“ Có phải rất tiếc không, anh ta không giữ em lại?” Từ
biệt bác sĩ Ngô xong, Tô Vận Cẩm vừa bước vào trong thang máy, đã nghe thấy lời
châm chọc của Trình Tranh.
“Đoán đúng đấy.” Cô không mảy may nghĩ, mặc kệ anh bước tiếp lên phía trước.
“ Anh ta hợp với em đấy chứ?”, Trình Tranh tựa vào bên cạnh cửa thang máy chặn
đường cô, vừa cười vừa bảo. “ Chỉ sợ anh ta cũng không biết cái em cần là gì,
em chẳng qua là cần một người đàn ông mà thôi, cái hôn thoảng qua đấy làm sao
an ủi nổi em? Tội gì phải giả vờ thanh cao, không chịu nói ra cho anh ta rõ?”
Tô Vận Cẩm bật cười, “ May có anh hiểu em.”
Anh bước lại bên cô, khẽ khàng vòng tay quanh eo cô, đặt môi áp sát tai cô nói
: “ Nếu em chỉ cần một người đàn ông, thì anh có thể châm chước được.”
Tô Vận Cẩm không còn đủ sức mà nổi giận, chỉ nhếch miệng cười cười trong vòng
tay anh, “ Tối nay lại rảnh thế này, không phải căp kè với bạn gái hay sao?”.
“ Cái này em không phải quan tâm, có phải em chưa từng làm người thứ ba bao giờ
đâu.” Lời của anh đã sát bên môi cô, sau đó dồn hết sức hôn cô, dung thứ hơi
nóng riêng có của anh thiêu đốt cô bỏng rát.
Tô Vận Cẩm thở hắt, khẽ rời môi xa khỏi anh, “ Nhưng em thà làm kẻ thứ bao,
cũng không bằng lòng quay đầu lại thì sao? Trình Tranh, chúng ta đã chia tay
rồi.”
Trình Tranh đưa tay áp lên mặt cô, nửa giả nửa thật bảo : “ Nếu anh nói là anh
đã hối hận rồi ?”
“ Nhưng em thì không”, Tô Vận Cẩm nói rành rọt từng từ từng chữ, cô chầm chậm
gỡ tay anh ra, mỗi phân mỗi tấc trong tim đều nguội lạnh.
“ Cái thứ đàn bà vừa ích kỷ, vừa máu lạnh…. Em hoàn toàn không phải là đàn bà!”
Trình Tranh lên giọng mắng.
Tô Vận Cẩm quay lại nhìn anh, lồng ngực phập phồng.
“ Tô Vận Cẩm, em dạy anh với, làm thế nào mới có thể yêu người khác được, mà
hết lần này tới lần khác”, anh hạ thấp giọng xuống, đau đớn nói với cô, “ Thật
đấy, em dạy anh với, làm thế nào để có thể tuyệt tình như em?”
Tô Vận Cẩm quay lưng lại với anh, chậm rãi nói: “ Em dạy anh nhé, thực ra rất
đơn giản, tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng”.
“ Tuyệt vọng? Bốn năm rồi, anh ngỡ là anh nhất định có thể quên em được, anh đã
bảo với mình, là anh không cần em nữa. Không có em, anh không còn phải đoán già
đoán non, xem em có yêu anh không, không cần phải rón rén e dè sợ sẽ mất em.
Anh không đi tìm em, không liên lạc với em, không muốn nghe bất cứ việc gì dính
dáng đến em, tận đến lúc tình cờ bắt gặp em ở Tả Ngạn…. Tô Vận Cẩm, anh căm hận
em, anh còn hận mình hơn vì một đằng khinh thường em, nhưng một đằng lại chẳng
quên nổi em! Em không xứng để nhắc chuyện tuyệt vọng với anh, em đã bao giờ thử
mở lòng đi yêu một người rồi kết quả là chẳng được gì chưa, em đã thử cảm giác
cả những giây phút tuyệt vọng nhất vẫn còn muốn chờ đợi chưa….”
“ Thế nhưng anh chưa bao giờ nếm thử cảm giác mất đi một phần máu thịt trên cơ
thể mình! Tối hôm ấy em cứ chờ cứ đợi, em muốn chờ anh về rồi sẽ nói với anh,
chúng mình sống với nhau tử tế đi, bởi vì em có thai rồi…. Lúc mới biết có con,
em sợ lắm, thế nhưng, dần dà, càng nghĩ càng vui mừng, bởi vì con là của anh,
là của anh và em. Thế nhưng em chờ đợi để được gì đây, em chỉ chờ để được nghe
anh nói chia tay, anh nói em không yêu anh!”
Trình Tranh đứng nguyên một chỗ như tượng đá. “ Con ư?”, lời của anh hệt như mê
sảng.
“Đúng thế, em không yêu anh, thế mà em lại khổ sở đến vậy, rõ ràng đã chia tay
rồi, rõ ràng biết trong tình cảnh ấy mà sinh con ra là việc ngu xuẩn nhất trên
đời, vậy mà em vẫn không nỡ lòng nào bỏ con đi. Mạc Úc Hoa bảo em điên. Từ Chí
Hằng cũng bảo em điên. Em đúng là điên mà, em từ bỏ cơ hội đi bồi dưỡng nghiệp
vụ đã khao khát từ lâu, bất kể bố đứa trẻ muốn có nó hay không, em vẫn cứ muốn
sinh ra đứa con cả người đàn ông mà em không yêu đấy. Thế nhưng ông trời trừng
phạt em, lúc được hai tháng, em đau đến ngất xỉu, đến bệnh viện mới biết chửa
ngoài tử cung, đứa bé đã chết trong bụng em, bác sĩ phải đưa nó ra, trong quá
trình phẫu thuật xảy ra chuyện, em không bao giờ còn sinh con được nữa.”
Sau lưng cô một màn im lặng.
Tại sao lại phải nói ra? Cô đã chuẩn bị cả rồi, để câu chuyện quá khứ này mục
nát trong tim, nhiều năm sau nữa nó sẽ tan rữa trong lòng đất cùng xác thịt của
cô. Anh vĩnh viễn không cần biết tới sự tồn tại của một khoảng quá khứ này,
không cần biết cô đã từng chìm đắm giữa biển nước lạnh căm tăm tối, mắt trông
chút tia sáng cuối cùng dần dần tắt lịm.
Con của cô, con của cô và anh, chỉ mới hiện hữu trong bụng cô có mấy chục ngày
trời, cho dù nó mới chỉ là một phôi thai còn chưa thành hình, cho dù nó đã lầm
lẫn mà đậu lại trong ống dẫn trứng của cô, rồi dẫn tới việc cô bị lưu huyết
trong ổ bụng, nhưng nó vẫn cứ là mối liên hệ máu thịt duy nhất không gì chia
cắt nổi trên thế gian này giữa anh và cô. Nó cũng giống như tình yêu giữa bố mẹ
nó, đã đến, rồi cũng đã lỡ làng.
Thế mà bây giờ, khi chẳng có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cô lại đã nói ra
hết cả. Cô vẫn là một Tô Vận Cẩm luôn gắng sức để vẻ ngoài được bình thản,
nhưng lại dễ dàng bị Trình Tranh chọc giận. Trình Tranh từng nói cô không yêu
anh. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn chẳng thế thoát mình ra khỏi câu nói ấy.
Tô Vận Cẩm không có cách nào dự tính trước phản ứng của Trình Tranh, nhưng cô
biết điều này nhất định sẽ làm anh bị thương, hơn nữa, một đòn trúng đích. Đây
chính là cái ác độc trong tim cô.
Lục Lộ nói đúng, chôn giấu một bí mật trong lòng là một việc khó chịu biết bao.
Giờ đây cô cuối cùng đã không còn bí mật nữa rồi, trong lòng một khoảng trống
rỗng cứ trải ra mênh mông vô tận.
Trình Tranh vẫn không nói gì, hồi lâu, Tô Vận Cẩm nghe thấy âm thanh gì như
tiếng nỉ non, cô quay đầu lại, trông thấy Trình Tranh ngòi trên mặt đất, mặt
vùi sâu trên đầu gối, khóc nức nở hệt như một đứa trẻ.
Anh trước đây chưa từng khóc trước mặt cô. Khi hai người còn ở với nhau, có một
lần, anh đá bong bị thương ở chân, xương cổ chân bị gẫy, đau đớn lắm. Tô Vận
Cẩm nửa đêm tỉnh giấc, trông thấy anh nhăn nhúm mặt mày, lấm tấm mồ hôi lạnh,
cô bèn nói với anh: “ Trình Tranh à, nếu mà đau quá thì cứ khóc đi anh, khóc ra
được sẽ dễ chịu hơn chút”. Anh cứng miệng bảo: “ Anh có phải đàn bà đâu, nam tử
hán đại trượng phu, làm sao mất mặt thế được.”
Anh là một kẻ hiếu thắng như vậy, thế nên, đến lúc tự mình nói ra hai chữ chia
tay, mắt trông cô rời đi, anh cũng không hề rơi nước mắt.
Trình Tranh vốn không thích trẻ con, đến tuổi này rồi mà anh vẫn khó lòng thực
sự cảm nhận thiên chức làm cha. Thế nhưng, khi Tô Vận Cẩm nói ra một thôi một hồi
như thế, nước mắt đã dội lên từ chính cõi lòng anh, đứa con mà anh và cô có với
nhau, kết tinh cốt nhục của hai người họ đã không còn nữa. Nếu nói là cảm giác
của khoảnh khắc chia tay ngày xưa cùng bốn năm chờ đợi là tuyệt vọng, vậy thì
giờ đây trong lòng anh chỉ còn đau thương tột bậc.
Tô Vận Cẩm bước đến cách anh hai bước, dừng chân lại. Cúi đầu xuống, lần đầu
tiên đứng ở góc độ này để nhìn đứa trẻ có tên Trình Tranh kia, cô ngược lại
chẳng hề có cảm giác muốn rơi lệ. Thật kỳ diệu, lúc trông thấy anh đau đớn, vết
thương âm ỉ trong tim cô dần dịu đi, hóa ra không chỉ có niềm vui mới cần phải
san sẻ, nỗi đau cũng cần phải chia sớt. Nỗi đau của cô chỉ anh mới có thể sẻ
chia, bởi vì trong đó có một nửa thuộc về anh.
Gặp lại nhau, cái trò ngông nghênh bất chấp của anh là vì cớ gì, thực ra trong
lòng Tô Vận Cẩm hiểu rõ, anh giả vờ khách sáo xa xôi cũng thế, ác độc châm chọc
cũng thế, thực ra anh vẫn yêu cô. Trình Tranh trước nay trước mắt cô đều trong
suốt, vui buồn đề rõ ràng dễ thấy. Cô sở dĩ lựa chọn né tránh, bởi vì trong
suốt bốn năm nay, cô dần dà đã phát hiện ra một thực tế, Trình Tranh vẫn không
hề chín chắn, thế nhưng cái tự ti bạc nhược cùng thói quen giấu giếm bản thân
của cô lẽ nào không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến hai người họ chia tay. Hai
người như cô và Trình Tranh, thực ra đều không biết các yêu người kia, nếu như
ngay từ đầu mỗi người bọn họ đều gặp được một ai đó khác, có khi đều đã tìm
thấy hạnh phúc cho riêng mình. Thế nhưng bọn họ lại cứ vướng vào nhau, mặt trái
trong tính cách mỗi người đều bị người kia thôi thúc đến mức bày hết ra chẳng
ngại ngần. Cô sợ sẽ sa vào vết xe đổ.
Giữa lúc ấy có mấy người hàng xóm quen biết lục tục hoặc bước vào hoặc đi ra
khỏi thang máy, nhìn thấy cảnh một đôi trai gái vốn không liên quan gì đến nhau
mà diễn trò quái gở thế này, đều nhất loạt thắc mắc mà rời đi. Tô Vận Cẩm trông
thấy Trình Tranh khóc mệt rồi, vùi mặt vào lòng bàn tay, không chịu ngẩng đầu
lên, cô đi lên trước một bước, vô thức chìa tay ra, hệt như ngày xưa muốn vịn
nhè vào bờ vai anh, tay khựng lại giữa không trung hồi lâu, cuối cùng vẫn rút
về, cô bấm vào nút thang đi lên.
Trình Tranh cảm thấy bước chân cô rời xa, đứng dậy phía sau lưng cô, mặt mũi
nhoè mờ nước mắt nói: “ Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng không nói, tại sao em không
nói! Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em
thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu
chứ?”
Thang máy chầm chậm khép lại, cũng che khuất luôn vẻ mặt của Tô Vận Cẩm. Cô ở
đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều không dám quay đầu lại.
Từ hôm ấy trở đi, Trình Tranh mất hút khỏi tầm mắt cô,
có lẽ anh đã dọn ra khỏi khu nhà này rồi. Cuộc sống của Tô Vận Cẩm khôi phục
lại trạng thái yên ổn, điều kỳ lạ là, không còn anh nữa, quan hệ giữa cô với
bác sĩ Ngô lại nhạt dần đi. Trong thời gian ấy, bác sĩ Ngô gọi điện hẹn gặp hai
lượt, cả hai lượt cô đều tìm cớ thoái thác, dần dà, cũng thưa nhặt liên hệ. Mạc
Úc Hoa nói đúng, chuyện nam nữa bây giờ cũng chỉ là như thế thôi, mọi người đều
bận rộn, không ai có thời gian để mà tiêu hao sức lực quá nhiều vào chuyện yêu
đương. Tình cảm cũng có giá cả, nếu giá thành cao mà lợi nhuận không xác định,
kiểu nhập nhằng thế này ai thèm làm chứ? Người ta vẫn nói đàn bà cứng cỏi sợ
đàn ông đeo bám, thế nhưng cái kiểu “ đàn ông đeo bám” bị hắt hủi nhưng không
xa rời, càng chà đạp càng thêm quyết chí rốt cuộc ở đâu rồi? Cũng may là đàn bà
con gái bây giờ đã quen rồi, có ai thiếu vắng người nào mà không thể sống được
chứ?
Chu Tử Dực ly hôn rồi - bốn năm trước, anh ta ở Thượng Hải, có một lần đêm
khuya uống say khướt, lái xe ngoằn ngoèo trên đường, sau đó tông lên dải phân
cách, không những con xe Porsche yêu dấu va đập thành một đống sắt thép nhầu
nhĩ, đến bản thân anh ta cũng trở thành một thứ đồ chơi tan nát. Sau khi đưa
anh ta vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông bố bà mẹ lắm tiền tìm cho anh ta bác sĩ
và hộ lý giỏi nhất, đắp cho anh ta những thứ thuốc men và điều trị đắt nhất,
thế nhưng chỉ đến thăm mấy bận. Vợ sắp cưới của anh ta thường gọi điện đường
dài xuyên đại dương từ nước ngoài về cho anh ta, thế nhưng điều ấy cũng chẳng
làm cho tình trạng của anh ta cải biến chút nào.
Bạn học ngày xưa đều đến bệnh viện thăm anh ta, duy chỉ có Mạc Úc Hoa không
đến. Đến ngày thứ sáu anh ta nằm viện, cô vứt bỏ công việc thực tập ngay sát tầm
tay, nhắn nhủ một tiếng với giáo viên hướng dẫn, cũng bất chấp có được đồng ý
hay không đã một mình bay thẳng đến Thượng Hải, áo xống chưa kịp thay ra đã một
mực săn sóc trước giường bệnh Chu Tử Dực. Chu Tử Dực khi ấy cảm thấy ngại
ngùng, nhưng không thể phủ nhận, trong tình hình đó, anh ta cần đến cô.
Lúc ở Thượng Hải, Mạc Úc Hoa biết được chuyện của Tô Vận Cẩm, gọi điện thoại về
cho cô. Tô Vận Cẩm trên điện thoại cũng không tài nào hiểu được. Chu Tử Dực là
cái thá gì chứ, đến cô còn chẳng thể quên nổi năm cấp III ấy, thái độ của anh
ta cự tuyệt Mạc Úc Hoa khiến người ta vô cùng khó chịu. Cứ cho là chuyện cũ
không nhắc, thế nhưng cùng lắm thì anh ta cũng chỉ là một người bạn học cùng
cấp III chẳng mấy khi liên lạc, sự nghiệp tình yêu của anh ta đều bội thu, đắc
chí biết bao, thế mà vừa xảy ra chuyện, dựa vào cái gì mà một người ban đầu bị
anh ta trốn tránh như thú dữ gặp cơn hồng thuỷ lại phải vì anh mà làm thế này.
Cô thấy không đáng thay cho Mạc Úc Hoa, đàn bà có lúc ngu ngốc thế đấy.
Cứ như thế, Mạc Úc Hoa săn sóc Chu Tử Dực hai tháng trời, tận đến lúc anh ta có
thể xuống giường đi lại. Kiến thức chuyên khoa cộng với nết chịu thương chịu
khó của cô đối với anh ta khi đó chẳng khác gì cứu tinh từ trên trời rơi xuống.
Anh ta dựa dẫm vào cô như thế, nửa đêm tỉnh giấc trên giường bệnh không thấy
cô, lòng dạ như lửa đối; không phải cơm cô bưng đến, đều không có cảm giác muốn
ăn.
Thế nhưng vết thương của anh ta cuối cùng cũng khỏi, hôm anh ta xuất viện, bố
mẹ, bạn bè, cấp dưới đến đón anh ta chật kín phòng bệnh, anh ta cũng không biết
Mạc Úc Hoa đã rời đi tự lúc nào. Tối hôm ấy, anh ta gọi điện thoại cho Mạc Úc
Hoa, bảo: “ Úc Hoa, tớ cảm ơn cô, vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu có một ngày
cậu cần đến tớ, thì cho dù là nước sôi lửa bỏng tớ cũng lao vào vì cậu.”
Mạc Úc Hoa thông minh chẳng đến cỡ nào, nhưng cô biết Chu Tử Dực là một người
khôn ngoan, cái gì cũng có giá hết, cái “ nước sôi lửa bỏng” mà anh ra nói
chính là cái giá anh ta đưa cho cô. Nhưng cô không cần đến thứ này, vậy nên cô
nói rõ ràng với anh ta trên điện thoại, “ Tớ cần cậu lao vào nước sôi lửa bỏng
làm gì, đừng có coi bản thân mình ghê gớm đến thế, tớ đi Thượng Hải, không phải
vì cậu, mà là vì bản thân tớ. Cậu chẳng phải nợ nần gì hết.”. Cô khiến anh ta
được thanh thản, nhưng chủ yếu là khiến mình nhẹ nhõm.
Nửa năm sau khi bệnh anh ta bình phục, cô nhận được thiếp mời đám cưới của anh
ta. Cô vợ chưa cưới xinh đẹp cuối cùng đã du học trở về, kẻ có tình cuối cùng
đã kết mối lương duyên.
Vậy nên bây giờ Mạc Úc Hoa nói với Tô Vận Cẩm: “ Ly hôn? Cậu ta kết hôn chẳng
liên quan gì đến tớ, ly hôn thì dính dáng gì?”
Lời nói khỏi miệng đương nhiên là nhẹ nhõm, Tô Vận Cẩm định nói, nếu thật chẳng
can hệ gì, tôi gì cậu phải lần lữa trì hoãn thời gian đi nước ngoài? Nếu không
vì người đàn ông “chẳng dính dáng gì” đó, thì là vì ai?
Ngày 9 tháng 9 Âm lịch, Quan Âm Đản.
Người Lĩnh Nam tín mộ Phật rất đông, đến ngày này, ở các đền chùa miếu mạo lớn
thiện nam tín nữ như mắc cửi.
Trịnh Hiểu Đồng không phải người Lĩnh Nam, nhưng cô cũng tín Phật, hàng năm vào
dịp này, cô đều trai giới tắm gội, lên chùa dâng hương. Vậy nên hôm ấy từ sáng
sớm cô đã đến chùa Lục Dung, dâng hương xong xuôi rồi, lại lui tới chỗ tăng
nhân để quyên thêm ít tiền dầu nến cho Trường Minh đăng.
Đi qua trước Quan Âm các, cô quay đầu liếc nhìn, những người đang thành kính
quỳ bái cầu khấn trước Phật đều thật đáng thương, nếu như hiện thực có thể được
như mong đợi, ai lại bằng lòng ký thác niềm hy vọng của mình vào những thần
phật hư vô này nữa. Cô từ nhỏ đã không phải một đứa trẻ thông minh, vậy nên
nguyện vọng cũng chẳng nhiều, nhưng cô cảm thấy bản thân mình vì thế cũng dễ
cảm thấy hài lòng hơn đại đa số mọi người.
Giữa chốn người chen người và hương khói mịt mùng, muốn nhận ra một người chẳng
dễ dàng gì, nhưng cô lại nhận ra Tô Vận Cẩm, có lẽ bởi hầu hết mọi người đều
khom người quỳ bái, chỉ mình Tô Vận Cẩm là đứng, cũng có lẽ bởi một con người
không mấy nhạy cảm như cô giữa đám đông lại rất dễ dàng nhận ra một vài bóng
dáng khiến cô phải để tâm. Thế là Trịnh Hiểu Đồng chẳng suy tính gì nữa, thẳng
bước lại gần.
Cô đứng sau lưng Tô Vận Cẩm không xa, cứ thế ngơ ngẩn nhìn, người qua kẻ lại
đông quá, Tô Vận Cẩm không hề chú ý đến cô.
Dáng Tô Vận Cẩm mỏng manh lắm, lưng duỗi rất thẳng. Đứng một bên nhìn chéo
sang. Tô Vận Cẩm có khuôn mặt nghiêng trắng ngần thanh tý cùng chiếc cổ cao
xinh đẹp, đây chính là con người mà Trình Tranh vẫn yêu từ thuở thiếu niên.
Trịnh Hiểu Đồng phản ứng không nhanh, lối nghĩ cũng đơn thuần giản dị, nhưng cô
không phải con ngốc. Bữa cơm hôm ấy, sau khi Tô Vận Cẩm theo đôi Lục Lộ vội vã
ra về, Trình Tranh bắt đầu ngơ ngẩn mất hồn, hệt như hầu hết thời gian anh ở
bên cạnh cô. Anh đưa cô về nhà rồi, cô còn ngồi trên xích đu đưa đẩy hồi lâu,
thốt nhiên hiểu ra, anh đã tìm thấy người con gái khiến anh nằng nặc đòi học cờ
vây, thế mà lúc đánh cờ lại rầu rĩ thất thần.
Buồn bã, hay là không ngờ? Lúc ấy trong lòng cô rất hoang mang, có lẽ tình yêu
của cô vẫn luôn chậm mất nửa nhịp. Cũng hệt như Trình Tranh khi xưa đột ngột
bảo cô: Có muốn làm bạn gái của anh không? Phản ứng của cô chỉ là “ mắt sững
miệng đơ.”
Trịnh Hiểu Đồng yêu Trình Tranh, không chỉ bởi vì con mắt xanh mà bố cô dành
cho anh, có lẽ vì những người bản chất giản đơn dễ bị người kia thu hút. Lúc
Trình Tranh nhoẻn cười, cô cảm thấy đất trời của mình bừng sáng, khi anh nghĩ
ngợi riêng tư chẳng hé lời, đất trời của cô trở nên u ám. Khoảng thời gian
Trình Tranh đau khổ nhất, chính cô bầu bạn bên anh. Anh nói muốn học cờ vây,
vậy là cô dạy anh. Anh thông minh lắm, nắm bắt rất nhanh, cô từ chỗ nhường anh
năm quân hoá ra bại trận dưới tay anh. Cho dù thắng cờ, anh vẫn cứ trầm ngâm
trước bàn cờ, trong dáng vẻ ấy là nỗi bi thương cô không cách nào hiểu nổi .
Anh đang chờ đợi một người bản thân anh ngỡ là không thể đợi, thế nhưng cô
không ngại ở bên anh, bù đắp chỗ trống trong tim anh, chỉ cần anh lại tiếp tục
mỉm cười.
Hai người ở bên nhau, cũng có lúc tình ái trào dâng không nén nổi, có một bận
đêm khuya trong căn hộ của anh, anh đang chơi cờ trong cảnh trăng thanh gió
mát, cô nghiêng người đứng đằng sau anh, hơi thở phả vào cổ anh, anh lập tức
quay ngoắt người lại, khi ấy ánh đèn mờ ảo, anh nhìn cô với ánh mắt mơ hồ như
nằm mộng. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Trình Tranh đè ngã xuống chiếc
sofa ngay bên cạnh, tim cô cơ hồ muốn bật khỏi lồng ngực, dù cô có ngốc đến đâu
cũng biết rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô bằng lòng hứng chịu cơn kích động
lạ lung này, để mặc đôi môi cùng bàn tay anh sục sạo khắp thân mình.
Lúc xống áo đã cởi sạch, cô nghe thấy Trình Tranh rên rỉ một tiếng, “ Vận….”.
Cô sợ thót tim, vội hỏi: “ Anh choáng ở đây?” (Trong tiếng Trung, từ “ Vận”
đồng âm với từ “ choáng”, nên Hiểu Đồng hiểu lầm.)
Trình Tranh như thể bị màn sương mù bám lấy, run rẩy một hồi, anh dừng lại, đến
ánh mắt cũng trở nên xa lạ, hoàn toàn không thấy cơn ái tình cuống quýt vừa
rồi. Anh nhìn cô rất lâu, sau đó lại nhắm mắt điên cuồng hôn cô lần nữa, hôn
mãi hôn mãi, cuối cùng toàn thân bải hoải lăn ra khỏi người cô, cứ thế nhìn
trần nhà, bất lực thốt lên: “ Tại sao lại không được? Không thể thế được….”
Trịnh Hiểu Đồng thực ra rất muốn nói với anh, cô không bận tâm dến ham muốn xác
thịt, cô chỉ thích cảm giác được ở bên cạnh anh, cô quên mất khi ấy mình rốt
cuộc đã nói ra chưa, dáng vẻ của anh, cơ hồ chẳng nghe thấy điều gì cả.
Sau đó cô nhìn thấy có một chiếc mặt đá kỳ lạ, xuyên vào một sợi dây mảnh màu
bạc, phát ra thứ ánh sáng hệt như giọt lệ trên bờ ngực trần của anh.
Về sau, hai người họ chưa bao giờ có thêm
chút tiếp xúc cơ thể gần gũi nào như thế nữa.
Trình Tranh ở bên cô, tuy chẳng mấy nói năng, nhưng đối với cô rất tốt, cô
trước nay chưa bao giờ trông thấy anh ăn nói cay nghiệt như với Tô Vận Cẩm, có
lẽ, một mặt nào đấy ở anh, chỉ vì Tô Vận Cẩm mà tồn tại.
Trịnh Hiểu Đồng cứ nhìn Tô Vận Cẩm như thế, người dâng hương ở bên cạnh đã vãn
đi vài phần, thế nhưng Tô Vận Cẩm vẫn đứng nguyên ở đó. Trịnh Hiểu Đồng nhìn
thấy cô thắp một nén hương, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, tận đến lúc
hương cháy hết, mới như vừa tỉnh lại từ cơn mơ cắm vào bát hương.
Tô Vận Cẩm cắm hương vào bát, quay người lại đã thấy
Trịnh Hiểu Đồng đang nhìn trân trân, không nén nổi sửng sốt, “ Chào cô, cô cũng
đến dâng hương… một mình à?”
Trịnh Hiểu Đồng gật gật đầu, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra nên nói với Tô Vận Cẩm
điều gì.
Tô Vận Cẩm cười cười với cô ta, định đến đây là kết thúc cuộc gặp gỡ bất ngờ,
rồi cũng chuyển sang một bên quyên tiền dầu nến. Trịnh Hiểu Đồng ngần ngừ, rồi
cũng bước theo, tuy cô không biết phải nói gì cho phải, nhưng cô luôn cảm thấy
mình phải nói gì đó.
Cảm thấy Trịnh Hiểu Đồng vẫn bám theo sau mình, Tô Vận Cẩm có chút ngạc nhiên
nhìn cô ta: “ Có việc gì à?” Cô với Trịnh Hiểu Đồng thực ra không quen, trừ mối
quan hệ với Trình Tranh thì giữa hai người bọn họ, xã giao kiểu gật đầu chào
cũng chẳng đến.
“ Chị… cũng thắp Trường Minh đăng à? Nguyện ước điều gì hay sao?”, Trịnh Hiểu
Đồng ngó Tô Vận Cẩm hỏi.
Tô Vận Cẩm cười cười, không đáp lời.
“ Thắp cho ai thế?” Thực ra câu hỏi này có phần đường đột, thế nhưng bản thân
Trịnh Hiểu Đồng cảm thấy cô chỉ là rất muốn biết, thế nên hỏi thẳng luôn.
“ Cho một người thân, một người thân đã mất.” Tô Vận Cẩm dứt khoát quay phắt
người lại, muốn xem xem Hiểu Đồng rốt cuộc muốn nói với mình điều gì.
“ Ồ….”, cô ta dường như không ngờ đến câu trả lời như thế này, trên mặt lộ nét
ảo não. “ Trình Tranh cũng có một đĩa đèn, anh ấy nói là thắp cho một tâm
nguyện, thế nhưng tôi cũng không biết là gì, chị có biết không?”.
Tô Vận Cẩm không nén nổi lại dò xét người con gái rụt rè kia, hoá ra cô ta cũng
đã biết rõ.
“ Xin lỗi, tôi không biết. Cô thứ lỗi, nếu không có việc gì, tôi đi trước đây.”
Cô không có ý định dính dáng chút gì với Trịnh Hiểu Đồng.
“ Đợi đã”, Trịnh Hiểu Đồng lập cập níu lấy tay áo Tô Vận Cẩm. “ Có thể nói cho
tôi biết, Trình Tranh bây giờ ở đâu không?”
Cô ta hỏi Tô Vận Cẩm, Trình Tranh ở đâu? Tô Vận Cẩm hồ hoặc. “ Cô là bạn gái
của anh ta, thế mà lại hỏi tôi anh ta ở đâu?”
“ Tôi cho là chị sẽ biết.”
“ Xin lỗi.”
Đây đúng là một cuộc đối thoại kỳ quặc.
Lúc Tô Vận Cẩm dợm bước rời đi lần nữa, Trịnh Hiểu Đồng ở phía sau lưng nói
theo một câu không đầu không cuối, “ Chỉ là tôi dìu anh ấy bước qua khoảng thời
gian đau lòng nhất mà thôi.”
Thế nhưng Tô Vận Cẩm đã hiểu, cô đáp lại ánh mắt trong veo như thiên sứ của
Trịnh Hiểu Đồng. Thiên sứ cũng có dục vọng, cũng có một người không thể nào từ
bỏ.
“ Khi ở bên anh ấy, cô có vui không?” Tô Vận Cẩm hỏi.
“ Có.” Cô gật đầu thật thà.
“ Cô giúp anh ấy vượt qua nỗi đau, trong quá trình ấy, cô thu lại được niềm
vui, đấy chẳng phải việc rất công bằng hay sao?”
Trịnh Hiểu Đồng nhất thời không hiểu câu nói của cô, chỉ một mực kiên trì nhìn
Tô Vận Cẩm, “Thế nhưng, chị làm anh ấy đau lòng.”
Tô Vận Cẩm mím chặt môi, “ Tôi chẳng hứng thú gì việc giữa Trình Tranh với cô,
tương tự, việc giữa tôi và anh ấy, không liên quan gì đến cô hết… Tạm biệt”. Cô
gỡ bàn tay của Trịnh Hiểu Đồng đang bám vào áo mình, rảo chân bước đi, không
thèm nhìn đến ánh mắt ngơ ngác của cô ta.
“ Trường Minh Đăng này….. Trình Tranh cũng có một đĩa đèn, anh ấy nói là thắp
cho một tâm nguyện, thế nhưng tôi cũng không biết là gì, chị có biết không?”.
Cô không biết.
Tô Vận Cẩm lái xe được nửa chặng đường về, đột nhiên ngoặt vô lăng quay đầu xe,
lấy hết tốc lực phóng xe quay trở lại chùa Lục Dung.
Lúc quay lại chùa, Trịnh Hiểu Đồng đã không còn ở đó. Thế nhưng tâm tư của Tô
Vận Cẩm không đặt vào cô ta, cô chạy ngay đến trước Quan Âm các, người thắp
hương cầu nguyện ở đó đông nườm nượp, nhưng cô dường như quay trở lại ngày mùa
hạ của tám năm về trước, sân chùa vắng ngơ vắng ngắt, cô, Trình Tranh và cả
Thẩm Cư An đã từng ở nơi này, quỳ trước Phật thầm đưa lời nguyện ước.
Không sai, chính là chỗ này. Trên hương án bày không ít sổ công đức, cô lần đầu
giở từng cuốn từng cuốn ngược về trước, nào đâu thấy thứ xưa cũ của tám năm về
trước. Vừa hay có nhà sư đi qua, Tô Vận Cẩm bước lên, hỏi thăm nhà sư, tăng
nhân trẻ tuổi lắc lắc đầu. Tô Vận Cẩm cuống lên, chắp tay vào, nhét thêm không
ít hương hoả, tăng nhận mới đi ra hậu viên. Khoảng mười phút sau, một hoà
thượng cao tuổi hơn bê một chồng sổ dày cộp bước ra.
Tô Vận Cẩm đỡ lấy, không để ý đến bụi bặm bám đầu những cuốn sổ công đức cũ kỹ
bao năm, nhanh chóng tìm lại những ghi chép hồi tám năm trước, sau đó tỉ mẩn dò
về trước. Cuối cùng, cô đã tìm thấy bút tích của chính mình, bên trên chỉ có
bốn chữ : Cuộc đời yên ổn. Và ở phía sau ước nguyện của cô, là một bút tích
cứng cáp, đây chính là thứ cô cần tìm.
Bút tích ấy chỉ viết vỏn vẹn hai chữ giản đơn: Vận
Cẩm.
Tô Vận Cẩm khép sổ công đức lại, chập chạp duỗi thẳng lưng, trong chùa vang đến
tiếng khánh chuông văng vẳng như gần như xa, cô ngắm nhìn Quan Thế Âm muôn đời
đượm nét bi sầu, khẽ thốt một tiếng chẳng biết là thở than hay thương khóc, rồi
nhắm mắt lại.