Hoán Đổi Linh Hồn Tìm Được Chân Ái


Ngay khi Hàn Uyển chuẩn bị đặt chân lên thành lan can thì đúng lúc Phó Bắc Ảnh mở cửa bước trở vào.

Hai mắt anh trợn tròn khi nhìn thấy dáng người con gái đang cúi đầu ở phía ngoài hành lang như thể muốn nhảy lầu mà lao thật nhanh đến, ôm chẩm lấy eo cô bế gọn vào bên trong, đanh giọng trách móc:
- "Châu Kỳ Ngưng, em làm sao thế? Tại sao lại muốn nhảy lầu chứ hả? Anh không cho phép em rời khỏi cuộc sống của anh."
Phó Bắc Ảnh nổi cơn thịnh nộ trước quyết định ngu ngốc này mà lập tức ném cô gái nhỏ thẳng lên trên giường, sau đó giữ chặt lấy hai tay cô mà áp lên đỉnh đầu, lạnh giọng cảnh cáo:
- "Châu Kỳ Ngưng, em nghe cho rõ đây, Phó Bắc Ảnh này xin thể bằng tất cả mọi giá cũng không để em rời khỏi anh dù chỉ một bước."
Nghe đến đây, người dưới thân lập tức cất giọng giải thích, cô dõng dạc nói:
- "Phó Bắc Ảnh, thực ra tôi không muốn tự tử.

Chẳng qua là tôi đang nghĩ cách quay trở về thân xác của mình....!ưm...".
Hàn Uyển chưa nói dứt câu liền cảm nhận nụ hôn điên cuồng của người trụ trên thân truyền thẳng vào trong khoang miệng mình.


Phó Bắc Ảnh giữ chặt lấy đôi tay nhỏ đang ra sức vùng vẫy của người con gái mà mạnh bạo cắn lấy môi cô đến mức bật máu.

Đầu lưỡi anh táo bạo khuấy đảo khoang miệng bên trong của thiếu nữ khiến nó càng thêm tê dại mà bất giác trở nên nghe lời.
Một lúc lâu sau, Hàn Uyển nhanh chóng đẩy Phó Bắc Ảnh ra khỏi người mình mà lập tức ngồi bật dậy, đanh giọng trách móc:
- "Anh làm gì vậy hả?"
Vừa nói, cô vừa đưa tay lau miệng mình khiến người trước mặt có chút không vui mà nhíu mày nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói:
- "Khi nãy em làm gì vậy hả? Ở bên cạnh anh khiến em kinh tởm đến thế sao?"
Nghe anh hỏi, Hàn Uyển chỉ biết thở dài bất lực.

Anh là đang phá hỏng ý định quay trở về thân xác của cô mà tỏ ra lạnh nhạt, thẳng thừng xoay lưng hướng ra phía cửa.

Ngay khi cô sắp sửa bước trở ra ngoài liền cảm nhận cánh tay của mình bị người phía sau níu giữ lại, trầm giọng lên tiếng:
- "Đợi đã.

Khuỷu tay em bị thương rồi.

Có phải là lúc trượt té ở cầu thang không?"
Liền lập tức, Hàn Uyền xoay mặt lại nhìn người phía sau, cất giọng nhàn nhạt trả lời:
"Chỉ là trầy xước nhẹ, vài ngày sẽ lành lại thôi.""Không được.


Anh không cho phép vợ của mình bị thương, dù chỉ là một vết xước."Dứt lời, Phó Bắc Ảnh bế gọn người của Hàn Uyển lên mà nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ vết thương một cách vô cùng cẩn thận khiến cô chỉ biết chăm chăm mắt nhìn anh, nói thầm trong bụng:
- "Phó Bắc Ảnh, anh cứ đeo bám tôi mỗi lúc như vậy thì làm sao tôi có cơ hội để quay trở về thần xác của mình được chứ? Mọi thứ bây giờ rồi tung cả lên, tôi không tài nào chấp nhận được nó."
Sau khi giúp cô khử trùng vết thương, Phó Bắc Ảnh liền đi đến phía cánh cửa nơi hành lang của căn phòng mà khóa chặt, sau đó bỏ chìa khóa vào bên trong túi áo của mình, nhíu mày nhìn về phía Hàn Uyển, trầm giọng nói:
"Anh đã khóa cửa lại rồi.

Sau này em đừng hòng tìm cách tự tử mà rời khỏi cuộc đời anh.""Phó Bắc Ảnh, tôi không hề tự tử, chẳng qua là.."Hàn Uyển chưa kịp lên tiếng phân trần thì cánh môi đã bị tay của đối phương chặn lại.

Anh chau mày, lên tiếng cắt ngang:
- "Chính mắt anh nhìn thấy, em đừng cố giải thích làm gì."
Nghe những lời lẽ đầy sự cố chấp này khiến Hàn Uyển chỉ đành im lặng.

Một lúc lâu sau, cô nhíu mày, nhìn chăm chăm vào người đang đứng đối diện, liền lập tức nhìn ra phía chiếc xe lăn sớm đã bị anh bỏ quên ở phía cửa, bên ngoài phòng mà trợn tròn mắt ngạc nhiên nói lớn:
- "Phó Bắc Ảnh, anh đi được rồi sao? Có phải tôi đang hoa mắt rồi không? Khi nãy anh còn bế tôi tận hai lần."

Ngay lập tức, Phó Bắc Ảnh có chút giật mình, khẽ nhìn xuống đôi chân vốn đang đứng vững của mình mà há hốc miệng.

Liền lập tức, anh bước đi loạng choạng, sau đó giả vờ té ngã xuống sàn, trước mắt của Hàn Uyễn, cất giọng rên la nói:
- "Chân...chân của anh bây giờ đau quá.

Chắc có lẽ khi nãy nhìn thấy cảnh tượng cấp bách cho nên mới đứng dậy một cách bất ngờ, cả bản thân anh cũng không ngờ tới.

Kỳ Ngưng, em mau dìu anh ngồi lại lên xe có được không?"
Trước những lời lẽ bất bình thường này của anh khiến Hàn Uyển nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đi về phía chiếc xe lăn đang lẻ loi một góc mà di chuyển nó lại gần chỗ
Phó Bắc Ảnh, cẩn thận dìu anh ngồi lại lên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận