Sau khi về y quán, Hạ Nguyệt bảo Lăng Lăng mang nước sạch, đường cát và muối tới. Sau đó, cô bảo Lăng Lăng nấu số nguyên liệu đó cho đứa bé kia uống để hạn chế sự mất nước. Cũng may cô phát hiện sớm, nếu không thì...hậu quả khó lường trước được. Tuy đây là bệnh hiếm gặp ở hiện đại, cách chữa trị cũng không khó nhưng rất dễ lây lan và nguy hiểm đến tính mạng. Mà ở thời đại này, theo sử sách ghi chép lại, họ không biết bệnh gì, cứ tưởng do ma quỷ làm phép nên mời pháp sư đến trừ tà.
Uống thứ nước kia xong, cô bé cũng không còn nôn nữa, sắc mặt hồng hào hơn, nhưng vẫn hôn mê. Hạ Nguyệt sắc thuốc nấu lên cho đứa bé kia uống. Theo như kiến thức dược y đã học ở hiện tại, cô đã dùng đảng sâm, phục linh, trần bì và hơn sáu loại thảo dược khác để chữa căn bệnh này, xem ra kiến thức cô đã học được trong suốt 23 năm cũng có lúc dùng đến. Bé gái kia ở Cửu Thiên Y Quán đã ba ngày, đã tỉnh lại nhưng còn rất yếu, hằng ngày Lăng Lăng đều nấu thuốc cho cô bé kia uống. Bé trai kia vì mang ơn Hạ Nguyệt cứu sống em gái mình, nguyện sẽ làm bất cứ điều gì để báo ân. Nhưng Hạ Nguyệt chỉ cần họ sống vui vẻ là được. Khi cô bé kia hoàn toàn hồi phục, hai anh em rời khỏi Cửu Thiên Y Quán, còn không ngừng rối rít cảm ơn cô. Hạ Nguyệt chỉ mỉm cười, đưa cho hai anh em một lọ thuốc, còn bảo rằng nếu bị gì cứ đến Cửu Thiên Y Quán tìm cô.
---------------------------o0o----------------------------
Mùa xuân tại Lưu Ly quốc...
"Aizzz...mùa xuân lại tới rồi, ta đã tới cổ đại và sống ở đây gần một năm rồi, ta rất nhớ ba mẹ ta, là ta đã xuyên qua sau khi bị tên khốn và người bạn kia phản bội, ta lại còn không biết bây giờ tên khốn đó và cô ta sống như thế nào, mà sao ta lại phải lo cho họ cơ chứ? Ở nơi này, ta sống tốt lắm, Lăng Lăng cũng rất tốt với ta. Sau khi phụ thân Hạ Nguyệt qua đời, ta canh cánh mối hận trong lòng, nhưng thế lực của Kim Liên rất lớn, đây chưa phải lúc, ta vẫn luôn chờ ngày bắt cô ta phải trả một cái giá thật đắt cho những gì cô ta đã làm. Còn một người nữa...là tên Hoàng thượng đáng ghét! Khi Hạ Nguyệt đang bị hạ độc thì hắn đang ở nơi đâu hả trời ?! Tuy ta có ký ức của Hạ Nguyệt nhưng ta cũng chẳng nhớ nổi gương mặt của hắn, y như là...ta và hắn chưa từng gặp nhau..."
Hạ Nguyệt gấp cuốn sách ghi chép lại. Hằng ngày, cô luôn viết nhật ký lại. Hôm nay trời đẹp như thế này, ở quán thì hơi phí. Thế là cô rủ Lăng Lăng dạo chợ. Hai cô nàng cứ tung ta tung tăng đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, Lăng Lăng thì chả trách còn Hạ nguyệt đã 26 tuổi rồi mà tính khí cứ như con nít. Hạ Nguyệt rất thích ăn hồ lô bọc đường, thấy một ông cụ bán chúng, Hạ Nguyệt định chạy lại mua thì đụng phải một người khiến cô té ngã.
- Này, đi không nhìn đường hả? - Lăng Lăng nhìn thấy cô ngã, vội chạy lại đỡ, mắng tên kia té tát.
- Tôi...xin lỗi!- hắn nói rồi vội chạy đi
- Khoan...khoan đã! Ngươi mau đứng lại đó! - Hạ Nguyệt sực nhớ ra điều gì đó, vội lục túi tiền mang bên người, phát hiện túi tiền không cánh mà bay. A! Cô gặp cướp rồi, phải đuổi theo, mất số tiền đó xem như tháng này cô và Lăng Lăng phải nhịn đói!
Tên cướp kia vẫn xem như không nghe gì, co giò chạy như bị ma đuổi, Hạ Nguyệt nhanh chóng chạy theo. Phần váy dài rườm rà khiến cô khó chạy, Hạ Nguyệt xé toạc chiếc váy đến ngang đầu gối. Khi học trung học, cô đã từng đoạt giải nhất điền kinh, lại là cao thủ karate đai đen thập đẳng, bọn con trai trong trường không ai dám chọc giận cô, ai đắc tội với cô xem như tiêu đời. Vậy mà giờ đây, tên cướp này còn cả gan chọc giận cô, xem ra chán sống rồi! Trong chợ bây giờ hỗn loạn vô cùng, một nữ đuổi theo một nam. Tên cướp kia lật tung tất cả gian hàng hất ra phía sau tạo vật cản cho Hạ Nguyệt.
- Hừ! Khi bà đây chưa giận lên thì mau trả lại túi tiền cho bà nhá! - Hạ Nguyệt vừa đuổi theo tên cướp, vừa thở hồng hộc.
Đến góc tường nọ, tên cướp kia bí đường dừng lại. Thấy Hạ Nguyệt đến gần, hắn ta tung cước đá Hạ Nguyệt. Con gái cũng không tha, tên này quả thật mất hết nhân tính! Hạ Nguyệt tung ra vài chiêu, hắn không đánh lại bèn rút dao ra. Cô không ngờ hắn lại hèn hạ đến như vậy. Hắn không tôn trọng cô thì cũng phải tôn trọng bản thân mình chứ! Hắn cầm dao tiến về phía cô, cô né rất lưu loát, thấy hắn lộ sơ hở sau lưng, Hạ Nguyệt điểm một huyệt sau gáy hắn, hắn đứng đờ người đó ra, không nhúc nhích được.
Cô lấy lại túi tiền rồi lôi tên đó ra giữa chợ, để cho dân chúng muốn làm gì thì làm. Hắn đã từng trộm tiền của rất nhiều người, rồi đem số tiền cướp được đốt hết vào những canh bạc. Người dân thấy hắn, xôn xao cả lên, không chút thương tiếc, mỗi người tặng hắn một cái tát, thậm chí nhiều người ném cả đá, trứng, dép, bla...bla..( nói chung là tất cả những gì có thể ném được í =.=) vào người hắn
- Ớ...ớ...- hắn thốt không ra tiếng, hắn đau đớn, nước mắt muốn chảy ra chảy cũng không được. Cô khinh bỉ liếc nhìn hắn, ai bảo hắn chọc giận người mà hắn không nên động vào.Lăng Lăng nhìn cô, trong mắt lộ rõ vẻ khâm phục.
---------------------------o0o----------------------------
- Này, mọi người biết gì chưa, đầu chợ có vị cô nương xinh đẹp, anh dũng bắt cái tên cướp kia lại rồi, có muốn đi xem cùng tôi không? - Một phụ nữ trung niên nói với những người khác
Những lời nói này vô tình lọt vào tai hai nam nhân đứng sau người phụ nữ kia, Một nam nhân nhìn theo bóng lưng của những người phụ nữ đó, toan bước theo thì nam nhân còn lại chặn hắn lại.
- Hạo Thần...không được! Đó có thể là thính khách, huynh ra khỏi cung đã lâu rồi, mau về thôi, không thì các quan thần lại lo!- Nam nhân kia lên tiếng
- Thiên Ngôn, đệ làm gì mà cuống lên như thế, ta chỉ muốn xem mặt cô nương kia một chút thôi mà!- hắn bước qua Thiên Ngôn, đi về phía đầu chợ
- Nhưng....- Câu nói của Thiên Ngôn chưa nói ra đã bị hắn gạc phăng đi, Thiên Ngôn lắc đầu chán nản, lê bước chân theo hắn.
Đầu chợ....
Hắn cùng Thiên Ngôn vừa đến đã thấy một đám đông xung quanh. Hạo Thần chen vào, thấy một người đàn ông bị trói vào góc cột, cả người bị đánh đến tơi tả, xem ra khí chất vị cô nương kia không tệ, phải xem mặt mũi thế nào đã. Hắn vừa ngẩng mặt lên, bắt gặp một gương mặt vô cùng quen thuộc, một gương mặt mà hắn nhung nhớ bấy lâu.
- Hạ...Hạ Nguyệt! Nàng...- Hắn sững sờ, chân chôn tại chỗ, nước mắt không biết khi nào đã rơi, đây là sự thật, hay là...hắn chỉ là đang mơ !?
---------------------------o0o----------------------------
To be continue...