Hoàng Hậu Thất Sủng

Lưu Ly quốc, 19 năm về trước...
Một buổi sáng mùa xuân, khí trời man mác dễ chịu, từng đóa anh đào nở rộ, trên cành lại có cặp chim vàng oanh khiến cảnh sắc đẹp đến động lòng người. Bỗng một tiếng hét chói tai từ trong Thừa tướng phủ khiến cho cặp chim vàng oanh kia trụi hết cả lông =.=
- Lão gia! Lão gia! Lương tiểu thư trốn khỏi phủ rồi, là nô tì không cẩn thận để tiểu thư trốn đi, xin lão gia tha tội!- Một tì nữ quỳ xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài bẩm báo với Lương thừa tướng
Lương Mạc Phàm xoa xoa thái dương, haizzz, cái con bé ngốc này, lại còn không biết tình trạng sức khỏe của mình hay sao. Trong thành Lưu Ly ai chẳng biết Mạc Phàm là người nổi tiếng tàn khốc, trên chiến trường gặp giặc giết không tha, ra tay tàn nhẫn. Thế nhưng chẳng mấy ai biết được rằng, Mạc Phàm lại cưng con gái như hoa, nâng như nâng trứng. Lương phu nhân trong thời gian mang thai Hạ Nguyệt đã bị bệnh nặng nên sinh non rồi chết. Vì thế mà từ khi sinh ra, con bé đã rất yếu ớt. Do thân thể yếu ớt mà Hạ Nguyệt bị phụ thân suốt ngày nhốt trong phủ thừa tướng. Từ nhỏ con bé luôn nghe lời ông ở yên trong phủ, không biết hôm nay trời đổi gió hay sao mà con bé dám chống lệnh trốn khỏi phủ đi chơi. Chỉ còn hai tháng nữa là tròn sinh nhật sáu tuổi của Hạ Nguyệt, tuổi nhỏ mà ý chí không hề nhỏ, xem ra có lá gan cũng lớn lắm đây! Để xem tìm được Hạ Nguyệt về ông sẽ xử lí như thế nào.
---------------------------o0o----------------------------
Ở một nơi nào đó, nhân vật chính làm loạn cả phủ vẫn cứ ung dung đi chơi. Đây là lần đầu tiên ra thế thế bên ngoài, đối với cô cái nào cũng vô cùng lạ lẫm. Thấy đám trẻ đang chơi trốn tìm, Hạ Nguyệt tò mò lại chơi cùng. Khi đứa bé tên Tiểu Ân kia bắt đầu đếm, bọn trẻ tranh nhau tìm chỗ trốn. Hạ Nguyệt định trèo lên gốc cây gần đó trốn, nhưng cô không biết leo cây nên trốn đằng sau gốc cây. Tiểu Ân bắt đầu đi tìm, các bạn đã tìm được hết, chỉ có mỗi Hạ Nguyệt là chưa tìm thấy, tìm mãi không được, bọn trẻ chơi chán rồi đi về. Không phải là bọn họ quên luôn Hạ Nguyệt cô rồi đó chứ! Bạn nhỏ Hạ Nguyệt buồn tủi định về nhà thì lại không biết đường về. Cuống quá không biết làm gì, bụng lại đói, Hạ Nguyệt ngồi khóc thút thít dưới gốc cây thì một cái đầu từ trên cây rớt xuống làm Hạ Nguyệt giật cả mình. Một tên con trai không biết từ đâu chui ra, chân vắt trên cành cây, đầu lộn ngược xuống dưới, hắn đáp xuống đất, đứng tựa vào gốc cây nhìn Hạ Nguyệt. Tuy cậu ta chỉ chừng 7,8 tuổi nhưng trong người tỏa ra khí chất nam nhi, ngũ quan đẹp đẽ, sau này lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nam a~ Hạ Nguyệt từ trước chỉ quanh quẩn trong phủ cũng chưa từng thấy ai đẹp như vậy nha, ngoài cha ra. Thôi chết, nhắc tới cha mới nhớ, bây giờ chắc cha cô giận lắm, lần này tiêu thiệt rồi.
Hắn nhìn cô, giọng nói âm lãnh cất lên:
- Ngươi là ai? Tại sao lại đi phá giấc ngủ của bổn vương chứ? Thật to gan! - Hắn chỉ tay vào mặt Hạ Nguyệt, hống hách nói.
Từ xưa đến nay, chưa ai dám nói như thế với cô cả, đang lạc đường, lại bị hắn dọa cho sợ, cô khóc to hơn. Hắn thấy Hạ Nguyệt khóc, cuống quá không biết làm gì, định vương tay lau nước mắt cho cô. Hạ Nguyệt thấy hắn giơ tay lên, tưởng hắn định đánh mình thì sợ hãi lùi về phía sau, chẳng may vấp phải gốc cây mà té.

- A! Đau...hic !- Hạ Nguyệt vừa xoa xoa chân, đau thật!
Hắn ngồi xuống cầm chân cô bé lên xem, xem ra bị sưng rồi, hắn phải chịu trách nhiệm thôi , ai bảo hắn dọa người ta sợ cơ chứ. Hắn xoa xoa chân Hạ Nguyệt, ngẩng mặt lên thấy Hạ Nguyệt còn ngồi khóc, người đâu mà lắm nước mắt thế!
- Còn đau không? - Hắn hỏi, ánh mắt ôn nhu nhìn cô
- Còn...chút xíu- Hạ Nguyệt rụt rè trả lời
- Vậy tốt rồi! - Hắn cười quay qua nhìn cô, vô tình chạm ánh mắt của Hạ Nguyệt, mặt hắn thoáng đỏ, hắn làm sao vậy chứ. Hắn bối rối quay mặt sang chỗ khác. Trong không gian yên tĩnh, bỗng...một âm thanh lạ phát ra.
- Muội...- Hắn mím môi cười, sau đó nhịn không được cười to thành tiếng
- Huynh...huynh... cười gì chứ , ta...ta...- cô ấp úng không biết phải trả lời như thế nào
Tiếng kêu vừa rồi phát ra từ bụng Hạ Nguyệt, từ sáng tới giờ cô chưa có ăn gì hết, bây giờ cái bụng lại biểu tình không đúng lúc, làm cô mất mặt muốn chết, chỉ hận bây giờ không có cái hố để cô chui vào.
- Thôi không đùa nữa, ta phải về rồi đây, muội cũng về nhà đi! -Thấy trời sắp tối, hắn đứng dậy định đi về thì Hạ Nguyệt kéo kéo tay áo hắn lại
- Huynh...huynh đừng đi, ta...ta không biết đường về nhà, trên người cũng không có mang theo tiền, không phải huynh bỏ ta ở lại đây đó chứ?
- Vậy nhà muội ở đâu, ta đưa muội về!
- Ta...không biết!
- Trời ạ, nhà muội mà muội còn không biết thì làm sao ta biết?
- Vậy... bây giờ huynh cho ta ăn trước đi rồi tính, ta đói lắm!- Cô nhìn hắn bằng ánh mắt cún con nhìn chủ, trông đến tội nghiệp, khiến ai nhìn cũng phải xiêu lòng, hắn cũng không ngoại lệ.
- Thôi...thôi, được rồi! Ta nghe theo muội, đi thôi!- Hắn vội ngoảnh mặt đi, sao cô bé đó đáng yêu thế nhỉ? Hắn lắc đầu, xua ý nghĩ kia ra khỏi đầu, hắn còn không biết thân phận của cô bé con này, làm sao có thể? Rất nhanh sau đó, hắn lại duy trì vẻ mặt lạnh như băng.
Hắn dẫn cô vào kinh thành, đến Sa Lang quán, hắn gọi đồ ăn cho cô rồi ngồi đó...ngắm cô ăn. Vì đói bụng, cô lao vào ăn như ba ngày ba đêm chưa ăn cơm. Hắn nhìn Hạ Nguyệt ăn mà mồ hôi toát ra, nhìn dáng người yếu đuối như vậy mà sức ăn khủng khiếp, ăn tận ba bát mì mà còn ăn nữa. Ăn xong, cô vỗ vỗ bụng. A! No thật! Từ nhỏ đến giờ, cô ở trong phủ, ăn toàn cao lương mỹ vị, ngán đến tận cổ, hôm nay mới có một bữa ăn ngon như thế này

- Cảm ơn huynh!- Cô ngây ngốc cười tươi nhìn hắn, má hồng hồng như bánh bao. Hắn không kiềm lòng được giơ tay nhéo nhéo má Hạ Nguyệt, khóe miệng khẽ mỉm cười
- Không cần- Hắn nhanh chóng thu tay về, khuôn mặt băng lãnh, duy chỉ có giọng nói mang chút trầm ấm ôn nhu
Rời khỏi quán, hắn dẫn cô dạo kinh thành, Hạ Nguyệt sực nhớ, phải rồi, từ lúc gặp hắn tới giờ, cô chưa biết tên hắn
- Huynh này, huynh tên gì thế? - Hạ Nguyệt ngước lên nhìn hắn
- Hạo Thần, còn muội?
- Hạ Nguyệt, vậy từ giờ ta gọi huynh là Thần ca ca nhé !
- Uhm! -Hạ Nguyệt sao? Sao cái tên này hắn nghe quen thế nhỉ, không phải gặp ở đâu rồi đó chứ? Hạ Nguyệt đi dạo trong chợ với hắn, lúc này ánh đèn thắp lên sáng rực, nhìn lung linh rực rỡ, cô chưa từng thấy cảnh đẹp như thế này.
- Oa! Đẹp thật! - Hạ Nguyệt nhìn lên những chiếc đèn lồng đang bay lên trời
Bỗng một đám người từ đâu kéo đến, bao vây Hạ Nguyệt và Hạo Thần, Hạ Nguyệt sợ hãi lui ra sau lưng hắn
- Các người muốn làm gì? - Hắn nhìn bọn người kia, nắm tay Hạ Nguyệt thật chặt
- Không phải là bọn ta muốn làm gì ngươi mà là ngươi muốn làm gì tiểu thư? Lương tiểu thư, xin người hãy hồi phủ, lão gia đang rất tức giận!

Lương tiểu thư? Hắn trợn tròn mắt, con gái Lương thừa tướng sao? Vậy là...
- Thần ca ca...ta...ta...phải về rồi, làm sao ta gặp lại huynh đây?- Hạ Nguyệt không muốn về nhưng phải về, nếu không...
- Được rồi, muội về đi, rồi muội sẽ gặp lại ta thôi!- Nói rồi hắn quay lưng bước đi
- Tạm biệt...Thần ca ca!
Hạ Nguyệt theo bọn người kia hồi phủ, không biết rằng, sau lưng cô, hắn khẽ mỉm cười
- Tiểu Nguyệt...Không lâu đâu, muội sẽ gặp lại ta, nhất định...
---------------------------o0o----------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận