Cố Diệp Thần đi theo phía sau cậu, chỉ nhìn mà không nói gì.
Anh và Ngôn Mộc chỉ từng gặp mặt một lần, đó là hôm ở lễ tang của Ngôn Trạch Dật.
Cậu ôm con gấu Husky thật to, quỳ để tang ở nơi đó, đáp lễ những người đến viếng thăm.
Mẹ của cậu khóc thương tâm vô cùng, nước mắt cứ rơi mãi, vậy mà khuôn mặt cậu không thay đổi gì cả, một giọt nước mắt cũng không có.Phía sau có người nhỏ giọng nghị luận, nói là thằng bé này kỳ lạ quá.
Cứ nói là vì tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện đời, thì nhìn thấy mẹ khóc thương tâm như vậy, làm sao không thấy cử động chút nào? Tâm địa đứa bé này lạnh lẽo quá, nhất định lớn lên sẽ không hiếu thuận.Sau đó, anh ra phía sau cầu thang hút thuốc thì nghe được một tiếng khóc rất đè nén.
Lúc đó anh hiểu ngay đứa trẻ này không phải như người ngoài bàn tán.
Cậu là con của Trạch Dật, có sự kiên nghị của cậu ấy, cũng ẩn nhẫn hệt như vậy.Ngôn Mộc cẩn thận đi về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại căng thẳng nhìn quanh.
Bỗng nhiên, một nữ quỷ màu trắng nhảy ra từ một bên, thè cái lưỡi đỏ máu khiến Ngôn Mộc khẽ khựng lại một chút.
Tay nhỏ của cậu đặt trong miệng, cắn chặt, song không nhúc nhích, không đi lên trước cũng chẳng lui về sau.
Cố Diệp Thần thấy tình cảnh này thì thở dài một tiếng, anh đi đến bên cạnh cậu nhóc, nhẹ nhàng lấy cái tay trong miệng cậu ra, một tay lại bế cậu đứng dậy.
Anh ghé vào tai Ngôn Mộc, dịu dàng bảo: “Không sợ!”Nữ quỷ phía trước kia giật giật vài cái rồi lại trốn về.
Cố Diệp Thần ôm Ngôn Mộc, đi thẳng về phía trước.
Ngôn Mộc ở trong lòng anh, có hơi cứng người lại.“Ngôn Mộc, con có biết trước đây trông con như thế nào không?” Cố Diệp Thần nhẹ nhàng mở miệng.“Rất nhỏ, rất xinh, mắt rất to.
Ba của con luôn lấy ảnh chụp con ra cho chú xem, nói chú biết là con cậu ấy biết đi rồi, đi được rồi, còn kêu được “ba”, biết chạy, biết nhảy…” Cố Diệp Thần cúi đầu liếc cậu một cái, đưa tay lên xoa đầu cậu.Thỉnh thoảng vẫn sẽ có những con “quỷ” khủng bố nhảy ra hù họa họ, nhưng ở trong lòng Cố Diệp Thần, Ngôn Mộc đã dần dần thả lỏng xuống.“Ngôn Mộc, ba của con là người ba tốt nhất thế giới!” Cố Diệp Thần chớp mắt, ôm chặt cậu nhóc.Tuy Ngôn Mộc không hiểu hết lời Cố Diệp Thần, nhưng lời anh mang theo sức mạnh an tĩnh kỳ lạ.
Cậu nhó sợ hãi mà vòng hai tay lên cổ anh, nhỏ giọng hỏi vào tai Cố Diệp Thần: “Ba của con lợi hại lắm sao?”“Lợi hại, là người lợi hại nhất thế giới.” Giọng anh kiên định vô cùng.Ngôn Mộc lộ ra một nụ cười hồn nhiên.Kiều Chỉ chống cằm ngồi cạnh bồn hoa, thấy trong đám người đi ra có một cặp tình nhân mặt cắt không còn chút máu thì hơi lo lắng.
Mãi đến khi thấy Cố Diệp Thần bế Ngôn Mộc đi ra rồi, mắt cô mới sáng rực lên, bỏ qua chút u sầu kia mà nhìn Ngôn Mộc: “Sao nè, có sợ không?”Cậu nhóc có hơi không được tự nhiên mà dẫu môi, nhìn thoáng qua Cố Diệp Thần, không nói gì cả.Kiều Chỉ nhìn cậu nhóc nhăn mặt nhăn mày, rất không tự nhiên thì không kìm được mà nở nụ cười: “Con còn muốn chơi gì nữa nào?”Ngôn Mộc đá đá chân, Cố Diệp Thần đặt cậu xuống đất.
Cậu nhóc nhìn ánh mắt thiết tha của Kiều Chỉ, cuối cùng cũng không quá cam tâm mà đồng ý: “Thế cô muốn đi chơi gì?”Kiều Chỉ thấy cậu nhóc trả lời thì vui vẻ vô cùng, cô vẫy vẫy đống vé trong tay: “Chúng ta chơi hết tất cả một lượt đi!” Ngôn Mộc rất khác những đứa bé cùng tuổi, hẳn cô nên để cậu nhóc cảm nhận một chút tuổi thơ của những đứa bé khác.
Kiều Chỉ nói xong, Ngôn Mộc lại nhíu mày, cả Cố Diệp Thần cũng có hơi bất đắc dĩ.
Nhưng hai người không tiện phá hỏng nhiệt tình của cô, đành phải “liều mình hầu quân tử”, giúp Kiều Chỉ đi về phía vòng xoay ngựa gỗ.Sau một loạt “tàu lượn”, “thuyền hải tặc”, “siêu tốc trong núi”, “vượt thác”… Ngôn Mộc cũng không còn thiếu tự nhiên nữa.
Dù sao cậu cũng chỉ là một cậu bé, cuộc chơi ngày một vui hơn, trên khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra nụ cười tươi hiếm có.Chơi mệt rồi, ba người đi vào một cửa hành mua nước ướp lạnh.
Chủ cửa hàng này là một phụ nữ mập mạp đã hơn năm mươi, nhân lúc Cố Diệp Thần đang trả tiền, bà ta nhìn thoáng qua Kiều Chỉ rồi lại liếc Ngôn Mộc, có hơi nghi ngờ mà hỏi: “Đây là con…” Nếu nói là chị em thì tuổi cách quá lớn, nhưng nói mẹ con thì tuổi lại quá nhỏ.“Con cháu đó!” Kiều Chỉ nói ngay.“Con cháu?” Mặt bà chủ có vẻ không tin: “Cháu đừng đùa, bác thấy nhiều lắm con cũng mới hai lăm thôi, sao lại có con trai lớn như vậy?”Kiều Chỉ nhận lấy nước từ tay bà, cười thản nhiên: “Mười chín tuổi cũng sinh con được mà!”Hiếm khi thấy cô đùa như vậy, Cố Diệp Thần không kìm được mà nhìn cô một cái, mắt đầy ý cười.
Ngôn Mộc bị cô dắt bên cạnh thì mím mím môi.Ba người ra khỏi công viên thì đã là buổi chiều, họ bèn lái xe đi ăn cơm.
Lúc chờ đèn đỏ, vừa khéo họ nhìn thấy những món nướng ở phố ăn vặt cạnh đó.
Hai người Kiều Chỉ và Ngôn Mộc ghé mắt vào cửa kính, nhìn vô cùng mong đợi.
Cố Diệp Thần đành bất đắc dĩ tìm một chỗ đậu xe để hai người đi ăn.Dạ dày Kiều Chỉ không tốt, nên trước kia cô cũng không hay ăn mấy món như thế này, đôi khi mới đi ăn với Diệp Thanh một lần.
Nhưng cô đã bị mẹ Cố ép uống thuốc nhiều ngày rồi, uống đến ngán, miệng rất nhạt, thấy đồ nướng tất nhiên là có phần háo hức.Ba người đi qua đó, Cố Diệp Thần xem thực đơn, nói với Kiều Chỉ: “Em không ăn nhiều được, mỗi món ăn một chút thôi.”Tất nhiên Kiều Chỉ hiểu cơ thể của mình, biết anh chỉ muốn tốt cho cô, nghe như vậy thì gật đầu.Trong lúc chờ thức ăn, Cố Diệp Thần đứng dậy đi sang một nơi khác.
Kiều Chỉ nhìn theo bóng anh, biết hẳn là anh đi hút thuốc.
Anh cũng không nghiện thuốc lá lắm, mỗi ngày khoảng chừng bốn năm điếu.
Tuy nhiên, hôm nay anh đứng cạnh cô và Ngôn Mộc cả ngày mà không hút điếu nào, hẳn là bây giờ chịu không được nữa..