Liêu Nguyệt từ ngoài bước vào mang theo nụ cười ngạo mạn.
Theo sau là Lưu Tiết với gương mặt lạnh băng như mùa đông và đi cùng là hai tên thị vệ, ai nấy cũng mang bộ mặt đầy sát khí.
Lưu Tiết lạnh giọng tuyên bố:
"Cửu điện hạ đến, còn không mau hành lễ!"
Cả đám lính sợ hãi, run như cầy sấy mà buông kiếm xuống đất, rồi cùng đồng loạt cúi đầu quỳ hành lễ, trong lòng thấp thỏm,cầu mong tránh được tội chết.
Liêu Nguyệt đi tới chỗ tên tri huyện, nhếch môi khinh bỉ.
Tên tri huyện lúc này run rẩy đến đứng không vững, lấp ba lắp bắp nói không thành câu:
"Điện hạ....!Ta....."
Không đợi cho hắn nói hết, Liêu Nguyệt đã rút đoản đao khi nãy từ cửa lao ra rồi vung tay lia một nhát chém vào động mạch cổ hắn, máu toé ra, hắn cũng tắt thở ngay sau đó.
Mấy tên lính chứng kiến run rẩy không ngừng cầu xin tha mạng.
Liêu Sương đẫm đìa nước mắt, khẩn trương nhìn Liêu Nguyệt:
"Hoàng huynh, mau cứu Tống Phi và Tống đại nhân đi, hai người họ bị mang đi rồi."
Liêu Nguyệt giữ vẻ mặt dịu dàng của một hoàng huynh nhìn Liêu Sương, rồi nhẹ nhàng đi tới gần nàng an ủi:
"Hoàng muội yên tâm, ta đã cho người cứu họ ra trước rồi, khiến hoàng muội phải sợ hãi.
Xin lỗi, ta đến trễ."
Liêu Sương nghẹn ngào nói:
"Đa tạ hoàng huynh."
Liêu Nguyệt nhìn sang Lưu Tiết ra lệnh:
"Ngươi cho người dọn dẹp nơi này đi."
Lưu Tiết nhận lệnh, cùng hai tên thị vệ đem đám quan binh bắt mang đi.
Liêu Nguyệt nhìn sang Dương Yến, ánh mắt và nét cười cũng đã đổi khác, đã có phần nhu hòa hơn, không còn vẻ khinh bỉ muốn giết người như khi nãy.
"Ta hộ tống thuốc men đến đây, thì nghe ngóng được hết tất cả, nên vội vào đây cứu mọi người.
Được rồi, để ta hộ tống mọi người về lại kinh đô."
Dương Yến gật đầu, giọng nói đã lấy lại được bình tĩnh và nhẹ nhàng vốn có:
"Đa tạ điện hạ."
Khi Liêu Sương bước đi ra trước thì Liêu Nguyệt cũng xoay người đi ra.
Lúc ngang qua Dương Yến, hắn cố tình dừng lại ghé sát tai nàng nói nhỏ:
"Ta đến là bởi vì nàng!"
Hắn nói xong liền đi mất.
Để lại Dương Yến còn đang ngẩn người mơ hồ, lời hắn nói còn vang vọng bên tai.
Thoáng chốc khiến nàng thất thần một hồi.
Nàng vừa đi vừa nhớ lại, lần nào cũng là hắn, nếu không phải hắn đến kịp lúc thì nàng đã bị giết bao lần không biết nữa, lại còn bị kẻ xấu hãm hại, xúc phạm.
Nhưng hắn cũng là người lúc nào cũng thô bạo đối xử với nàng.
Rồi nàng lại nhớ đến cảnh hắn cùng Liêu Sương đối thoại mà bất giác nở nụ cười tự nói:
"Hắn cũng có lúc dịu dàng với người khác sao?"
Nàng cứ vậy mà bước đi, lại không ngờ rằng trong lòng mình đang dần nảy sinh một loại tình cảm đặc biệt dành cho cái người mà nàng cực kỳ ghét.
* * * * * *
Ở Kinh đô, hoàng thượng được Tống Nhạc kể lại hết câu chuyện.
Hoàng thượng liền lập tức cho người bắt bọn quan lại địa phương chém đầu vì tội che giấu, và hãm hại quan triều đình.
Xét về công - tội của Tống Nhạc, việc cứu chữa cho thôn dân ở vùng nhiễm dịch bệnh là lấy công chuộc tội, nên cho phép hắn không phải chịu tội, về quê dưỡng già.
Con trai hắn, Tống Phi được thăng làm bát phẩm ở Thái y viện quản lý thuốc men trong cung.
Dương Tử được thăng làm bát phẩm bộ binh quản lý cẩm y vệ.
Dương Yến cũng được ban thưởng nhiều vật phẩm, nhưng nàng quyết từ chối không nhận lấy, hoàng thượng cũng vui vẻ không ép buộc nàng.
Về Liêu Sương công chúa, sau khi quay về hay tin hoàng huynh cùng mẫu thân đều đã mất thì đau buồn khôn xiết, cô tự nhốt mình trong cung.
* * * * * *
Thời gian cũng nhanh trôi qua, ngày đại hôn của hai vị hoàng tử cũng tới.
Phủ của Liêu Tuấn náo nhiệt chuẩn bị đón tân nương, ai nấy trong phủ cũng hân hoan cười đùa vui vẻ, không khí náo nhiệt mà cùng nhau chuẩn bị.
Còn phủ Liêu Nguyệt lại đối lập, không khí rất ảm đạm, kì dị.
Mặc dù cũng được chuẩn bị đồ dùng trang trí đầy đủ như phủ Liêu Tuấn, nhưng nét mặt của các nô tì cùng nô bộc hay các quân lính trong phủ đều là cùng một bộ mặt đưa đám.
Đơn giản là vì chủ nhân của họ không vui, thì ai mà dám vui chứ.
Liêu Nguyệt vận bộ tân lang hoa văn cầu kỳ, mặt không cảm xúc, cứ nhàn nhạt cầm ly rượu uống, ánh mắt cứ đờ ra, phong thái thì bình thản như không có gì thú vị.
Lưu Tiết mang một vẻ mặt đăm đăm không thể khó chịu hơn, đứng kế bên không ngừng rót rượu.
Liêu Phàm đi vào phủ, nhìn quanh rồi hướng nhìn Liêu Nguyệt bật cười to như trêu chọc.
"Hôm nay là ngày vui của hoàng đệ, sao mà không khí nơi này chẳng khác gì đang chuẩn bị tang lễ vậy?"
Liêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mắt vẫn không nhìn về kẻ vừa nói mà tiếp tục thưởng rượu.
Chủ tớ học nhau, Liêu Nguyệt thì thế, đến Lưu Tiết thì liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao, đầy đe doạ.
Liêu Phàm thấy Lưu Tiết đầy sát khí nhìn mình thì vội nín cười, thản nhiên ngồi vào ghế, rồi hắng giọng:
"Xem ra Văn tiểu thư sau này phải chịu khổ rồi."
Liêu Nguyệt lúc này cũng đặt ly rượu xuống, bước lại chỗ của Liêu Phàm, ánh mắt sát khí, rồi giơ một chân lên đạp một cước vào phần mềm giữa hai chân Liêu Phàm, khiến Liêu Phàm phải ngồi sát vào trong, nếu không thì chỗ quý của mình đã bị Liêu Nguyệt dẫm nát.
Liêu Nguyệt chân vẫn giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu khó chịu mà nói.
"Đây không phải là chuyện tốt mà ngươi làm sao?"