Hoán Đổi Linh Hồn Tìm Được Chân Ái


Trước những lời nói ngọt ngào này khiến Châu Kỳ Ngưng có chút rung động.

Hai má cô phút chốc ửng hồng mà nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, không ngừng nói thầm với bản thân:
- "Ôi, Lôi Vũ Uy, anh đừng nhìn tôi với ánh mắt tình cảm như thế có được không? Dù sao từ trước đến giờ, Châu Kỳ Ngưng tôi chưa bao giờ yêu đương với bất kì ai cả.

Tôi không muốn yêu lấy một người đã có bạn gái như anh đâu."
Cô không ngừng lẩm bẩm câu nói đó trong miệng như thể mà lời nhắc nhở bản thân rằng không được phép rung động với người đàn ông ấm áp này.

Mặc khác, nội tâm cô không ngừng ghen tị với Hàn Uyển rằng cô ấy đã may mắn đến nhường nào khi có người yêu thương mình chân thành đến thế.
Tối đến, Châu Kỳ Ngưng dáng vẻ thư thả, nằm tựa đầu lên sofa mà chăm chú xem chương trình truyền hình, thi thoảng cười lớn một cách vô cùng sảng khoái.


Đây là lần đầu tiên cô sống ở một nơi không ràng buộc bởi phép tắc, cũng như không bị bất cứ ai gò bó, ép cô phải làm những điều mà cô không thích.
Ngay khi cô với lấy quả nho cho vào miệng ăn, vừa hay đúng lúc Lôi Vũ Uy vừa mới tắm xong, bước trở ra ngoài phòng khách.

Mái tóc anh vừa mới gội xong vẫn còn ướt đẫm, thoảng nhẹ mùi thơm của dầu gội.

Dáng người cao ráo cùng cơ thể săn chắc đến từng múi thịt đang cởi trần.

Hàm râu quai nón dữ tợn thường ngày hiện đã biến mất mà trở nên trẻ trung về đúng số tuổi của mình.

Lôi Vũ Uy nhìn người đang nằm trên ghế, khẽ nhon miệng, nở nụ cười ngọt ngào với Châu Kỳ Ngưng.
Phụt...
Trước vẻ đẹp tuấn mỹ đầy bất ngờ này của Lôi Vũ Uy khiến cô lập tức phun ngược quả nho đang ăn dở trong miệng ra ngoài mà cất giọng ngạc nhiên nói:
"Lôi Vũ Uy, anh cạo rầu sao?""Ừm, em thấy thế nào...có phải là em không thích..."Vừa nói, giọng điệu anh có chút ngập ngừng.

Bởi lẽ trước đây, Hàn Uyển chính là người muốn anh để râu nhằm tăng vẻ đáng sợ khi đi thu hồi nợ.

Kể cả việc xăm hình trên vai cũng là vì chiều lòng theo sự sắp đặt của người yêu.


|
Liền lập tức, Châu Kỳ Ngưng đứng bật dậy, sau đó dõng dạc tiến lại gần chỗ Lôi Vũ Uy, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên chiếc cằm góc cạnh của anh, mỉm cười lên tiếng khen ngợi:
- "Anh cạo râu nhìn đẹp trai hơn hẳn."
Nói rồi, cô cúi mặt nhìn chằm chằm vào cơ bụng săn chắc, đầy sức cuống hút của người trước mắt, khiến bản tính mê trai trồi dậy, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên cảm nhận.

Nhưng chưa được vài giây, lý trí đã nhanh chóng quay về khiến cô giật mình, vội vàng rút tay ra khỏi, vẻ mặt ngượng ngùng, lắp bắp cất giọng trách móc:
- "Này, anh hạn chế khoe cơ thể trước mặt tôi đi."
Nói rồi, Châu Kỳ Ngưng nhanh chóng với lấy tấm khăn phủ tivi mà trùm thẳng lên người Lôi Vũ Uy khiến anh không nhịn được mà bật cười bất lực, trầm giọng nói:
- "Tiểu Uyển, em có biết dáng vẻ xấu hổ này của mình đáng yêu đến nhường nào không hả? Anh còn tưởng, sợi dây cảm xúc khi nhìn anh ci trần của em bị đứt từ lâu rồi chứ?"
Nghe những lời này khiến Châu Kỳ Ngưng vốn đang rất ngại càng thêm ngượng ngùng mà lập tức ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác nhằm tránh né mị lực đang không ngừng tỏa ra từ phía người đàn ông này:
"À..

anh nghĩ ra rồi.


Chuyện em làm hỏng toàn bộ số quần áo của anh có phải chỉ là muốn nhìn thấy anh trong bộ dáng này có đúng không?""Anh điên à? Tôi làm gì có suy nghĩ bi.ến th.ái đó được chứ?""Cơ ngực anh em cũng nhìn thấy rồi, chi bằng xem cả phía bên dưới nữa nhé."
Nói rồi, Lôi Vũ Uy toan đưa tay kéo chiếc quần thun ngắn bên dưới của mình xuống khiến Châu Kỳ Ngưng vô cùng hoảng hốt mà lập tức đưa tay bịt mắt, ba chân bốn cằng chạy thật nhanh về phía căn phòng, không quên đanh giọng mắng chửi:
- "Lôi Vũ Uy, đồ bệnh hoạn."
Trước sự xấu hổ này của người con gái khiến Lôi Vũ Uy vô cùng khoái chí mà bật cười thật lớn.

Anh chỉ là giả vờ châm chọc chứ chưa hề làm thật như những gì mình nói.

Vậy mà đã làm cho người kia hoảng hồn, co chân bỏ chạy, quả thật đáng yêu làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận