Hoa Lay Ơn


Cổ Kỳ đưa nước chanh cho anh, hỏi: "Không thể ăn sao?”"Mặn.


.

.”Cổ Kỳ cười cười.Không biết nấu ăn, lại dám nói nấu cho cô ăn."Đã không biết làm còn cố ý nhiệt tình làm gì?”Lạc Thiên Dịch ngẩng đầu, lỗ tai đỏ rần: "Chị cười em?”"Không có.”"Lần sau chắc chắn em sẽ làm tốt.”Cổ Kỳ một tay chống cằm, hứng thú nhìn anh: "Sao lại nấu cơm cho chị?”Anh sửng sốt một chút, mấp máy môi, khuôn mặt tuấn tú lập thể sâu sắc bên trong ánh nến."Muốn chăm sóc chị.”Cổ Kỳ: ".

.


.”Một học sinh nam mười tám tuổi, cậu ấy nói cậu ấy muốn chăm sóc cô.Cổ Kỳ không biết mình nên vui mừng, hay là sợ hãi.

.


.Cuối cùng, Lạc Thiên Dịch nấu một phần đồ hộp một lần nữa, hai người chấp nhận nhét đầy bao tử.Sau bữa ăn, Lạc Thiên Dịch ngồi lên bàn ăn lúc nãy làm bài thi, tư thế ngồi của anh rất tốt, lưng thẳng tắp, đó cũng không phải là tư thái ngồi ngoan ngoãn, đó là một loại dạy dỗ bị khắc vào bên trong.Lật xem một trang sách cuối cùng, Cổ Kỳ quay đầu nhìn anh, lặng im không nói.Hồi lâu, cô nói: "Tiểu Thiên, qua một thời gian ngắn nữa chị phải về thành phố Giang.”Yên tĩnh.Anh chậm rãi ngẩng đầu, mắt hạnh mờ mịt luống cuống."Chị ở thành phố Ô Thủy hơn một tháng, món ăn vặt ở thành phố Ô Thủy đều thử qua, phong cảnh ở thành phố này cũng đã xem rồi, không còn lý do để tiếp tục ở lại.”Thành phố Ô Thủy sắp bước vào cuối thu, nhiệt độ không khí sẽ giảm, nơi này đã không thích hợp để du lịch."Vậy em thì sao?”Giọng nói chàng trai khàn khàn, đôi mắt dần dần đỏ.Cũng đúng, tối hôm qua cô vừa mới chúc mừng sinh nhật anh, bây giờ đột nhiên đưa ra ý muốn đi, quả thật rất mất hứng."Ở với cậu một tuần nữa rồi mới đi.”Chàng trai lắc đầu, cảm xúc không được vỗ về.Cổ Kỳ hít sâu một hơi, đi tới mấy bước, kéo ghế ngồi bên cạnh anh, đưa tay chạm đến gương mặt điển trai của anh."Chị chắc chắn sẽ đi, đây là chuyện sớm hay muộn, cậu cũng biết.”Lạc Thiên Dịch nhìn vào mắt Cổ Kỳ, đưa tay áp lên tay của cô, cầu xin: "Có thể chờ đến khi em xong thi đại học xong được không, em sẽ cùng đi với chị.”Khoảng cách đến khi thi đại học còn tận nửa năm, quá lâu."Không thể." Cổ Kỳ nói.Ngay lập tức, anh trở nên cố chấp, ánh mắt u ám, tràn ngập tức giận."Em không cho chị đi, không cho phép!”Cổ Kỳ ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi ngoan như vậy, sao thoáng cái đã hung dữ?Cổ Kỳ đứng lên, anh cũng đứng lên, bóng dáng cao lớn bỗng nhiên giống như một tấm lưới không lọt gió, anh ngăn cản đường đi của cô, quấn lấy cánh tay của cô."Chị coi em là cái gì? Vui vẻ thì đùa một chút, không vui vẻ liền biến mất, chị coi em thành cái gì?”Anh không ngoan, cũng không chọc cô vui vẻ nữa, khuôn mặt anh tuấn đen nhánh, ra vẻ người khác thiếu tiền anh."Chị thích em đúng không? Chị.”Cổ Kỳ nhíu mày: "Sau đó thì sao?”"Chị không thể chịu trách nhiệm với em sao? Em đối xử với chị rất tốt không phải sao?”"Chị yêu cầu cậu tốt với chị à?”Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng.Ánh mắt chàng trai ẩm ướt đỏ, tức giận, thất vọng, đau thương đan vào một chỗ, khiến cho mặt của anh giống như rơi vào bên trong một mảnh lo lắng.Cuối cùng, Cổ Kỳ không đành lòng, tiến lên ôm lấy anh."Được rồi, cậu mới mười tám tuổi, thời gian còn rất dài, chúng ta sẽ gặp lại.”Anh ôm eo cô, chặt rất chặt, đầu đặt lên trên bả vai cô.Anh không nói lời nào, vẫn rất yên tĩnh."Lạc Thiên Dịch?”Yên tĩnh.Cổ Kỳ thở nhẹ.Cô không nên nói cho anh biết sớm như vậy, rõ ràng mấy ngày nay ở chung rất hòa hợp.Ôm cổ của anh, Cổ Kỳ dỗ dành: "Chờ cậu thi đại học xong, dẫn cậu đi du lịch được không?”Cổ Kỳ cảm thấy, tất cả kiên nhẫn ở đời này của cô đều dành cho Lạc Thiên Dịch, cô chưa từng dỗ ai nhưng trong một tháng này, số lần cô dỗ anh nhiều đến mức khiến bản thân cũng giật mình.Chàng trai rời khỏi vai Cổ Kỳ, đầu cao ngạo vểnh lên, ánh mắt nhìn về nơi khác.Cổ Kỳ thấp hơn anh rất nhiều, chỉ có thể nhìn thấy đường nét xương hàm hoàn mỹ, lại kiêu ngạo lạnh lùng.Ánh mắt anh rất đỏ, lóe lên một tầng hơi nước, nhưng anh rất kiềm chế, không để cho cảm xúc bạo phát ra ngoài."Này?”Anh không nói lời nào, tựa như đang chiến tranh lạnh với cô."Lạc Thiên Dịch?”"Nghe không?”Vẫn yên tĩnh như cũ.Cổ Kỳ cảm thấy buồn cười, ở trong lòng cười mắng một tiếng, đẩy em trai tới bức tường trắng sau lưng, tay phải câu cổ của cậu khiến cho cậu cúi đầu, sau đó ngẩng đầu hôn lên trên môi anh một cái.Chỉ hôn một chút, một giây thấy hiệu quả.Lạc Thiên Dịch ngây ngẩn cả người, anh cúi đầu nhìn cô, ngây ngốc mím môi."Chờ cậu học xong 12 rồi tới tìm chị cũng không muộn, hửm? Chị có thể thử yêu đương với cậu.”Anh vẫn nhìn cô như cũ, chính xác mà nói, anh đang nhìn môi của cô.Cổ Kỳ: "Bây giờ nghe rồi?”Em trai nào đó gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận