Hơn Cả Những Lời Yêu


Đỗ Nhã Thanh cứ tưởng bên trong phòng không có ai.

Nhưng khi đẩy cánh cửa ra, phía sau đó là một bóng người khiến cô ta giật mình hét lớn.
Nhưng đến khi bình tĩnh trở lại, nhận ra người đang đứng trước mặt mình, cô ta trừng to đôi mắt đầy kinh ngạc và giận dữ.
"Triệu Yên Đình, tại sao cô lại ở trong phòng của Thế Kiệt chứ? Có phải cô không quên được Thế Kiệt nên cố tình leo lên giường để mồi chài câu dẫn anh ấy có phải vậy không?"
Yên Đình không ngờ cô ta lại trực tiếp đi thẳng vào đây.

Cô biết bây giờ cho dù mình có trăm cái miệng thì lúc này có giải thích cũng không ai tin.
Cô rũ mắt xuống, cất giọng lí nhí đầy vẻ ấm ức
"Tôi không có"
Nếu như không phải tối qua người đàn ông kia ngang ngược ép cô, thì hôm nay cô đâu phải đứng trong cảnh ngượng ngùng xấu hổ như thế này.
Nhưng lời này của cô hoàn toàn không làm giảm được lửa giận trong lòng của Đỗ Nhã Thanh vào giờ khắc này.

Cô ta hung hăng bước đến trước mặt Yên Đình, bàn tay giơ thẳng lên cao, ánh mắt phẫn nộ gần như không thể kìm chế.
"Triệu Yên Đình, cô tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi tin những gì cô nói hay sao.

Đồ phụ nữ trơ trẽn không biết xấu hổ"
Vừa lúc này Thế Kiệt đang từ phòng bếp chạy lên, nhìn thấy bàn tay Đỗ Nhã Thanh chuẩn bị rơi xuống má Yên Đình, anh nhanh chóng dùng tay mình giữ chặt cổ tay của cô ta.
"Kiệt...anh buông tay em ra" Đỗ Nhã Thanh không cam tâm, đùng đùng giận dữ nhìn Thế Kiệt hét lớn.
Nhìn vẻ hung hăng của cô ta, sắc mặt Thế Kiệt cũng lặp tức sa sầm.
"Em đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?"
"Nói cho em biết tại sao cô ta lại ngủ trên giường của anh chứ?"
Đỗ Nhã Thanh vừa nói vừa giận dữ chỉ thẳng vào mặt Yên Đình không có phần kiêng nể.
Nhìn thấy đầu tóc Triệu Yên Đinh rối bù, xuất hiện trong phòng anh đầu óc cô ta sắp sửa nổ tung rồi.

Cuối cùng cái ngày cô ta sợ nhất cũng đã xảy ra.
Trước sự giận dữ của Đỗ Nhã Thanh, Thế Kiệt vẫn bình thản nhìn sang Yên Đình rồi lạnh nhạt quay lại nhìn cô ta, giọng nói anh lúc này không nóng cũng không lạnh, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
"Anh và Yên Đình trước đây đã nhiều năm yêu nhau, đâu phải chưa từng xảy ra những việc như thế này, có gì lạ đâu"
Nghe Thế Kiệt nói, không những Đỗ Nhã Thanh mà cả Yên Đình cũng sửng sốt nhìn anh.


Rốt cuộc người đàn ông này đang nói điên rồ gì vậy.

Có phải nhà chưa đủ cháy nên anh đang muốn cho thêm dầu vào không?
Cô cắn môi, vẻ mặt khó xử quay sang Đỗ Nhã Thanh như muốn giải thích những gì Thế Kiệt nói không phải là vậy, nhưng lúc này cô chỉ nhận được ánh mắt oán giận của Đỗ Nhã Thanh đang dành cho mình.
Đương nhiên Đỗ Nhã Thanh biết hai người họ đã trải qua khoảng thời gian bốn năm bên nhau, cũng không ít lần cô ta bắt gặp Yên Đình ra vào nơi ở của anh.
Cô ta lúc đó cũng đủ lớn để hiểu được họ đã xảy ra những chuyện gì.

Nhưng lúc này cô ta thật sự không cam tâm.
Đỗ Nhã Thanh mang theo sự oán hianaj không thể kiềm nén nhìn Thế Kiệt
"Nhưng hai người đã chia tay rồi.

Chắc chắn là do cô ta không đứng đắn quyến rũ anh có phải không? Cả cơ quan chúng ta ai mà không biết cô ta đang là...."
"Được rồi Nhã Thanh.

Em đừng nói chuyện khó nghe như vậy"
Đỗ Nhã Thanh chưa dứt câu, Thế Kiệt đã giận dữ ngắt lời.

Anh không muốn nghe bất kỳ cái tên của người đàn ông nào gắn cùng với tên của Yên Đình, cho dù đó là người bạn thanh mai trúc mã của cô.
Thế Kiệt lạnh lùng nhìn cô ta
"Anh và Yên Đình chia tay được, thì tái hợp được.

Chuyện này không có gì là lạ hết"
Cả cơ thể Đỗ Nhã Thanh vì câu nói này mà khẽ run lên.

Cô ta không ngờ Thế Kiệt lại nói rõ ràng đến vậy.
Hốc mắt của cô ta lúc này cũng đã đỏ hoe, cô ta bước đến nắm lấy tay Thế Kiệt ngẩng lên nhìn anh như mang theo một tia hi vọng cuối cùng còn sót lại.
"Thế Kiệt, sao anh có thể tái hợp với cô ta được chứ.

Chẳng lẽ anh đã quên những gì đã hứa với ba em trước khi mất rồi sao?"

Thế Kiệt khéo léo rút tay mình ra, ánh mắt nhìn Đỗ Nhã Thanh có phần thương cảm
"Những gì anh đã hứa, anh sẽ không bao giờ quên.

Anh sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình, là một người con trai hết lòng chăm sóc cho Bác Phương, là một người anh trai luôn bảo vệ cho em...."
Thế Kiệt nói đến đây liền quay sang nhìn Yên Đình với ánh mắt dịu dàng như nước
"Và là một người đàn ông tốt suốt đời yêu thương Yên Đình như những gì anh đã hứa với cô ấy"
Nghe những lời anh nói, Yên Đình cảm thấy tim mình sắp vọt ra ngoài vì quá bất ngờ và xúc động.
Còn Đỗ Nhã Thanh như vừa trải qua một cơn chấn động mạnh, khiến cô ta như sắp ngã khuỵu tại chỗ, những giọt nước mắt cô ta lúc này không ngừng chảy xuống.
"Nhưng em không muốn anh làm anh trai của em.

Anh thừa biết tình cảm bao nhiêu năm nay của em đối với anh là gì mà" Đỗ Nhã Thanh vừa nói vừa nức nở.
Nhìn cô ta như thế này Thế Kiệt cũng vô cùng khó xử.

Nhưng anh không thể làm gì khác hơn.
Anh áy náy cất giọng
"Xin lỗi Nhã Thanh.

Nhưng anh trước giờ chỉ luôn xem em là em gái của anh.

Sau này em đừng lãng phí thời gian cho anh nữa.

Bởi vì em xứng đáng nhận được những tình cảm của những người tốt hơn anh rất nhiều"
Thế Kiệt nói xong liền đặt tay mình lên vai Nhã Thanh vỗ nhẹ như thay một lời an ủi
"Đừng khóc nữa.

Về đi sắp muộn giờ làm rồi"
Anh đã nói vậy rồi, Đỗ Nhã Thanh cũng không thể mặt dày ở lại.
Cô ta lau nước mắt, nhìn Thế Kiệt gật đầu

"Được rồi.

Em về"
Nói xong cô ta cũng không quên quay sang Yên Đình nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy ghen ghét và oán giận
"Thấy tôi thất bại như thế này có phải cô đang rất vui đúng không.

Nhưng cô cũng đừng đắc ý quá sớm, bởi vì cánh cửa nhà họ Lâm sẽ không mở rộng để đón cô đâu" Đỗ Nhã Thanh nói rồi liền nắm chặt túi xách hậm hực rời đi.
Thế Kiệt đứng một bên nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn cùng ánh mắt đang rũ xuống của Yên Đình, anh bước đến nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của cô
'Em đừng nghe những gì Nhã Thanh vừa nói.

Nhà họ Lâm chắc chắn sẽ rất hãnh diện khi có em là con dâu của họ"
Thế Kiệt nói xong liền nhớ đến những lời khó nghe mà mẹ anh đã nói với Yên Đình.

Anh lặp tức bổ sung
"Cho dù bây giờ không phải, nhưng sau này nhất định sẽ là như vậy.

Hãy tin tưởng anh"
Yên Đình lạnh lùng rút tay mình rời khỏi lòng bàn tay của Thế Kiệt, cô ngẩng mặt lên lạnh lùng nhìn anh
"Ai nói em sẽ tái hợp với anh.

Ai nói em sẽ đồng ý làm con dâu nhà họ Lâm"
"Yên Đình" Thế Kiệt muốn nắm lại tay cô lần nữa.

Nhưng Yên Đình đã nhanh chóng tránh né.

Những ấm ức, những sự kiềm nén khó chịu vừa rồi lúc này cô cũng bắt đầu bùng nổ
"Em nói cho anh biết, em sẽ không tái hợp với anh đâu, em càng không muốn làm con dâu của nhà họ Lâm gì đó.

Những gì anh quyết định, những gì anh nói ra anh đã hỏi qua ý kiến em chưa.

Anh có thử đặt mình vào trong cảm giác của em lúc này xem nó là như thế nào không hả? Em cũng là một người bằng da bằng thịt, có máu có tim, có suy nghĩ, có xúc cảm của mình.

Em đâu phải là một con búp bê bằng vải để anh muốn làm gì thì làm"
"Anh ép em như thế này, anh vui lắm sao?" Nói ra câu này cuối cùng giọt nước mắt ấm ức và kiềm nén của Yên Đình cũng rơi xuống.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Thế Kiệt cũng trở nên luống cuống tay chân.


Anh vội kéo cô vào lòng ngực mình dỗ dành
"Yên Đình, đừng khóc.

Anh xin lỗi, là anh sai rồi.

Là anh không nên ép em.

Nhưng tất cả chỉ vì anh quá yêu em.

Hai năm qua, tuy chúng ta xa nhau về khoảng cách nhưng anh chưa một phút một giây nào ngừng dõi theo em.

Vì thế mà anh không muốn em lơ anh, cố tình tránh mặt anh, anh càng không muốn em ép mình quên anh"
Thế Kiệt đưa ngón tay thô ráp của anh vụng về lau đi những giọt nước còn đọng trên khóe mắt của Yên Đình.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt như đang mong mỏi tìm thấy cầu vồng sau những ngày mưa bão
"Yên Đình, quay về với anh được không em?"
Yên Đình rũ mắt xuống, cô buồn buồn cất giọng
"Anh đừng cố chấp nữa.

Cho dù có quay lại chúng ta cũng sẽ không có kết quả đâu"
Thế Kiệt mệt mỏi nắm lấy hai bờ vai Yên Đình
"Em tin anh một lần có được không.

Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho em"
"Thế Kiệt, anh đừng nói nữa.

Em muốn về"
Yên Đình vừa nói vừa đẩy Thế Kiệt ra, nhưng cô chỉ mới đi được vài bước thì đã nghe thấy một tiếng "bịch" nặng nề cùng với tiếng lẻng kẻng đỗ vỡ ở phía sau.
Cô giật mình quay đầu lại, nhìn thấy thân thể cao lớn của Thế Kiệt đang đổ gục dưới nền gỗ, bàn tay đang chảy ra một dòng máu tươi do mảnh vỡ thủy tinh đâm vào.
Cô lặp tức chau mày
"Thế Kiệt, anh đứng dậy đi, đừng diễn nữa.

Lần này em không tin khổ nhục kế của anh nữa đâu".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận