tắc, họ không còn nhận ra con người máu lạnh vừa ngồi ở phòng trà khi nãy nữa. Nó tươi cười, tay trong tay,luôn miệng nói chuyện với người đối diện là công chúa. Lời nói tuy không dài nhưng lại rất ấm áp. Không hề giống như lúc nói chuyện với những người khác. Cả cô gái kia cũng rất lạ. Cô ta có một điểm chung với nó chính là ít giao tiếp với mọi người xung quanh, trừ chàng trai kia ra. Gia Huy không rõ mối quan hệ giữa 3 người họ thế nào, cũng không rõ 2 con người đáng thương ấy có biết bản chất thật của nó không, và cả những việc nó làm nữa.
- Rosie, cô ……..
Gia Huy dù biết cái chết của tên Báo cũng là một cách giải quyết, nhưng anh không muốn mình bị đặt vào thế bị động như thế, nhất là khi cái chết ấy sẽ kéo theo nhiều thứ bị động khác. Nhưng nó không có ý định để anh nói hết câu.
- Công chúa, cậu hâm lại thức ăn cho mình được không? Mình đi tắm, sẽ xuống ngay
Công chúa mỉm cười, chạy đến kéo tay JJ đang đọc báo rồi nhanh chóng xuống bếp. Nó nhìn bóng dáng cô ấy dần khuất sau cửa bếp
- Đừng bao giờ nói chuyện giết chóc hay làm ăn trước mặt cô ấy.
Giọng nó lại lạnh như trước, âm sắc cũng trầm và khàn hơn.
- Rốt cuộc … thì cô có bao nhiêu khuôn mặt vậy?
Nó nhìn người vừa đặt câu hỏi, ánh mắt lạnh lẽo nhưng cũng trong veo, không nói một câu nào, Rosie bước thẳng lên cầu thang.
Một cảm giác kì lạ trào lên trong lòng Gia Huy. Anh không biết mình đang kinh sợ hay là ghê tởm nó nữa. Người con gái này mang một khuôn mặt rất thánh thiện, nhìn vào đó người ta không thể nghĩ được sẽ có ngày khuôn mặt này có thể giết người không một cái chớp mắt. Nếu như trước kia, cứ mỗi lần Gia Huy nhìn nó, anh đều liên tưởng đến một con sóc. Một con sóc vị thành niên nghịch ngợm, thích phá bĩnh mọi nơi mà sóc ta đi qua. Nhưng giờ đây, thay vì là một cô sóc nâu thì nó lại giống như một con nhím, với những cái gai nhọn và ánh mắt như băng tuyết, không gì xuyên qua được. Lại một lần nữa, hình ảnh bông hoa hồng đen uống từng giọt máu đỏ thẫm trên nền tuyết thoáng qua tâm trí Gia Huy.
09:00 PM
Căn bếp vắng lặng không một bóng người. Ai nấy đã yên vị trong từng căn phòng cách biệt bên trên những bậc thang. Công chúa đang chơi với JJ trong phòng. Nó vẫn chưa nghĩ ra mình nên làm gì với hai người bọn họ. Cuộc sống này, có thể chỉ là tạm thời mà thôi. Nó không biết việc hai người ấy biết việc nó còn sống là tốt hay xấu. Có thể khi không có nó Công chúa sẽ rất khốn đốn nhưng rồi thời gian qua, cô ấy cũng sẽ sống được thôi. Phải không? Bên cạnh JJ, tốt hơn gấp vạn lần ở bên nó.
Rosie ngồi vào bàn ăn. Nó nhìn qua một lượt thức ăn trên bàn. Vẫn còn hơi ấm. Nhưng chỉ toàn những món như đậu sốt cà chua, cá thu nướng, canh khoai tây và cà rốt. Không có thứ nó cần. Con bé cầm đũa lên lại hạ xuống. Nó bước về phía tủ lạnh, mở cửa. Hơi lạnh của ngăn tủ phả vào khuôn mặt chưa ráo nước của nó. Rosie quan sát một lượt rồi cúi tay với lấy hộp đậu hà lan trong góc tủ. Nó vẫn nhớ bà Hồng vẫn hay dự trữ mấy cái đồ đóng gói như thế này phòng ngày mưa gió không mua được nguyên liệu tươi cho bữa sáng. Lần đầu tiên nó thấy việc đó hữu ích. Nó lại ngồi vào bàn, khui nắp hộp ra. Mùi đậu xộc vào mũi nó lờ lợ. Trước mặt cá thịt đề huề nhưng con bé không một lần động đũa đến những thứ đó. Nó chỉ ngồi ăn cơm trắng với bát đậu Hà Lan vừa khui ra từ trong hộp. Ánh mắt vô hồn, lặp đi lặp lại một hành động nhai và gắp như một cỗ máy.
Cách đó không xa, trên những bậc cầu thang, Vĩnh Thạc dựa lưng vào tường, anh hòa mình vào bóng tối lặng lẽ quan sát nó.Trong phòng bếp thênh thang, ánh điện đổ bóng lên người nó cô độc. Sàn đá trắng của nhà bếp giờ đây giống như một lớp băng dày trên bề mặt của một cái hồ rộng. Nó- vị chúa tuyết đang ngồi lặng ngắm giang sơn trắng xóa của mình. Ánh mắt vừa gần vừa xa xăm, tưởng như nếu chăng chỉ chạm nhẹ vào ánh mắt đó thôi cũng đủ để tê cứng trong giá lạnh. Uy quyền nhưng cô độc. Phải, cô độc chứ không phải cô đơn. Bởi cô đơn chỉ là cái cảm giác trống vắng, lẻ loi mà ta có thể khỏa lấp một cách dễ dãi. Trong khi ấy cô độc có nghĩa là dù có đứng bên cạnh hàng trăm người lạ, cả tá người quen cũng không thể hết đi cảm giác người thừa. Vĩnh Thạc không biết nó đã gặp phải chuyện gì trong quá khứ, tất cả những gì anh tìm kiếm được chỉ là thông tin về một vụ lật xe của một ông trùm tên tuổi trùng với thời gian Hân Hân gặp tai nạn, địa điểm cũng không xa. Vậy, rốt cuộc nó có liên quan gì tới cái thế giới toàn máu và lừa phỉnh nhau thế này. Gia Huy nói nó chính là búp bê Nga năm đó. 11 tuổi. Thật ấn tượng, 11 tuổi trong đầu anh, Gia Huy và Thiên Minh vẫn chỉ có 5 anh em siêu nhân. Thế còn nó, nó đã làm gì ở cái tuổi 11 ấy. Tại sao luôn là món đậu, cái món mà bản thân luôn ghét cay ghét đắng? Tại sao lại muốn bảo vệ cho một cô gái ngây ngô chỉ biết khóc mà lại không ngừng tự làm đau mình? Và tại sao, tại sao máu và mạng của kẻ khác đều không là gì trong mắt người ấy?
Vĩnh Thạc không hiểu sao mình không thể rời mắt khỏi nó. Anh cứ đứng thừ người ra nhìn nó như bị thôi miên, chỉ đến khi cổ tay mỏi nhừ vì chiếc cốc café trên tay và nó thì đã bắt đầu đứng dậy dọn dẹp bếp thì anh mới nhẹ nhàng bước trở về phòng.
Có những thứ sinh ra là để đánh mất
Có những thứ càng khao khát lại càng thấy viển vông
Có những thứ mất đi rồi sẽ khiến người ta mềm yếu
Hoặc tốt hơn
Hoặc độc ác hơn……………
Đêm. Đã thôi không còn miên man. Roise đã học được cách dùng thuốc an thần. Thứ thuốc mà nó biết sớm muộn sẽ thành thuốc phiện với nó. Nhưng sao chứ, cho dù là chỗ chết thì cũng phải nhảy vào thôi. Cũng chẳng còn con đường nào khác. Tuy vậy, nó vẫn dậy sớm như một thói quen. Không phải là 5h, mà là 4h.
Thế nhưng dậy sớm và ngồi đợi dài cổ đến lúc mọi người đông đủ thì thật là vô nghĩa. Vì thế nên từ sáng sớm Rosie đã khăn gói lên đường chạy bộ vòng quanh khu phố này. Trời sang thu, mặt trời ngủ nướng, sáng sớm chỉ còn lờ mờ ánh sáng. Rất thích hợp cho những công việc không chính đáng. Và hình như cũng là thời điểm thích hợp cho những người như nó.
Khi Rosie trở về, đồng hồ cũng chỉ hơn 5h sáng. Trong nhà lác đác người, hầu hết vẫn còn ngái ngủ. Chỉ có Ngọc Anh và bà Hồng nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng. Nói thật, nó cũng chưa nghĩ ra ngày hôm nay sẽ làm gì nữa. Nó rũ sạch đất cát bám dưới đôi giầy thể thao rồi mới bước vào. Câu nói vu vơ của Thiên Minh vô tình lọt vào tai nó
- Đêm qua em mơ thấy tên Báo
Vừa nói, mặt anh ta vừa sợ sệt vừa ngộ nghĩnh khua tay múa chân loạn lên trước mặt Gia Huy và Vĩnh Thạc đang ngâm cứu café và báo buổi sáng. Họ không nghe thấy tiếng bước chân của nó nên vẫn cứ để Thiên Minh thao thao bất tuyệt. Nó cũng không góp ý gì, chỉ cười khẩy một cái rồi bước vào nhà tắm lau qua mặt mũi chân tay. Lúc cất giầy vào tủ cố tình mạnh tay một chút đánh tiếng. Thiên Minh im lặng không nói nữa.
Nhưng bỗng nhiên không khí yên tĩnh ấy vỡ tan. Không biết từ đâu, 3,4 tên mặt mũi bặm trợn ngang nhiên vác dao, vác côn đạp cổng bước vào nhà. Ngọc anh và Bà Hồng vội vàng dừng tay chạy ra xem thế nào. Bên ngoài, Gia Huy và Vĩnh Thạc nghiêm mặt nhìn nhau ra dấu ngầm gì đó rồi tiến lên đứng chắn trước bà Hồng và Ngọc Anh đang hoảng hốt.
- Có chuyện gì gấp sao? Sáng sớm đã đến tận nhà thế này?- Gia Huy lấy lại vẻ mặt lạnh thường thấy ở công ty nhìn thẳng vào tên cầm đầu đang hung hăng vung dao bước đến.
Thiên Minh đứng bên cạnh tay nắm chặt, cố kiềm nén cơn giận của mình. Anh rít lên lẩm bẩm trong từng kẽ răng
“ Lũ chó nào đây chứ?”
- Là anh em thân thiết của thằng Báo, đừng manh động.- Vĩnh Thạc thừa biết Thiên Minh bốc đồng thế nào, anh không muốn cậu chết vì thiếu hiểu biết như thế, anh nhanh chóng giữ tay và thì thầm vào tai Thiên Minh
Nhưng không biết có phải anh em chơi với nhau lâu nên nhiễm tính hay không mà tên bặm trợn lúc này cũng không khác gì với tên Báo ở chỗ thô lỗ và bẩn. hắn ta không cần biết giày dép hắn đi đất cát đến thế nào mà vẫn ngang nhiên bước thẳng vào nhà người khác, chưa kể cậy có dao còn la lối om sòm
- Mẹ kiếp thằng chó, là mày, là mày giết thằng Báo em tao phải không?
Hắn ta vừa nói vừa chỉ thẳng dao vào mặt Gia Huy
- Là hắn ta tự chuốc họa, đừng có định ăn vạ ở đây.- Gia Huy vốn chỉ coi lời nói đó như chó sủa quanh tai, chẳng lấy gì làm phiền muộn, mặt anh ta vẫn lạnh nguyên như thế.
Nhưng nó thì khác, nó không thích nó nhiều làm gì. Mở mồm với loại người thế này chỉ mất thời gian, nhất là chẳng mấy chốc nữa công chúa sẽ ngủ dậy và cô ấy thì không nên nhìn thấy cảnh này.
Rosie bước vào bếp, con dao cán vàng đang cắt dở ổ bánh mì đập vào mắt nó.
“ Chắc cũng đủ sắc”
Những ngón tay nó lướt nhẹ qua lưỡi dao. Bên ngoài, tên vô học ấy vẫn to tiếng la lối
- Tao đếch quan tâm là họa từ đâu, tao chỉ cần biết mày giết nó thì mày phải … HỰ……
Tên to con ấy tắt tiếng. Lưỡi dao cắm trên cổ hắn không cho hắn nói. Máu trào ngược lên cả miệng. Mặt hắn ta tái đi vì mất máu hoặc không thở được. Lần này thì không cần nói, Gia Huy, Vĩnh Thạc, Thiên Minh và cả những người trong nhà đều biết là ai làm. Họ nhanh chóng quay lại nhìn nó. Nó cũng đứng cách họ không xa, đang bình thản rút điện thoại ra bấm bấm gì đó
- Alo, phòng cảnh sát thành phố đấy phải không?- Giọng nó vang lên đều đều- Tôi muốn báo cáo một vụ đột nhập nhà dân có vũ khí …. Âm mưu … giết người, cướp tài sản. Phiền các anh nhanh lên cho.
Rosie vứt cho tên đầu xỏ vừa lĩnh một nhát dao một ánh nhìn thương hại
- Về học lại cách dùng dao đi- rồi quay lưng bước vào bếp- nếu còn sức thì tự biến đi, còn không cứ ngồi đấy, cảnh sát đang trên đường đến giúp rồi.
(Còn nữa)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui