Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng


Ở bên ngoài ngôi nhà, gió lớn nổi lên, sấm chớp rền vang, mưa to cứ rơi ầm ĩ không ngừng.Máu đỏ tươi chảy dọc theo cổ tay, ào ạt, cơn đau thấu xương, nỗi sợ hãi ám ảnh – Kiều Chỉ cảm thấy máu đang dần thoát ra khỏi cơ thể mình, bóng tối vô tận bao trùm lấy xung quanh cô.

Cô sắp đi rồi sao? Cô phải đến gặp ba mẹ rồi sao?Cửa bị ai đó đẩy ra, ánh sáng bên ngoài len lỏi vào, không biết là ai đã ôm cô ra.

Trong một thoáng hé mắt, màu đỏ tươi trên đất khiến mắt cô đau nhói, những giọt máu cứ rơi từ cổ tay cô xuống, rơi mãi không ngừng, nối lại với nhau thành một sợi chỉ đỏ…“A…” Kiều Chỉ hét lên một tiếng, choàng tỉnh khỏi giấc mộng, trán cô đầy toàn mồ hôi.Trong lúc nhất thời, ánh mắt cô có chút tan rã, màu đỏ tươi thấm đẫm đó vẫn chưa biến mất.

Mãi một lúc lâu sau, mắt Kiều Chỉ mới có tiêu cự, một bàn một ghế trước mắt đều là cảnh tượng cô đã quen thân.Rõ là cảnh trong mơ vẫn còn tồn tại trong đầu cô… Kiều Chỉ chậm rãi nâng tay trái lên, hoàng hôn hắt vào ánh đèn tường, vết đỏ kia vừa nổi bật vừa nhức mắt.Đã bao lâu rồi cô không mơ thấy cảnh tượng đó… Là năm, hay sáu năm?Tô Tử – người cô cho sẽ không bao giờ gặp lại, chẳng ngờ cô vẫn không cách nào thoát được bóng ma đó.*Ăn cơm tối xong, Kiều Chỉ nói là không thoải mái, xin về phòng nghỉ ngơi.

Cố Diệp Thần biết có lẽ cô cần ở một mình, vậy nên anh ở lại thư phòng xử lý chuyện công, mãi đến nửa đêm mới quay lại.

Anh cho là cô đã ngủ.Cố Diệp Thần đẩy nhẹ cửa phòng ra.


Bên trong rất ấm áp, còn lưu lại chút mùi thơm mát lạnh của sữa tắm.

Cố gắng bước thật nhẹ, anh cẩn thận đi vào trong.Vậy mà anh chỉ liếc một cái đã thấy bóng người gầy yếu ngoài ban công nhỏ, bước chân của Cố Diệp Thần hơi khựng lại.

Anh nhìn giường lớn hơi bề bộn một chút, đoạn cầm lấy áo khoác đang treo cạnh đó ra, bước đến bên cạnh Kiều Chỉ, lẳng lặng phủ lên người cô.Kiều Chỉ cúi đầu nhìn cơ thể bỗng dưng nhiều thêm một cái áo, cô cũng không quá kinh ngạc, cô đã biết từ lúc anh mở cửa.Hai người cũng không nói gì.

Qua lớp cửa kính trong suốt, họ có thể thấy những giọt nước đọng lại trên nắp đèn đường nối với nhau thành một chuỗi dài.

Nước mưa rơi tí tách trên đất, to chừng bằng hạt đậu, rồi lại nối với nhau tạo thành một màn mưa ồ ạt.“Cảm ơn anh vì hôm nay.” Kiều Chỉ nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, có lẽ do vì cô mới ngủ dậy.“Chúng ta là người một nhà, hắn không cần phải cảm ơn.”Lại một khoảng im lặng nữa.“Cô ta ổn không?”Mặc dù Kiều Chỉ không nói “cô ta” là ai, nhưng Cố Diệp Thần cũng hiểu được.“Không sao cả, cùng lắm chỉ bị thương ngoài da.”“Cổ tay mẹ cô ta bị trật, cũng không phải chuyện gì to tát.” Không đợi Kiều Chỉ hỏi tiếp, Cố Diệp Thần đã trả lời.Kiều Chỉ gật đầu, vẫn nhìn thẳng ra ngoài cửa kính như cũ: “Anh không hỏi gì à?”Lời Kiều Chỉ nhẹ tênh, hệt như cô chỉ đang lải nhải chuyện lớn nhỏ trong nhà, nhưng Cố Diệp Thần nghe xong, lại cảm thấy phức tạp.

Rõ ràng anh cảm nhận được sự lạnh nhạt đến từ người bên cạnh mình.Mặc dù anh không biết nhiều về chuyện của cô, nhưng anh mãi mãi không quên được cô bé nằm co ro trên cái giường trắng của bệnh viện năm đó.

Người của nhà họ Tô… Sợ là hôm nay đã khiến cô nhớ lại chuyện cũ mà cô không muốn nhớ.Bình thường anh cũng chẳng hay nói nhiều, huống hồ gì là an ủi ai đó.

Cố Diệp Thần im lặng một chốc, đoạn nói: “Tề Trăn làm ở đội hình cảnh.

Họ là người nhà họ Tô, tôi biết.”Cố Diệp Thần nói gọn vài chữ, Kiều Chỉ cũng không ngạc nhiên khi biết anh biết, nhưng lúc nghe anh nói đến lời đó, cơ thể cô vẫn hơi căng lên, tay nhỏ xuôi bên người cũng siết chặt lại.Cử chỉ của cô cũng không gạt được Cố Diệp Thần.

Anh biết cô đang giấu trong lòng rất nhiều chuyện.

Tất cả những tổn thương cô đã chịu lúc còn bé, không phải chỉ cần mấy năm nay được cha mẹ anh thương yêu là bù lại được.

Chẳng qua họ chỉ thấy được một phần nhỏ trong khoảng thời gian đó của cô, những thứ trong lòng cô, nhiều hơn bọn họ nghĩ.Bỗng Cố Diệp Thần thấy có hơi phiền não, anh thò tay vào bao thuốc lá trong túi theo bản năng, nhưng một giây sau, anh lại bỏ ra ngoài, cổ họng tràn ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.


Cố Diệp Thần dang tay ra, dịu dàng kéo người bên cạnh vào trong lòng mình.Kiều Chỉ không ngờ được động tác của anh, cô cứng hết người, bên tai lại có lời thì thầm của anh truyền đến: “Bây giờ em không còn một mình nữa.

Em có ba, có mẹ, và cả…”Anh hơi ngừng một chút: “… Anh.”“Kiều Chỉ, anh là chồng của em, chúng ta là một thể, vậy nên bất kể là chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau gánh vác, em hiểu chưa?”Kiều Chỉ vốn đang cứng ngắc, trong lồng ngực ấm áp của anh, dần dần thả lỏng lại.

Một cái ôm trong lòng như thế này, vừa rộng rãi vừa ấm áp, là thứ mà đến bây giờ cô vẫn không vọng tưởng.

Nhưng vào thời khắc này, trước mưa lớn bão bùng ngoài kia, vờ vai dày rộng này lại cho cô một bến bờ ấm áp.Cuối cùng Kiều Chỉ cũng chậm rãi mở miệng, cô nhắc lại hồi ức mình không muốn nhắc đến: “Em nhớ hôm đó là tháng hai, một ngày nọ, chỉ còn em và cô ta ở nhà.

Cô ta bị chiều hư từ nhỏ, hay thích ra lệnh cho người khác, cô ta nói muốn em chơi với cô ta…”“… Thật ra em rất ghét cô ta, lúc nào cô ta cũng bày đủ trò để chọc ghẹo em, nhưng lúc nào em cũng im lặng, Lúc đó em còn nhỏ, hôm đó lại không biết thế nào mà hùa theo cô ta…” Kiều Chỉ cười tự giễu.Lòng Cố Diệp Thần căng lên, bàn tay anh vuốt nhẹ qua mái tóc mềm mại của cô.“Sau đó cô ta tiện tay cầm dao gọt trái cây trên bàn lên dọa em, rồi..”Kiều Chỉ không nói gì nữa, nhưng Cố Diệp Thần cũng đoán được.

Anh nắm lấy cổ tay cô, từ từ nâng lên.

Dưới ánh đèn ảm đạm, anh thấy một vết sẹo mờ.

Anh nhớ mình đã từng thấy nó, trong lần đầu anh gặp cô năm đó.Một cảm giác khó tả thành lời dâng lên trong lòng Cố Diệp Thần, lòng anh vừa căng vừa đau, nhưng anh không làm được gì, chỉ có thể ôm cô thật chặt vào ngực.Cơ thể anh có mùi hương rất dễ ngửi, có sức mạnh an định lòng người lạ thường.


Tay anh cứ vuốt vào tóc cô, khe khẽ, từng cái một, hay tay Kiều Chỉ dần luồn vào vùng eo cường tráng của anh, giọng nói cũng dịu đi không ít.“Lần này gặp cô ta ở công ty, em cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Dù sao chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, có ba mẹ ở cạnh, em cũng không thường thấy lại những ác mộng đó nữa.

Hôm nay có lẽ do tranh chấp, hoặc cũng có thể do mấy năm nay em chưa từng buông xuôi thật sự, bỗng nhiên em lại cảm thấy căm phẫn…”Kiều Chỉ nói ít, nhưng Cố Diệp Thần lại nghe được sự sợ hãi.

Anh có rất nhiều lời muốn nói để an ủi cô, vậy mà cuối cùng chúng chỉ biến thành một tiếng nỉ non thật nhỏ: “Kiều Chỉ.

.

.”Kiều Chỉ đang trong lòng anh lắc đầu, giọng nói có phần khó chịu: “Đừng nói, anh để em ôm một chút có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận