Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng


Sáng hôm sau, lúc Cố Diệp Thần thức dậy, bên cạnh đã sớm không còn ai.

Xoa thái dương một cái, anh khẽ thở dài một hơi.

Trước nay anh luôn ngủ rất cảnh giác, nhưng hôm nay cô dậy lúc nào, anh lại không phát hiện được.

Không biết phải chăng là cô khiến anh thả lỏng tâm trạng, hay do chính anh đã quen với cuộc sống không còn trong quân đội nữa.Sau khi rửa mặt xong, Cố Diệp Thần đi từ lầu hai xuống.


Bây giờ chỉ mới sáu giờ, cha mẹ Cố vẫn chưa dậy, chỉ có thím Vương đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.Mưa đã ngừng từ lâu, cửa kính phòng khách đã mở, không khí bên ngoài mát mẻ lạ thường, nếu ngửi một chút, sẽ còn cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng thoáng qua.

Mấy cái lá xanh trên dàn nho mà cha Cố dựng lúc quá rảnh vẫn còn đọng vài giọt nước tròn như hạt ngọc, dưới ánh mặt trời, chúng gửi lại những tia sáng lóng lánh.“… Diệp Thanh, mình sai rồi, mình không nên tắt máy.

Mình sai rồi, cậu đừng giận mà…”Bỗng có tiếng dịu dàng của một cô gái truyền đến từ sau dàn nho: “Mình biết cậu lo cho mình, mình sai rồi…”Cố Diệp Thần hơi nghiêng đầu liền thấy Kiều Chỉ đứng sau đó nghe điện thoại.

Cô đang nhíu mày, nhưng miệng lại mỉm cười.

Từ cử chỉ thỉnh thoảng lại giậm chân đó của cô, xem ra, dường như người ở bên đầu kia rất thân thiết, lời nói lại khiến cô thấy khó xử.“Sai cũng sai rồi, cậu cũng biết lỗi rồi, thôi tạm không tính sổ.

Cậu có sao không đấy? Có bị ăn hiếp không?” Diệp Thanh thở hổn hển.“Không có, mình ổn lắm, cậu đừng lo lắng.” Kiều Chỉ nhẹ nhàng an ủi cô bạn ở đối diện.

Hình như hôm qua điện thoại của cô hết pin, sau đó tự khóa mất, buổi tối cô về lại để nó dưới phòng khách, hẳn là mẹ đã giúp cô sạt đầy.

Sáng nay cô mở ra thì thấy toàn cuộc gọi và tin nhắn của Diệp Thanh, riêng cuộc gọi đã đến mấy chục.“Cậu không sao là tốt rồi, nếu mà còn chưa tìm thấy cậu nữa, mình sẽ vào thẳng bệnh viện bảo người phụ nữ họ Tô kia lòi người ra…” Nói đến đây, Diệp Thanh nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, rốt cuộc chuyện hôm qua là sao vậy? Có phải cô ta ăn hiếp cậu không?” Không nhắc thì được, chứ vừa nhắc là Diệp Thanh thấy giận cả bụng.


Với tính cách của Kiều Chỉ, chắc chắn cậu ấy sẽ không đẩy Tô Tử xuống cầu thang như người ta nói, mà dù có là thế thật, thì nhất định cũng chỉ là vô tình thôi.Kiều Chỉ không kìm được mà cong môi.

Cô nàng Diệp Thanh này, lúc nào cũng cho cô là người dễ bị ăn hiếp nhất thế giới.“Diệp Thanh, chuyện này không thể giải thích trong một hai câu, đợi gặp nhau rồi mình kể tường tận được không? Dù sao bây giờ mình cũng không sao nữa, cậu đừng lo lắng.”Cô lại an ủi cô nàng thêm vài câu, đoạn cả hai cúp điện thoại.Sau khi Kiều Chỉ cất di động, đi ra khỏi chỗ đứng thì thấy ngay Cố Diệp Thần đang đứng hút thuốc ở cạnh nhà kính trồng hoa.

Anh mặc quần tây dài đen, áo sơ mi xanh da trời, sống lưng thẳng tắp trên cái dáng cao cao, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.Kiều Chỉ hơi khựng lại một chút, kìm xuống chút cảm giác tê tê dại dại trong lòng, cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh mà đến chào hỏi anh: “Chào buổi sáng!” Vậy mà đêm qua cô lại ngủ trong lòng người này, lúc tỉnh lại đã thấy trời sáng, anh thì vẫn siết nhẹ tay nhỏ của cô – nghĩ đến những điều này, mặt Kiều Chỉ không khỏi hơi ửng đỏ.Cố Diệp Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái, lùi về phía sau một bước, chuyển tay đang kẹp thuốc ra xa, cười nói: “Chào buổi sáng!”Mi mắt của anh vốn rất dễ nhìn, lúc không cười thì khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt khó gần, nhưng khi cười lên thì sự lạnh nhạt đó yếu đi, đôi mắt hơi hẹp dài nheo lại, hệt như nắng xuân tháng ba, lại như một dòng nước mát… Kiều Chỉ cảm thấy tim mình trật nửa nhịp.Cô hơi lúng túng quay đầu sang nhìn một phía của nhà kính.

Qua lớp cửa thủy tinh trong suốt, cô có thể thấy đủ các loài hoa đang nở rộ bên trong, trên cái bàn nhỏ hình tròn vẫn còn cuốn tạp chí mẹ Cố đang đọc dở.“Hôm nay em vẫn muốn đi làm à?” Cố Diệp Thần hít một hơi khói.Kiều Chỉ nghiêng đầu nhìn anh, cười tinh nghịch: “Tại sao không?”Thấy bộ dạng tâm trạng hớn hở của cô, so với cái người hôm qua còn run run nức nở trong lòng anh thì đã là hai người khác biệt, mắt Cố Diệp Thần hiện lên vẻ tán thưởng, mi đẹp khẽ nhíu lại: “Là anh nghĩ nhiều rồi.”Kiều Chỉ quay đi, tiếp tục ngắm những luống hoa đang khoe sắc trong nhà kính.

Dưới ánh mặt trời, trông chúng càng kiều diễm, mỹ lệ, mà con người cũng tràn đầy sức sống dưới ánh nắng sớm.


Có một số việc đã thay đổi một cách vô tình những lúc không ai ngờ đến, hệt như việc anh đang đứng cạnh cô lúc này, khiến cô cảm thấy cõi lòng an toàn, vững chãi, rằng dù cho có bất kỳ chuyện gì trên đời xảy ra đi nữa, thì cô cũng không còn cô đơn, một mình.*Sáng đó Cố Diệp Thần đưa Kiều Chỉ đến cửa công ty.

Trước khi xuống xe, Kiều Chỉ chần chừ một lát mới nói lời mình đã nghĩ ban sáng ra khỏi miệng: “Tối nay anh có thời gian không? Em mời anh ăn cơm?”“Xem như là cảm ơn vì anh đã giúp đỡ em hôm qua!” Cuối cùng, cô lại bồi thêm một câu nữa.Vốn là Cố Diệp Thần không hề cười, nhưng nghe được câu này, khóe môi anh không kìm được mà nhếch lên.

Kiều Chỉ thấy anh như thế thì đỏ mặt.Cố Diệp Thần nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay công việc của anh khá nhiều, có thể sẽ tan việc về trễ, em không ngại đợi anh chứ?”“Không vội đâu, anh muốn ăn gì? Em sẽ tìm chỗ.” Kiều Chỉ nhìn anh không chớp mắt.“Cà tím xào, cá kho tộ, thịt heo xào đậu que chua cay…” Cố Diệp Thần không nghĩ ngợi gì mà nói ra ngay ba món.Cách làm món cà tím xào tỏi và xào thịt ngon tuyệt cú mèo“Món Trung?” Kiều Chỉ gật đầu, nghĩ xem có quán Trung nào ăn ổn.Cố Diệp Thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, không kìm được mà trêu chọc: “Anh thích ăn ở Bếp Riêng Của Kiều Chỉ, nếu em không đặt được chỗ, thì để anh đặt thay.”Kiều Chỉ hơi sửng sốt, rồi sau đó cô phản ứng kịp, trợn mắt nhìn anh, cười bất đắc dĩ: “Được, vậy tối nay em chờ anh.”Lúc nói lời này, chính Cố Diệp Thần cũng không biết trong mắt mình ánh lên vẻ cưng chiều – mặt Kiều Chỉ lại không kìm được mà ửng lên, cô hốt hoảng gật đầu rồi mở cửa đi mất.Đợi sau khi cô vào cửa rồi, chiếc Audi màu đen mới khởi động, dần dần không còn thấy nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận